Đi mau sao? Nhìn cái
cách mà nàng – Dạ Diễm Hương đang đi mà ai có thể nói nàng đang đi mau
thì đầu óc hắn nhất định có vấn đề rồi. Nàng vẫn giữ điệu bộ thong thả
mà đi từ lúc tạm biệt với Dạ Thành – đại đường ca của nàng ở bên bờ
sông, nên quãng đường người ta đi chỉ mất có hai, ba canh giờ thì nàng
gần như đã mất cả ngày. Lúc này, mặt trời cũng đã sắp xuống núi, theo
cách đi của nàng thì muốn đến thị trấn cũng phải mất hai canh giờ nữa.
Lúc ấy đến thị trấn chỉ sợ cũng chẳng còn phòng mà nghỉ trọ nữa nhưng
nhìn bộ dáng nàng thì tuyệt đối không có sự vội vã nào cả. Tiểu Lan và
Tiểu Trúc vẫn im lặng đi theo sau nàng, không hề có một ý kiến gì cả. Họ đã đi theo nàng 10 năm nên họ biết lần rời khỏi nơi này, tiểu thư nhà
họ cũng sẽ đi rất chậm dãi quãng đường từ Dạ thôn đến thị trấn. Tiểu thư chưa bao giờ nói cho các nàng biết tại sao lại như vậy nhưng các nàng
chưa bao giờ thắc mắc điều này hay bất cứ điều gì với tiểu thư, các nàng chỉ cần đi theo tiểu thư là được rồi, chỉ cần là ý muốn của tiểu thư,
các nàng sẽ phục mệnh. Cả ba cứ im lặng mà nhàn nhã bước đi. Đột nhiên,
Dạ Diễm Hương dừng bước, ngoảnh lại nói với hai người vẫn đang cố gắng
kết hợp với bước chân chậm rì rì của nàng:
- Tiểu Lan, Tiểu Trúc, hai em đi trước đặt phòng trọ đi. Ta lên núi một lát rồi sẽ đến tụ họp với các em.
Tiểu Lan và Tiểu Trúc trợn tròn mắt ngạc nhiên. Không thể trách các nàng
nha. Trong vòng 10 năm, ba người các nàng đã đi qua con đường này để rời đi bao nhiêu lần đã không thể đếm được, dù tiểu thư có đi chậm rãi
nhưng chưa bao giờ tách khỏi các nàng chứ đừng nói là lên núi một mình.
Sao lần này tiểu thư lại lên núi, hơn nữa là lên một mình? Dù băn khoăn, nhưng hai nàng cũng không hỏi ra miệng. Là tiểu thư phân phó, vậy thì
các nàng đi đặt phòng rồi đợi tiểu thư thôi. Vì vậy, hai người rất ăn ý
mà đồng thanh đáp:
- “Dạ, tiểu thư!”
Dạ Diễm Hương nhìn hai
nha đầu cái gì cũng không hỏi mà thi triển khinh công đi về phía thị
trấn thì cười khẽ rồi bước chầm chậm lên núi. Hai nha đầu này vẫn như
hình với bóng với nàng 10 năm nay, đi theo nàng cũng chịu nhiều vất vả
mà không hề kêu than. Nàng vẫn xem họ là tỷ muội tốt mà họ cứ khăng
khăng nói chỉ muốn làm thị tỳ cho nàng, gọi nàng là tiểu thư. Cũng thật
là bất đắc dĩ. Thôi, cứ để nàng chiếu cố các nàng như muội muội là tốt
rồi. Danh phận, danh xưng gì đó đối với nàng cũng chỉ là phù vân thôi.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đi đến đỉnh núi. Nàng đến trước
một ngôi mộ nhỏ nhưng rất đẹp được xây bằng đá trắng, Ngôi mộ được xây
hướng mặt về phía Dạ thôn, từ vị trí đó có thể nhìn thấy được ngôi nhà
của nàng, nơi nàng vừa mới từ biệt đại đường ca của nàng để lên đường.
Nàng quỳ xuống rồi rút khăn tay bắt đầu lau chùi ngôi mộ. Đến khi ngôi
mộ sạch bóng thì nàng rút ra từ trong tay áo một bầu rượu, rót ra làm lễ kính rồi đổ xuống đất và bắt đầu nói:
- “Phụ thân, nữ nhi đến
chào tạm biệt người để đi thực hiện hôn ước. Mọi lần, trước khi đi con
sẽ đến chào phụ thân vào tối hôm trước nhưng tối qua, đại đường ca không buông tha cho con, bắt con uống thiệt nhiều nên con không thể đến. Vì
đại đường ca quá buồn bực mới lấy rượu ra để giải tỏa. Con lại không thể không bồi huynh ấy. Vì sao thì phụ thân cũng biết rồi đấy. Huynh ấy
cũng thật là, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà huynh ấy vẫn trách phụ mẫu đã định ra hôn ước này cho con đấy. Cha cũng đừng giận huynh ấy, chỉ là huynh ấy luyến tiếc lại lo lắng cho con thôi. Nếu phụ thân còn sống,
chắc người cũng như huynh ấy nhỉ? Thậm chí còn hơn nữa ấy”. Nói đến đây, Dạ Diễm Hương ngừng lại, vươn tay ôm lấy bia mộ, cứ như vậy mà im lặng
một lúc lâu mới nghẹn ngào:
- “Phụ thân, người có nhớ con không? Con nhớ phụ thân lắm!”
Lại ôm bia mộ thêm một lúc nữa. Nàng đứng dậy, đứng song song với ngôi mộ
rồi nhìn về ngôi nhà gỗ nhỏ đang chìm trong ráng chiều của mình. Nhìn từ đỉnh núi, nơi nàng đang đứng, mặt trời như đang đậu ngay trên mái nhà
của nàng, phủ lên đó một tầng sáng làm cho căn nhà của nàng như rực rỡ
và ấm áp hẳn lên trong trời chiều.Dạ Diễm Hương lặng im đứng bên cạnh
mộ. Bóng của nàng và ngôi mộ chồng lên nhau, vạt áo nàng theo gió thổi
mà nhẹ nhàng bay lại như dịu dàng mà ôm ấp, ve vuốt bóng ngôi mộ. Cả
nàng và ngôi mộ đều như được ráng chiều bao quanh, ấm áp mà thân thiết.
Đứng nhìn khoảng mênh mông trước mắt một hồi lâu, Dạ Diễm Hương lại cất
tiếng một lần nữa:
- “Phụ thân đã đứng đây 15 năm nhìn con lớn
lên, ra đi, trở về rồi lại ra đi phải không? Vì con biết phụ thân luôn ở đây nhìn con nên 15 qua con chưa từng thấy cô đơn. Vì biết người đang
nhìn con từ trên cao như vậy nên mỗi lần con đi trên con đường ở chân
núi, con luôn đi thật chậm rãi. Con thật ích kỷ khi bắt Tiểu Lan và Tiểu Trúc cũng phải cùng đi như thế với con nhưng con luyến tiếc người, phụ
thân ạ. Mỗi lần ra đi con đều thấy luyến tiếc ánh nhìn của người. Nói ra điều này có lẽ ai cũng sẽ cho là con bị ảo giác thôi nên con không hề
nói cho hai người các nàng biết chuyện này. Hãy tha thứ cho sự ích kỷ
của con...!”
Có chút âm thanh gì đó đang xao động trong không
trung nên nàng dừng nói mà tập trung nghe và cố gắng xác định đó là âm
thanh gì. Xác định đó là tiếng sáo diều thì nàng ngoảnh mặt về phía bia
mộ nói:
-“Phụ thân, người có nghe thấy không? Là tiếng sáo diều đó.
Không trong như tiếng sáo phụ thân đã làm cho con nhưng nghe cũng được
lắm!”
Có lẽ do gió nổi lên mà tiếng sáo diều thổi tới đây càng lúc
càng to, nàng nghe thấy càng ngày càng rõ ràng. Theo tiếng sáo diều du
dương, những ký ức tươi đẹp cùa nàng cùng với phụ thân tràn về, lấp đầy
tâm trí nàng. Nàng nhớ lần đó, sau khi xác định chắc chắn nàng đã xuyên
không đến thời cổ đại vào hình hài đứa bé một tháng tuổi thì nàng ngủ
thiếp đi. Khi mở mắt ra một lần nữa, nàng vẫn thấy vẻ mặt yêu thương của người đàn ông và nàng xác định từ bây giờ người này sẽ là cha, mà ở nơi này gọi là phụ thân của nàng. Ngay hôm đó, qua cuộc nói chuyện của phụ
thân với người phụ nữ mà ông gọi là Trần di, nhà ở cách vách thì nàng
biết mẫu thân nàng sinh hạ nàng xong thì qua đời nên phụ thân đã dồn hết tình yêu thương cho nàng. Kiếp này nàng cũng tên Diễm Hương nhưng thay
vì họ Lệ, nàng mang họ Dạ. Nàng đã nghĩ: Họ mới và một cuộc đời mới, số
phận mới! Dù không có mẫu thân nhưng phụ thân thực sự đã cho nàng 5 năm
hạnh phúc nhất mà nàng chưa bao giờ dám mơ ở kiếp trước. Trước lúc hai
tuổi, phụ thân vẫn luôn tự mình đi vắt sữa dê đút cho nàng uống, cẩn
thận từng chút tự tay tắm rửa cho nàng, giặt tã rồi bế ru nàng ngủ. Mọi
việc ông đều tự mình làm một cách tỉ mỉ. Không biết bao nhiêu lần Trần
di đề nghị được giúp đỡ ông nhưng ông đều từ chối. Những kiến thức và
chỉ số IQ 200 của nàng vẫn còn nguyên vẹn nhưng lần này nàng không để lộ ra nữa. Nàng cố tỏ ra mình là một cô bé bình thường nên một tuổi mới
biết đi, một tuổi rưỡi nàng mới giả vờ bập bẹ nói, năm hai tuổi nàng mới nói sõi. Nếu ở kiếp trước, bắt đầu từ năm 3 tuổi, những chuỗi ngày bất
hạnh của nàng bắt đầu thì ở kiếp này, nàng lại bắt đầu trải qua những
năm tháng tuyệt vời nhất. Năm nàng ba tuổi, nàng có những người bằng hữu mà nàng có thể tin tưởng được. Đã trải qua ba mươi năm kiếp trước, lăn
lộn trên thương trường và chính trường, duyệt qua vô số người, nàng biết nàng có thể chơi được với những ai. Trong đám trẻ trong thôn, nàng đã
tìm được những người bằng hữu chân chính. Tuy giờ chúng chỉ là những đứa trẻ nhưng nàng biết lớn lên chúng sẽ là những người có tiền đồ rộng mở, nhưng quan trọng hơn, chúng là những người trọng nghĩa khí, sắn sàng
chết vì bằng hữu. Nàng và chúng đã không ngần ngại kết nghĩa “sinh tử
chi giao”. Năm nàng 3 tuổi, đại gia đình Dạ gia chuyển đến trong thôn,
gây dựng thôn giàu mạnh nên thôn đổi tên là Dạ thôn. Từ đó ngoài cha ra, nàng có thêm đại bá, đại thẩm, nhị bá, nhị thẩm, tứ thúc, tứ thẩm, ngũ
thúc, lục thúc cùng rất nhiều các đường ca quan tâm, yêu thương. Dạ gia
nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng lại cực kỳ ít nữ nhân. Đại bá và nhị bá sinh toàn nam nhi, tứ thúc mới cưới tứ thẩm còn chưa có tin
vui. Ngũ thúc và lục thúc lúc đó còn chưa lập gia đình. Cũng bởi thế,
trong mắt người Dạ gia, nàng chính là bảo bối, cầm trong tay sợ rơi,
ngậm trong miệng sợ tan. Tình yêu của người Dạ gia cho nàng khiến cho
nàng cảm thấy tình thân mà nàng thiếu trong 30 năm kiếp trước đã được
được đền bù hết trong kiếp này. Tình thân, tình bằng hữu, đó là những
điều mà kiếp trước nàng không có được ngay từ đầu thì kiếp này nàng đã
được hưởng trọn vẹn ngay từ đầu. Những cảm xúc hạnh phúc của những ngày
tháng tiếp theo đó vẫn còn y nguyên trong lòng nàng cho đến tận bây giờ. Ngày đó, mỗi ngày nắng phụ thân đi làm ruộng sẽ để nàng lên vai cùng ra ngoài đồng rồi đặt nàng dưới gốc cây gần đó cho nàng chơi với các đường ca ở đó. Không ra đồng, phụ thân sẽ dẫn nàng lên núi chơi với cây cỏ và những con thú nhỏ. Ngày mưa, phụ thân sẽ để nàng ngồi trong lòng mà đọc thơ hay đọc truyện xưa cho nàng nghe. Giọng phụ thân ấm áp mà truyền
cảm lắm. Buổi chiều mát phụ thân sẽ dẫn nàng cũng các đường ca và vài
đứa trẻ trong thôn đi thả diều. Buổi tối cha sẽ dẫn nàng sang nhà đại bá ăn cơm vì đại bá muốn buổi tối người Dạ gia ở xung quanh đại bá cũng
phải tụ họp ăn cơm (trừ những người vắng nhà). Lúc đầu mới nghe thế, đại đường ca đã bĩu môi nói rằng: “Phụ thân, con còn không biết trong lòng
phụ thân nghĩ gì sao? Thật ra là cha chỉ muốn Hương nhi qua ăn cơm mỗi
ngày cho phụ thân ngắm muội ấy thôi!”. Nhớ lúc đó, đại bá đã cốc đại
đường huynh một cái rõ đau rồi nói: “Nhóc con, con không muốn thế sao?
Vậy thì...”. Đại bá còn chưa nói hết, đại đường ca đã nói ngay: “Con
muốn, con muốn!” khiến cho cả nhà cười vang. Từng tiếng cười lúc đó như
rót mật vào lòng nàng. Từ nhà đại bá trở về, nếu đêm nào trăng sáng và
đẹp, cha sẽ ôm nàng lên nóc nhà ngắm trăng. Cũng có lúc ông sẽ mang rượu ra uống. Mỗi lần ngắm trăng ông đều sẽ kể cho nàng nghe về mẫu thân
nàng. Qua lời kể, nàng biết ông rất yêu mẫu thân và vì thế mà ông càng
yêu nàng hơn gấp bội, vì nàng là kết tinh tình yêu của hai người. Khi
nghe thế, nàng luôn thấy tự hào vì nàng đã được trọng sinh trong thân
thể này. Đêm đến, phụ thân sẽ ôm để nàng ngủ trong lòng ông. Có khi phụ
thân còn ru nàng ngủ. Lần đầu tiên phụ thân hát ru nàng ngủ là khi nào
nhỉ? Có lẽ là năm nàng một tuổi. Một buổi tối, nàng nghe phụ thân nói:
“Hương nhi à, ta thấy Trần di luôn hát du cho mấy đứa con của nàng ấy.
Mẫu thân con không còn, vậy để hát ru cho con ngủ vậy nhé. Phụ thân hát
đây!”. Khụ, khụ... Mặc dù giọng phụ thân trầm, ấm, khi nói rất dễ nghe
nhưng khi ông hát thì thật không dám khen. Nhưng nàng chỉ mới một tuổi
phải tỏ ra là chưa biết nói, hơn nữa cũng cảm động vì tấm lòng của ông
nên nàng cười khẽ như khuyến khích ông. Nhưng hôm đó, trong tiếng hát ru đứt quãng và kỳ quặc của phụ thân, nàng đã chìm vào giấc ngủ và ngủ rất ngon.
Lúc này, tiếng sáo diều bỗng nhiên ré lên một hồi chói tai
rồi im bặt, cũng đánh thức Dạ Diễm Hương từ miền ký ức trở về. Nàng một
lần nữa quỳ xuống ôm lấy bia mộ của phụ thân, gục đầu vào phiến đá và
lại bắt đầu thì thầm:
- “Con những tưởng những ngày tháng tốt
đẹp, thanh nhàn bên phụ thân đó sẽ kéo dài mãi mãi. Sao biết được ông
trời lại ghen tỵ với hạnh phúc của con mà cướp phụ thân đi mãi mãi. Đó
cũng là một buổi chiều mùa thu đẹp trời như hôm nay phải không phụ thân. Ngày đó, người đến đón con sau khi đã gửi con ở nhà đại bá hai ngày,
nói là muốn đi thăm bằng hữu. Lúc đó trông người vẫn thật bình thường,
thậm chí còn chẳng có vẻ mệt mỏi khi đi đường xa. Về đến nhà, người ôm
con lên mái nhà ngắm cảnh hoàng hôn. Đó là đầu tiêng cũng là lần cuối
cùng con và phụ thân ngắm cảnh hoàng hôn. Nhưng cha biết không, kiếp
trước con thấy hoàng hôn thật thê lương, nhưng từ hôm đó con lại thấy nó thật ấm áp. Đó là vì phụ thân ở đó. Phụ thân đang ôm con.
Những ký ức của 15 năm xa xưa ấy lại một lần nữa hiển hiện rõ ràng trong tâm trí nàng. Hôm đó phụ thân đã nói như thế nào nhỉ? Người nói rằng
mẫu thân có một người tỷ tỷ kết nghĩa vô cùng thân thiết, thân đến nỗi
người tỷ tỷ khăng khăng bắt mẫu thân hứa rằng khi mẫu thân sinh con, nếu là nam thì cho kết nghĩa hyunh đệ với người con trai cả của người tỷ tỷ đó, nếu là nữ thì sẽ kết nghĩa phu thê để nối dài tình nghĩa. À, phụ
thân còn nói, người muội muội đó quan trọng với mẫu thân đến mức mẫu
thân có thể hy sinh mạng sống. Lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, sau
này mới biết là phụ thân có ý khác. Lúc đó nàng chỉ giật mình hỏi phụ
thân:
- “Vậy con có hôn phu rồi sao?”
Nghe con hỏi, phụ thân mỉm cười có phần buồn bã nói:
- “Đúng. nhưng...”. Nói đến đây phụ thân ngập ngừng rồi không nói nữa.
- “Nhưng sao ạ? Có chuyện gì sao phụ thân. Người cứ nói với con. Con sẽ giúp người giải quyết”.
Nghe giọng tiểu đại nhân của nàng, phụ thân đã bật cười rồi nói:
- “Con gái ngoan của cha. Con gái của cha tốt thế này mà phải gả vào đó thì thật uất ức cho con”
- “Nhà đó không tốt sao phụ thân? Không sao, con chịu khổ được mà!”
- “Nhà đó tốt lắm, tốt quá mức lên mới đáng lo con ạ. Phụ thân cũng mới đây
mới biết, tỷ tỷ kết nghĩa của mẫu thân con là Hoàng Hậu đương triều.
Người có hôn ước với con chính là Thái Tử, sau này sẽ là Hoàng đế. Phụ
thân biết hoàng cung là chốn ăn thịt người nên phụ thân không muốn để
con đi vào đó. Hai hôm nay, phụ thân đi là để gặp Hoàng Đế và Hoàng Hậu
để xin hủy hôn ước. Ai ngờ hai người đó khăng khăng không chịu, phụ thân thật không biết phải làm sao nữa. Nhưng có lẽ phải ủy khuất cho Hương
nhi rồi. Hôn ước đã định không thể bội ước. Người của Dạ gia không được
phép bội tín. Nếu người ta không hủy hôn ước thì chúng ta cũng phải thực hiện. Hơn nữa nam nữ hai nhà thành hôn vẫn luôn là nguyện vọng của mẫu
thân con. Thật ra cũng là nguyện vọng của phụ thân vì phụ thân rất yêu
quý tỷ tỷ và tỷ phu của mẫu thân của con. Cho nên phải để Hương nhi chịu tủi mà hoàn thành nguyện vọng của hai chúng ta vậy. Vất vả cho Hương
nhi rồi. Thật xin lỗi con, Hương nhi nhưng trách nhiệm này phải trao cho con. Như vậy, sau này con có việc phải hoàn thành, vậy cũng có cái
tốt,...”
Phụ thân nói xong rồi lại ôm chặt nàng vào lòng,
ngầng nhìn mặt trời đang cố chiếu những tia nắng cuối cùng như cố đế xoa đi chút se lạnh của buổi chiều tối mùa thu mà cười gượng, vô cùng bất
đắc dĩ.
Nghe phụ thân nói xong, nàng cũng hoảng hốt. Gì? Gả cho
Hoàng Đế, làm Hoàng Hậu sao? Hoàng Đế không phải là người có tam cung
lục viện sao? Làm Hoàng Hậu tức là tham gia đội ngũ tranh sủng đó lại
còn bị 3000 mỹ nữ ngày ngày lấy làm mục tiêu bắn phá vì muốn lật đố nàng sao? Nàng lại bị cuốn vào cuộc chiến quyền lực lần nữa sao? Không! Nàng không muốn! Nhưng nhìn phụ thân thế này nàng thấy xót xa quá. Nàng phải nghĩ cách giải quyết việc này chu toàn mới được. Nàng đang vùi đầu
trong ngực phụ thân và suy nghĩ miên man thì lại nghe phụ thân nói:
- “Hương nhi, dù có chuyện gì xảy ra, con phải nhớ, phụ thân và mẫu thân rất yêu con. Vì con chúng ta hy sinh cái gì cũng không tiếc, kể cả mạng sống
của chúng ta nên con phải kiên cường mà sống, sống thật hạnh phúc và
luôn nở nụ cười hạnh phúc có được không? Hạnh phúc của con chính là hạnh phúc của chúng ta. Con hứa với phụ thân nhé?”
Ngay khi đó vì còn
đang chìm đắm trong suy nghĩ về chuyện hôn ước, nàng cũng không có rằng
phụ thân nói thế có gì bất thường chỉ cho rằng phụ thân đang lo sợ vì
cuộc sống sau này của nàng ở Hoàng Cung sống mà thôi nên nàng đáp ngay,
mong phụ thân yên tâm:
- “Phụ thân yên tâm, Hương nhi sẽ sống tốt, sẽ cười thật nhiều, thật hạnh phúc để phụ thân và mẫu thân cũng hạnh phúc”.
- “Ừ, Hương nhi rất ngoan. Để phụ thân ôm con một lát nữa nào! Để phụ thân hát cho con nghe một bài nhé!”
Từ trong ký ức xa xôi, tiếng hát khó nghe của phụ thân như vang lên ngay
bên tai nàng, quanh quẩn trong tâm trí nàng. Không biết từ bao giờ, nước mắt đã giàn dụa trên khuôn mặt của Dạ Diễm Hương. Nàng tiếp tục nghẹn
ngào:
- “Nếu con biết đó là lần cuối cùng được nghe phụ thân hát
cho con nghe, con sẽ không bao giờ chê phụ thân hát dở nữa. Đó là giai
điệu tuyệt vời nhất mà con được nghe. Giờ con chỉ có thể nghe thấy nó
trong mơ thôi. Đêm đó phụ thân đi ngủ mà chẳng bao giờ thức dậy nữa.
Thậm chí con còn không được đưa tiễn phụ thân một đoạn cuối cùng. Khi
ngủ phụ thân đã điểm huyệt ngủ của con, lúc con tỉnh dậy, phụ thân đã
nằm đây rồi. Đại bá nói cho con biết đây là ý của phụ thân. Phụ thân sợ
con đau lòng, sợ con làm chuyện dại dột. Thế giới của con như đã sụp đổ
vậy. Màn đêm tăm tối như bảa vây quanh con. Con không khóc được, cứ thế
chìm trong mơ hồ, không còn ý thức nữa. Chẳng biết từ lúc nào, chẳng
biết ai đã mặc cho con đồ tang và đưa con đến đây. Con cũng không biết
mình chết lặng ở đây bao lâu cho đến khi đại bá cất tiếng bên tai con:
- “Hương nhi, con nhớ những gì cha con nói cho con vào chiều qua không? Đó là nguyện vọng cuối cùng của cha con đấy!”
Rồi con nhớ lại những lời phụ thân nói: người muốn con sống, muốn con cười, muốn con hạnh phúc nhưng người cho con sinh mệnh, người cho con nụ
cười, cho con hạnh phúc đã chết rồi. Nụ cười của con, hạnh phúc của con
đã chết rồi. Phụ thân chết rồi. Con biết làm sao đây? Con thấy mình bất
lực và con bật khóc cho đến lúc ngất đi. Khi tỉnh lại, con thấy mình
đang ở nhà đại bá nên con về nhà chúng ta, trèo lên nóc nhà, ngắm nhìn
hoàng hôn thật lâu, thật lâu cho đến lúc đại bá đến gần, ôm lấy nàng vào lòng và lên tiếng:
- “Hương nhi, nghe đại bá kể chuyện xưa nhé.
Rồi đại bá cất giọng kể, từng lời từng lời như tiếng chuông gõ vào lòng
nàng, đánh thức tâm hồn nàng. Tiếng nói của đại bá hôm đó vẫn như đang
vang vọng trong lòng nàng. Nàng nhớ đại bá kể:
- “Ngày xưa có một nam nhân không được anh tuấn nhưng lại rất phóng khoáng và tốt bụng.
Chàng đi ngao du khắp nơi cho đến một thôn kia thì gặp gỡ và yêu thương
một cô thôn nữ. Cô thôn nữ lại có một người muội muội kết nghĩa đã đồng
cam cộng khổ từ nhỏ. Hai nàng rất thương yêu nhau. Khi cô thôn nữ gả cho chàng trai thì người muội muội kết nghĩa ấy cũng gả cho người và theo
phu quân lên kinh thành. Một ngày nọ, cô thôn nữ muốn đến thăm muội muội liền cùng phu quân khăn gói lên kinh thành. Đi được nửa đường thì thấy
có một đám sát thủ đang vây đánh hai người – một nam, một nữ. Nam nhân
và cô thôn nữ biết công phu lại là người trượng nghĩa lên đã xông lên
giúp. Đến gần thì phát hiện là muội muội và muội phu của mình. Bốn người dốc sức chống trả được ngang hàng với bọn sát thủ. Bỗng nhiên có một kẻ bay đến tung chưởng vào vị muội muội kia. Thấy thế, cô thôn nữ không
ngần ngại mà lấy thân mình che cho muội. Trúng chưởng này, cô thôn nữ đã ngất đi. Sau đó được cứu viện họ đã thoát được đám sát thủ. Khi thầy
thuốc bắt mạch đã phát hiện cô thôn nữ mang thai đã được một tháng nhưng cũng trúng chưởng độc. Thầy thuốc nói nếu bỏ thai, cô thôn nữ sẽ sống
được hai năm. Không bỏ cô chỉ sống được một năm mà thai nhi ra đời không biết có bình thường không. Cô thôn nữ kiên quyết giữ lại đứa bé. 8
tháng 10 ngày sau, lúc đứa bé ra đời cũng là lúc cô thôn nữ ra đời.
Nhưng trước khi nhắm mắt, nàng đã ôm con gái, đặt lên trán con một nụ
hôn mang tất cả yêu thương của nàng, nàng gọi tên con một lần duy nhất:
“Dạ Diễm Hương!”. Nàng nhắm mắt lại trong nụ cười mãn nguyện. Nam nhân
rơi lệ nhìn nữ nhân mình yêu ra đi nhưng hắn biết, hắn phải đối xử thật
tốt với con gái của hắn và nàng. Con gái chính là kết tinh tình yêu của
họ. Là sinh mệnh của họ. Nhưng bất hạnh còn chưa hết, một tháng sau, nam nhân phát hiện con gái của mình rất lạ: Đứa trẻ chỉ ngủ rất nhiều, khi
mở mắt thì mắt rất mơ màng, quấy khóc rất nhiều, hơi thở không đều và
càng ngày càng mong manh. Mời thầy thuốc mới biết chất độc từ cô thôn nữ đã truyền sang cho con bé mà thầy thuốc thì không thể cứu được đứa bé.
Nam nhân không tin, chạy đi tìm rất nhiều thầy thuốc nhưng đều có cùng
một kết quả. Nam nhân bất lực ngồi ôm con mà bật khóc. Lần thứ hai lệ
nam nhi lại rơi xuống. Rồi nam nhân bông muốn thử truyền nội lực của
mình cho đứa trẻ như một tia hy vọng cuối cùng. Trời cao như nghe được
lời cầu xin của nam nhân mà theo từng dòng nội lực được truyền sang đứa
trẻ, hơi thở của đứa trẻ trở nên mạnh hơn, đều dần rồi đứa trẻ mở mắt
ra. Lần này, đôi mắt đứa trẻ trong veo, đen láy, rất thanh tĩnh. Đứa trẻ ít quấy khóc và thậm chí là ngoan hơn rất nhiều so với những đứa trẻ
khác. Đứa trẻ đã sống sót và khỏe mạnh. Nhưng cái giá phải trả là chất
độc đã chuyển sang người nam nhân, Vì có nội công cao cường nền nam nhân đã chống chọi được 5 năm. Dù chỉ sống bên con gái 5 năm nhưng nam nhân
cũng như phu nhân của mình đã ra đi trong nụ cười mãn nguyện. Nam nhân
tên là Dạ Tiếu và cô thôn nữ tên là Vụ Song, là phụ thân và mẫu thân con đó”. Nàng nhớ rõ lúc đại bá chấm dứt câu chuyện thì nước mắt của nàng
cũng đã thấm ướt mảnh áo trước ngực của đại bá. Nàng khóc bởi nàng hiểu
hết những ẩn ý mà phụ thân nói vào buổi hoàng hôn đó. Nàng hiểu tình
thương cao cả của phụ thân và mẫu thân dành trọn cho nàng. Kiếp trước
nàng không được cha mẹ thương yếu, chết thảm dưới tay em trai nhưng kiếp này nàng lại được phụ thân và mẫu thần bảo vệ bằng cả tính mạng. Đại bá đẩy nàng ra, lau nước mắt cho nàng rồi đưa cho nàng một mảnh ngọc bội
rồi nói:
- “Hương nhi, con nghe đại bá nói. Phụ thân và mẫu thân
con đã không tiếc tính mạng mình cho con được sống. Con phải kiên cường
lên. Con phải sống cho cả phần của phụ mẫu con nữa. Hơn nữa, con còn có
nghĩa vụ phải thực hiện nguyện vọng của phụ mẫu con nữa. Con phải nhanh
phấn chấn lên!”.
Nàng nhận lấy ngọc bội, một lần nữa nhìn về phía
hoàng hôn, ghi tạc một lần nữa cảnh hoàng hôn đã cùng ngắm với phụ thân
vào trái tim, vào khối óc rồi nhìn đại bá và nói một cách kiên định:
- “Hương nhi sẽ kiên cường sống, sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc và thực hiện hôn ước này!”
Dòng ký ức dừng lại, Dạ Diễm Hương buông bia mộ ra, và lại một lần nữa đứng
song song với ngôi mộ, nhìn về phía ngôi nhà lúc này đang chìm dần vào
bóng tối. Nàng để gió núi mùa thu mang theo hơi nước lành lạnh thổi khô
những giọt lệ còn vương trên mắt và khẽ nói:
- “15 năm nay, con
đã nghe lời phụ thân sống thật tốt, thật hạnh phúc và ngày mai con sẽ
đến kinh thành để thực hiện hôn ước. Nhưng con chán ghét tranh giành
quyền lực và lợi ích nên chắc không thể lại nơi đó lâu. Con có khả năng
chống lại mọi sự công kích nhưng con muốn giữ mình tránh xa vòng xoáy
danh lợi, tiền tại, quyền lực nên con sẽ thực hiện như kế hoạch con đã
nói với đường ca. Làm lễ bái đường, trao trinh tiết cho người ta cũng
coi như con đã thực hiện hôn ước rồi. Con lấy cái chết làm cớ dời
đi tức là nếu con có cơ hội “chết” chứng tỏ hắn không thể bảo vệ cho
con nên phụ thân sẽ tha thứ cho việc con rời khỏi nơi đó phải không?
Chắc chắn rồi. Vì phụ thân là người yêu con nhất sao có thể chấp nhận
người không thể bảo vệ con chu toàn. Con hứa sẽ chỉ dời đi nếu có người
tạo cơ hội cho con “chết”, nếu không con vẫn sẽ ở lại đó, làm tròn nghĩa vụ Hoàng Hậu của mình”.
Lúc này, bóng tối đã bao trùm lên cả
ngọn núi. Dạ Diễm Hương giơ tay phải ra và như có phép màu, một ngọn lửa bỗng bùng lên trên tay nàng soi rõ mọi cảnh vật. Nàng bước đến bia mộ,
đặt một nụ hôn lên đó, mỉm cười ngọt ngào và nói: “Con phải đi thôi,
không Tiểu Lan và Tiểu Trúc sẽ lo lắng. Phụ thân hãy nghỉ ngơi nhé. Con
sẽ sớm trở về thăm người. Tạm biệt phụ thân!”.
Dạ Diễm Hương
quay lưng cất bước xuống núi, vẫn chầm chậm, nhẹ nhàng và bình thản như
lúc nàng tiến lên. Tiếng gió núi xôn xao, thầm thì giống như đang tiễn
bước chân nàng cùng ngọn lửa đang đi xa dần, chìm vào đêm tối,
cũng giống như giọng nói thì thầm của phụ thân nàng cất ra từ trong ký
ức: “Tạm biệt Hương nhi!”...