Hoàng Hậu Hắc Đạo Của Lãnh Đế

Chương 18: Rèn vũ khí




Sáng hôm sau, Trầm Ngư dậy nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai cả, Vũ Thiên lên triều rồi. Nhiễm Nhiễm bước vào, giúp nàng chỉnh trang một chút. Đang lúc Nhiễm Nhiễm muốn chọn cho nàng một bộ y phục lỗng lẫy thì nàng cản lại.

-Hôm nay ta muốn đến xưởng rèn, chọn cho ta một bộ y phục đơn giản thôi.

-Vâng.

Nhiễm Nhiễm đáp lại, tìm một bộ y phục đơn giản, dễ vận động cho Trầm Ngư. Trầm Ngư rất vừa ý bộ y phục này. Nàng thay xong liền ra ngoài. Bộ y phục đỏ rực, bó sát cơ thể. Trầm Ngư đi lại đống đồ kia chọn cho Nhiễm Nhiễm một bộ y phục tương tự rồi bắt Nhiễm Nhiễm thay y phục của cung nữ ra. Bây giờ Trầm Ngư và Nhiễm Nhiễm đứng cạnh nhau rất giống tỉ muội ruột thịt. Y phục trừ màu sắc ra thì đều giống nhau, tóc tuỳ ý buộc cao lên, chẳng có bất kì trang sức nào. Trầm Ngư gật gật đầu nói:

-Đến xưởng rèn thôi. Hôm nay ta làm vũ khí cho em.

Nhiễm Nhiễm nghe xong kinh ngạc. Vũ khí? Trầm Ngư biết những thứ này từ khi nào? Hơn nữa Trầm Ngư là nữ nhân, việc đó sao có thể để nàng làm.

-Nương nương...không hay đâu ạ. Thân thể người so với vàng bạc còn quý gấp trăm lần, đâu thể vì em mà làm những chuyện này được. Huống chi chế tạo vũ khí không phải chuyện đơn giản gì, nữ nhân như chúng ta đâu phải muốn là làm được.

Trầm Ngư biết Nhiễm Nhiễm lo cho nàng, nhưng nàng đâu yếu đuối như thế. Nàng muốn làm vũ khí cho Nhiễm Nhiễm, tiện thể làm luôn cho nàng để tiện bề phòng thân lúc nguy cấp.

-Không sao. Ta không yếu đuối như thế. Hơn nữa thứ ta định làm cho dù là thợ rèn giỏi nhất cũng chẳng biết đâu. Nghe ta đi.

-...

Trầm Ngư định bước chân vào xưởng rèn thì bị hai tên lính gác cản lại. Nàng cau mày. Tên thái giám theo sau nàng vội nói:

-To gan, dám cản đường hoàng hậu nương nương.

Hai tên kia nghe xong liền quỳ xuống, run run:

-Chúng thuộc hạ có mắt như mù, xin nương nương thứ tội.

Trầm Ngư không để tâm, phất phất tay rồi đi vào trong. Bên trong xưởng rèn rất tối, chỉ có một vài ánh lửa nhen nhóm trên con đường đi. Trầm Ngư và Nhiễm Nhiễm đi sâu vào trong. Càng đi sâu vào càng nóng, ánh lửa từ các lò rèn bập bùng khắp nơi. Trầm Ngư đi đến cạnh một tên thân hình cao lớn, cả người nhễ nhại mồ hôi đang rèn thì dừng lại. Thái giám theo nàng lên tiếng:

-Tôn Hãn đại nhân.

Người tên Tôn Hãn kia quay đầu lại nhìn thấy nàng vội hành lễ, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên:

-Tham kiến hoàng hậu nương nương.

Nàng gật đầu. Nếu nàng nhớ không nhầm thì người này khi nàng chưa vào cung có đến phủ Tề tướng gặp Diệp Tử Ngạn mấy lần. Khi đó nàng mới khoảng 15, 16 tuổi gì đó. Khuôn mặt hắn có một vết sẹo dài, do trước kia từng đỡ cho đại ca nàng một kiếm.

-Đứng lên đi.

Tôn Hãn đứng lên, nhìn y phục nàng mặc lại thấy khó hiểu, hỏi:

-Nương nương sao lại đến đây? Thân thể người cao quý, sao lại đến nơi thế này được.

Nàng nhàn nhạt đáp lại:

-Rèn vũ khí. Mang huyền thiết ngàn năm ra đây.

Tôn Hãn có vẻ khó xử. Nàng cau mày, ném lệnh bài hôm qua Tề Vũ Thiên đưa cho nàng về phía đó. Tôn Hãn ngạc nhiên, sau đó vội đáp lại:

-V...vâng. Người đâu, mang hàn thiết ngàn năm ra đây.

Một lúc sau, bốn tên nam nhân to khoẻ ôm huyền thiết ngàn năm ra, đặt xuống đất. Có vẻ huyền thiết này rất nặng. Trầm Ngư ngồi xuống sờ thử. Quả nhiên là đồ tốt!

-Ra ngoài hết. Bổn cung và Nhiễm Nhiễm ở lại là được rồi.

Mấy người ở đó ai cũng khó xử. Nàng là nữ nhân, hơn nữa thân phận tôn quý, lỡ xảy ra chuyện gì ở chỗ này thì hoàng thượng không chu di cửu tộc nhà bọn chúng mới lạ. Trầm Ngư thấy đám người đó do dự liền quát lên:

-Không nghe bổn cung nói gì à? Ra ngoài hết.

Đám người kia vội vã tránh hết ra, nhưng vẫn không rời tầm mắt khỏi nàng. Bọn chúng đứng khá xa lò rèn xem nàng làm. Nhiễm Nhiễm bổng hỏi nàng:

-Nương nương, giờ làm thế nào?

-Em đứng sang bên cạnh xem đi. Coi như học hỏi một chút.

Nhiễm Nhiễm nghe lời đứng sang bên cạnh. Trầm Ngư loay hoay một lúc, cầm lấy cái búa to bên cạnh đập bè huyền thiết ra. Tiếng đập này rất to khiến ai nghe cũng sợ. Nghe cứ như tiếp hoàng cung bị sụp xuống vậy. Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh lạnh gáy. Nương nương từ khi nào mà khoẻ đến thế? Nhiễm Nhiễm nhìn thấy rất sợ hãi, sợ Trầm Ngư nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị thương.

-Nương nương, hay là để người khác làm đi?

-Không cần. Ta muốn tự làm.

Người Trầm Ngư bắt đầu đổ mồ hôi. Khuôn mặt nàng dưới ánh lửa đỏ hồng lên. Tiếp búa va chạm với huyền thiết vang lên không ngừng. Những người khi nãy bị đuổi đi ai cũng ngạc nhiên vì thấy Trầm Ngư như vậy. Nàng từ lúc nào biết làm những thứ này? Từ lúc nào biết cách rèn vũ khí? Trầm Ngư trước kia là thiên kim Phương gia, là gia tộc buôn bán vũ khí có lịch sử lâu đời, mấy thứ này sao có thể làm khó nàng. Mặc dù trước kia là ở thời hiện đại, nhưng trong Phương gia có một bộ phận vẫn rèn các thứ vũ khí thời cổ đại bằng tay, không sử dụng công nghệ.

Sau khi đập bè xong huyền thiết, Trầm Ngư cầm con dao sắc nhọn bên cạnh để định hình. Nhiễm Nhiễm tò mò lại gần. Trầm Ngư không biết làm ra vật gì, hình dáng vô cùng lạ, trước giờ chưa thấy ở Tề quốc bao giờ. Nhiễm Nhiễm khẽ hỏi:

-Nương nương, đây là gì vậy?

-Làm xong em sẽ biết. Sau này ta dạy em cách sử dụng.

Nói xong Trầm Ngư lại cắm cúi tiếp tục. Khoảng 2 canh giờ* sau, Trầm Ngư cho một thứ gì đó và cả một thanh chuỷ thủ nhỏ vô cùng sắc bén vào lò rèn. Nhiễm Nhiễm thấy Trầm Ngư đã xong liền lau mồ hôi cho Trầm Ngư rồi cùng Trầm Ngư đi ra ngoài. Thấy Tôn Hãn, Trầm Ngư khẽ dặn dò:

-Không được cho ai đến gần lò rèn này. Nếu có chuyện gì xảy ra bổn cung nhất định san bằng xưởng rèn.

-Vâng.

Trầm Ngư khẽ gật đầu rồi ra ngoài. Nhiễm Nhiễm tiếp tục hỏi:

-Nương nương, thứ đó cần nung trong lò bao lâu?

-Ngày mai là có thể lấy được rồi.

Trầm Ngư khẽ đáp lại. Nếu bình thường thì sẽ nung 3 ngày 3 đêm, nhưng nàng ở trong cung rảnh rỗi quá, lại còn muốn sớm luyện võ công nên đã để lửa lò lên to nhất. Như vậy có thể lấy được nhanh hơn.

------------------------------------------

*2 canh giờ = bốn tiếng.

#Phần vũ khí là au chém nhé, đừng ném đá:v Tại au cũng ko hiểu nhiều về vũ khí thời cổ đại cho lắm.