Hoàng Hậu Không Ngai

Chương 6










Dận Chân, Dận Tường và Đông Triều ngồi ở tiểu đình nói về chuyện gian tế. Đông Triều trình bày rằng mình đã đi hết một vòng nhà và xác định được gian tế. Dận Tường hỏi tên thì Đông Triều mỉm cười lắc đầu. Dận Tường muốn nổ tung ra :



-Nói hay lắm, giờ ta muốn tra ra ai cũng không biết mà tra.



Đông Triều vội vàng rót trà, mời Dận Tường uống :



-Thập tam gia thông cảm, nếu sỗ sàng hỏi tên họ thì kỳ quá, muốn hỏi tên người ta, phải tạo thiện cảm trước chứ.



Dận Chân lườm nàng. Đông Triều quên mất một trường hợp ngoại lệ mà chính nàng đã từng trải qua. Dận Chân cũng đã hỏi thẳng tên nàng trước khi cho nàng một ân huệ. Đông Triều nói :



-Tuy nhiên, tiểu nữ nhớ rất rõ nét mặt của họ.



Dận Tường hỏi :



-Ta phải dẫn cô về nhà để khám nghiệm sao ? Sao hồi nãy cô không chỉ đích mặt hộ ta ?



Dận Chân nói :



-Nha đầu này có tài vẽ, cứ yên tâm.



Dận Chân sai người mang giấy viết tới. Đông Triều tự mài mực, cầm bút vẽ. Dận Chân hỏi :



-Cần bao nhiêu tờ ?



Đông Triều đáp ngay :



-Hai mươi tờ ạ.



Dận Tường hoảng hồn :



-Nhiều vậy làm sao mà vẽ hết trong vòng một ngày được ? Bức họa của ta cũng phải mất ba ngày.



Đông Triều rất ghét người khác huyên thuyên trong khi mình đang vẽ và làm việc. Giờ thì nàng làm cả hai, ai huyên thuyên càng ghét hơn nữa và sẽ không khách khí. Đông Triều quát anh chàng Hiệp vương đang cuồng chân :



-Ngài ngồi im hộ tôi ! Nếu ngài cuồng chân tay thì mài mực đi !




Dận Tường ngạc nhiên vô cùng, lần đầu tiên có người gắt chàng ta, không phải là Tứ ca hay Hoàng A mã. Dận Tường chống tay đứng dậy, định cãi thì Đông Triều ngừng tay, trừng mắt. Dận Tường cứng đờ cả người lại. Dận Chân tức cười trong bụng nhưng không để lộ ra ngoài, chỉ đưa thanh mực cho Dận Tường. Dận Tường đành bấm bụng mài mực cho Đông Triều. Rồi từ từ chàng ta bị nét cọ của Đông Triều cuốn hút. Đông Triều đưa bút rất nhanh, chỉ vài nét là có thể hình dung được khuôn mặt. Nàng còn truyền hồn vào bức tranh, làm hiện rõ tính cách của từng người. Dận Tường cầm từng bức tranh lên ngắm nghía :



-Đây là Phúc An, đây là Đồng Phú... giống thật !



Dận Chân để ý khuôn mặt của Đông Triều khi nàng vẽ. Trông nàng rất say sưa, chẳng hề mệt mỏi. Đông Triều lấy tờ giấy thứ hai mươi, đặt lên sách, chấm mực vẽ. Dận Chân cảnh tỉnh Dận Tường :



-Đó chính là người đệ phải tra ra bằng được.



Dận Tường nghiêm mặt :



-Tứ ca yên tâm. – Rồi hỏi Đông Triều. – Làm sao cô có thể biết họ đáng nghi ?



Đông Triều nói :



-Một vài câu hỏi về thói quen sinh hoạt của ngài thôi. Người hầu gì mà chủ thích ăn món gì, thích đọc sách gì chỉ biết mơ hồ mà ngài hay đi đâu, thân cận với ai, về hay nghĩ ngợi điều gì thì biết ráo cả, cứ như bạn tâm giao vậy.



Dận Chân trông Đông Triều vẽ bức cuối có vẻ không được thoải mái. Nhưng Đông Triều vẫn vẽ. Đông Triều vẽ người này hơi kỹ, Dận Tường phải uống mấy tách trà mới kiềm được sự nôn nóng của mình.



-Thập tam gia, đây là người cuối cùng. – Đông Triều đưa bức tranh đó cho Dận Tường xem.



Dận Tường xem, giật phắt lấy bức tranh, trừng mắt nhìn nàng :



-Ngươi to gan đấy !



Đông Triều không cãi gì. Dận Chân xem bức tranh qua vết mực khá đậm, in ra cả mặt sau giấy. Đông Triều vẽ trắc phúc tấn của Dận Tường, một thiếu nữ Dận Tường đã cứu vớt từ thân phận là một nô lệ. Dận Tường nắm chặt tờ giấy đến nỗi nó nhàu đi :



-Giờ ta phải nghi ngờ tài năng của ngươi... Tứ ca, có thể cô ta là người của Bát ca, Cửu ca không chừng.



Dận Chân nói :



-Đệ không được nghi ngờ lung tung.



Dận Tường đập mạnh tay xuống bàn :



-Còn cô ta kêu huynh tin thì huynh sẽ tin ư ?



Đông Triều bình thản nói :



-Thập tam gia tin sao cũng được. Nhưng sự thật sẽ được sáng tỏ ngay sau khi tôi bắt tên trộm ấy cho ngài xem.



Tối hôm ấy, tên trộm mò tới, bị sập bẫy. Đông Triều giả làm người hầu tới dọn dẹp thư phòng. Trông thấy tên trộm dãy dụa trong tấm lưới, Đông Triều ồ lên :



-Một con cá !



Tên trộm dường như biết trước mình sẽ bị bẫy nên đã chuẩn bị sẵn một con dao để cắt lưới, vào trường hợp xấu hơn thì tự vẫn. Đông Triều cũng biết điều này. Nàng cầm chiếc giày đã làm mình khổ sở, cho tên trộm một trận. Đông Triều ra đòn ở các huyệt làm hắn cứng người lại, buông con dao rơi xuống đất. Đông Triều thản nhiên kéo lưới đi, ra chỗ tiểu đình, nơi Dận Chân và Dận Tường vẫn còn ngồi uống rượu thưởng trăng. Dận Chân mở lưới cho hắn, lấy lại cuốn sổ. Dận Tường thì nhìn hắn trừng trừng. Dận Chân chợt trông thấy vết lạ ở các huyệt, bèn hỏi :



-Ngươi đả thương hắn bằng cái gì vậy ?



Đông Triều giơ chiếc giày lên, nàng bẽn lẽn :



-Tiểu nữ sức yếu nên đành dùng hạ sách này. Hắn không bị điểm huyệt câm nên vẫn còn nói được.



Dận Chân hỏi ngay :



-Nói ! Ngươi đến thư phòng ta lấy cắp sổ kinh thư cho ai ?



Tên trộm im lặng, không dám nói. Đông Triều nhìn Dận Chân cùng Dận Tường, cả hai đều có vẻ như đang tìm cách tra hỏi. Dận Tường siết chặt tay :



-Ngươi muốn gia dùng roi ư ?



Đông Triều nghĩ dù sao Dận Chân cũng không ở bên bộ Hình, không biết dùng mẹo hỏi cung, Dận Tường tuổi đời còn nhỏ. Thôi thì nàng cam đắc tội vậy. Đông Triều bí mật đặt một ngón tay lên miệng, ngầm kêu hai người im lặng. Nàng đi một vòng, nói :



-Ai da, thật tiếc. Thật ra chúng ta đã biết cả rồi, biết đồng bọn ngươi gồm những ai, ai đã sai khiến ngươi. Chúng ta cũng biết gia quyến ngươi đang bị giam giữ. Nếu ngươi chịu thừa nhận thì ta sẽ tìm cách cứu gia quyến ngươi ra, nếu ngươi một mực trung thành thì hết cách. – Rồi nàng ghé sát vào tai hắn, thì thầm. – Ngươi nghĩ con người ấy sẽ để ngươi cùng gia quyến yên ổn ư ? Lầm to. Hắn là một con rắn độc.



Tên trộm bù lu bù loa lên :



-Xin Tứ gia, Thập tam gia tha tội ! Thật ra tiểu nhân không hề muốn làm như vậy ! Tại vì Cửu gia đã dùng thân quyến của tiểu nhân để khống chế tiểu nhân !



Dận Chân gật đầu. Chàng đoán không lầm mà. Dận Tường hỏi :



-Đồng bọn ngươi gồm những ai ?



Tên trộm kể lại. Những cái tên hắn khai ra không hề thiếu hay thừa khi đem đối chiếu với những bức tranh Đông Triều vẽ. Có cả trắc phúc tấn của Dận Tường. Dận Tường đạp hắn một cái. Cú đạp quá mạnh, hắn lăn từ trên bậc, ngã xuống dưới, đập đầu vào sân đá. Đông Triều hốt hoảng, chạy xuống thấy hắn đã bị vỡ sọ mà chết. Đông Triều khép mắt lại cho hắn.




-Tại sao hắn phải chết ?



-Tội đánh cắp tài liệu mật. – Dận Tường nói.



Đông Triều quay lưng lại với Dận Tường, nói :



-Tối nay, ngài về, trắc phúc tấn có pha cho ngài một ly trà thì ngài cứ giả vờ uống nhưng sau đó hãy tìm cách phun ra, khoảng nửa đêm hãy thức dậy, ngài sẽ hiểu mọi chuyện.



Đông Triều nói với Dận Chân :



-Thưa Tứ gia, tiểu nữ cảm thấy không khỏe, xin lui về.



Dận Tường đưa xác tên trộm về nhà, nói dối rằng hắn bị trượt chân té chết trên đường về. Tối đó, chàng ngự ở phòng trắc phúc tấn Tôn A Lan, người mà Đông Triều nghi ngờ là gián điệp. A Lan an ủi chàng đôi câu rồi rót cho chàng một ly trà. Dận Tường giả vờ uống vài ngụm nhưng sau đó lại làm bộ ho để phun hết ra. A Lan giục chàng đi ngủ, chàng cũng thuận tình. Nửa đêm, Dận Tường cảm nhận được hơi nóng từ ánh đèn bèn thức dậy. Dận Tường phát hiện ra A Lan đang viết gì đó. Chàng nhẹ nhàng đến bên A Lan, rồi đột ngột nắm lấy tay nàng. A Lan hốt hoảng, định hủy lá thư nhưng Dận Tường đã nhanh chóng đoạt lấy.



-A Lan !



Trong thư viết cụ thể từng hành động, từng sinh hoạt của chàng trong ngày, gửi đến cho Bát A ca. Dận Tường gấp lá thư lại, cho vào áo, buồn bã quay đi. A Lan quỳ xuống, khóc nức nở nhưng không dám mở miệng xin chồng tha thứ.



Dận Tường thả hồn, mặc cho chân muốn dẫn mình đi đâu thì đi. Chàng dừng lại ở một gốc cây, đứng khóc ở đó. Dận Tường không ngờ điều Đông Triều nói là sự thật. Chàng đối với A Lan vừa là phu thê, vừa là bằng hữu, vừa mang ơn nghĩa. Ba mối quan hệ khắng khít thế mà cũng có thể bị lợi danh cắt đứt. Dận Tường muốn hét lên cho vơi đi nỗi buồn tức trong lòng. Chợt, chàng bắt gặp ánh mắt hiền từ, nụ cười trìu mến mà bấy lâu nay chàng không ngó ngàng đến.



-Nghi nhi !



Triệu Giai Nghi cúi đầu hành lễ với Dận Tường. Dận Tường hỏi :



-Nàng ra đây làm gì ?



Nghi mỉm cười, đáp :



-Những lúc buồn, thiếp luôn ra đây ngắm cảnh khuya.



Dận Tường lau nước mắt :



-Bao nhiêu lần rồi ?



Triệu Giai Nghi buồn bã nói :



-Thiếp không nhớ.



Dận Tường bước đến gần nàng, thở dài :



-Là ta có lỗi với nàng.



Triệu Gia Nghi không nhắc lại nỗi buồn của mình, chỉ cúi đầu nói :



-Thiếp xin lỗi.



Dận Tường nhận ra nàng có thể thấy một góc bức thư. Dận Tường hỏi :



-Nàng biết rồi ?



Nghi gật đầu. Dận Tường lấy bức thư ra :



-Tại sao không nói cho ta biết ?



-Vì gia luôn xem trọng trắc phúc tấn, thậm chí vì bênh vực trắc phúc tấn mà đuổi cả quản gia thân tín bấy lâu nay. Thiếp với Người chỉ là trên danh phận, với thiếp, Người chẳng có chút lòng tin, những lời thiếp nói dù có là sự thật, gia cũng xem như lời gièm pha. Làm sao thiếp dám ?



Dận Tường để ý thấy ánh mắt của Triệu Giai Nghi giống như của Đông Triều lúc chàng lỡ đạp tên trộm do nhất thời tức giận. Dận Tường ứa nước mắt, ôm Triệu Giai Nghi vào lòng. Đến giờ, Dận Tường mới biết điều gì quan trọng và thật sự là của mình.



Đông Triều ngã người xuống giường, thở dài. Thật may hồi nãy nàng nhịn được, không cho Dận Tường một đấm nữa. Thật may là nàng hiểu được cái giá mạng người theo giai cấp là bao nhiêu ở trong thời đại này cách xa nhau rất nhiều. Muốn sống trong thời đại này với thân phận là một trắc phúc tấn, phải làm quen với nó. Nhưng với thân phận là một thám tử, người tuân theo luật pháp thế kỷ XXI, Đông Triều không thể chấp nhận hành động vừa rồi của Dận Tường. Ai đó đang gõ cửa phòng nàng.



-Ai vậy ?



-Là gia.



Đông Triều nói :



-Tiểu nữ đến ngay.



-Không cần.



Dận Chân tự đẩy cửa vào. Đông Triều định đứng dậy hành lễ, Dận Chân liền khoát tay. Dận Chân đến ngồi bên cạnh nàng.



-Hơi khó chịu, phải không ?




Đông Triều nói :



-Một mạng người... ra đi vì tố giác sự thật. Dù tiểu nữ tự nhủ hắn đáng bị vậy vì hắn đã trộm mật liệu nhưng vẫn không xóa được lý do hắn chết là do hắn đã nói trắc phúc tấn của Thập tam gia là gian tế.



Dận Chân nói :



-Dù biết vậy, nàng vẫn cáo giác Tôn A Lan, nàng thật dũng cảm.



-Tứ gia có nghi ngờ tiểu nữ là gian tế của Cửu gia, âm mưu ly gián Người và Thập tam gia không ?



Dận Chân lắc đầu ngay. Đông Triều hỏi tại sao. Dận Chân trả lời :



-Không có gian tế nào lại mang giày mà vấp té, cũng không ngu ngốc đến nỗi đánh khách, tông phải phúc tấn, gây náo loạn cả phủ.



Đông Triều bật cười nhưng không phải vì buồn cười mà là cười cay đắng :



-Hóa ra Tứ gia tin bằng chứng hơn là tin tiểu nữ.



-Gia tin ngươi, ngươi cho gia cảm giác là ngươi có thể bảo vệ được chân lý.



Đông Triều cảm kích vô cùng, cúi đầu nói :



-Tiểu nữ xin cảm tạ Tứ gia.



Chợt, Dận Chân niệm một đoạn kinh. Đông Triều tò mò hỏi :



-Tứ gia đang niệm kinh gì vậy ạ ?



-Kinh cầu siêu. Nhưng vẫn không bằng cứu thoát gia quyến hắn ra khỏi phủ của Cửu đệ, an ủi vong linh hắn.



Đông Triều gật đầu tán thành. Dận Chân hỏi :



-Tại sao ngươi biết gia quyến hắn bị giam ? Tại sao ngươi biết người sai hắn là Cửu đệ ?



Đông Triều giải thích rành rọt :



-Tiểu nữ thấy trên tay hắn có vết trói, vết đánh cũ thành vết thâm. Người gây ra chắc không phải Thập tam gia mà là chủ cũ. Người chủ đối xử với hắn tệ bạc vậy, hắn vẫn một mực bảo vệ, chứng tỏ gia quyến hắn đang bị khống chế. Còn chuyện của Cửu gia thì tiểu nữ hoàn toàn không biết, tiểu nữ chỉ nói người chủ đó là rắn độc, tự hắn sợ mà khai thành Cửu gia thôi.



Dận Chân gật gù :



-Thì ra là vậy. Còn chuyện của Tôn A Lan ?



-Tiểu nữ quan sát trắc phúc tấn, ngón tay nàng ta có vết chai nhưng không thấy vòng nhẫn, chứng tỏ nàng ta thường xuyên cầm bút, mặt có vài vết nám đen hơn vài nơi khác, tức là đêm đến thường đốt đèn, tiểu nữ qua phòng trắc phúc tấn, còn vài phong thư trên bàn. Nàng ta được tặng trang sức khá nhiều so với các phúc tấn khác, một trắc phúc tấn được sủng ái vậy, đêm đêm phải đốt đèn làm gì ? Sau đó tiểu nữ tự suy đoán cách thức nàng ta làm.



Dận Chân gật gù :



-Giỏi lắm.



Đông Triều cao hứng hỏi :



-Tiểu nữ thấy Tứ gia cũng phát hiện ra. Nhờ đâu vậy ạ ?



-Tôn A Lan khi xưa là một cô gái ngượng ngùng, bẽn lẽn, chỉ dám nhìn Thập tam đệ từ xa. Vậy mà từ khi về đây, Tôn A Lan lại chủ động đến bên Thập tam đệ trước, đó là điều không bình thường.



Đông Triều trò chuyện với Dận Chân. Nàng nhận ra hai người có tính tình khá giống nhau, Đông Triều thích cách suy luận của Dận Chân. Nỗi ám ảnh đã vơi nhiều.



-Tiểu nữ xin tạ ơn Tứ gia đã vì tiểu nữ mà nhọc công đến đây.



Dận Chân không nhận lễ, nói :



-Gia đến đây vì phúc tấn bảo gia nên quan tâm cho Liên Nhi một chút. Gia nghe lời khuyên của phúc tấn. Tối nay gia ngủ ở đây.