Hoàng Hậu Hắc Đạo Của Lãnh Đế

Chương 17: Huyền thiết ngàn năm




Sau khi về đến Phượng Y cung, Trầm Ngư ngồi xuống rót cốc trà còn Nhiễm Nhiễm đóng cửa tẩm cung lại rồi cũng ngồi xuống đó. Trầm Ngư uống trà xong liền nhìn Nhiễm Nhiễm một lượt. Nhiễm Nhiễm cúi đầu xuống. Bỗng Trầm Ngư cất tiếng hỏi:

-Em với Tề Vũ Phong là quan hệ gì?

Nhiễm Nhiễm nghe vậy hơi giật mình nhưng vẫn thành thật khai báo, giọng lí nhí:

-Hôm trước...lúc em với người đi trộm đan dược thì em gặp hắn, được hắn giúp đỡ nên mới thoát chết được. Sau đó không hiểu sao hắn luôn tìm cách tiếp cận em...Nhiễm Nhiễm thực sự không biết gì cả.

Trầm Ngư nghe xong khẽ gật đầu, suy tính chuyện gì đó. Nhiễm Nhiễm thấy thế lại có vẻ sợ hãi, định nói gì thêm thì nàng đã lên tiếng:

-Nếu hắn đã thích em thì em cứ để hắn vui vẻ một thời gian đi. Chờ khi ta có chỗ dựa vững chắc, quyền hành nằm hết trong tay ta thì lúc đó không cần đến hắn nữa. Hơn nữa có hắn chống lưng thì cho dù là Liễu Nhan cũng chẳng thể làm gì được em. Vậy nên em phải nắm bắt cơ hội này.

Nhiễm Nhiễm nghe xong hơi do dự. Nhiễm Nhiễm không có mấy thiện cảm với tên vương gia đáng chết đó, giờ lại bảo nàng đi lấy lòng Tề Vũ Phong có hơi... Trầm Ngư biết Nhiễm Nhiễm nghĩ gì, lại nói tiếp.

-Không cần phải giả bộ thích hắn, em cứ giống như bình thường em đối xử với hắn là được rồi. Nam nhân mà...lạt mềm buộc chặt mới là cách tốt nhất.

Nhiễm Nhiễm nghe đến đây thì cười cười đáp lời:

-Em hiểu rồi! Nương nương, chỉ cần người muốn, em chuyện gì cũng làm theo ý người.

Trầm Ngư thấy vậy cũng cười nhẹ. Có lẽ từ khi xuyên đến đây, đây là lần đầu nàng cười không toan tính, không mang hàm ý gì. Không ngờ trên đời còn có người tốt với nàng như vậy. Nhiễm Nhiễm như nhớ ra gì đó lại nói tiếp:

-A...hôm nay từ chỗ của Tề Vũ Phong về em có nghe một số người nói Tích Cốt đan ở chỗ của hắn, em cũng không biết có phải sự thật không nữa.

Trầm Ngư nghe xong khẽ gật đầu. Khi trước nàng cũng nghĩ vậy. Vì theo như tính cách của Tề Vũ Thiên, đồ tốt đều muốn cho đệ đệ của mình, cũng coi như bù đắp lại cho Tề Vũ Phong phần nào chuyện khi nhỏ. Nhưng tẩm cung của Vũ Phong rộng như vậy, tuần tra nghiêm ngặt hơn cả Vọng Nguyệt đài, thêm nữa trong đó toàn quân tinh nhuệ, muốn vào đâu dễ dàng gì. Chưa kể những nơi để đồ quan trọng đều có cơ quan trùng trùng, vào không cẩn thận là dễ chết như chơi. Trầm Ngư bỗng nhìn Nhiễm Nhiễm, sau đó lại nói:

-Lấy được hay không phải dựa vào em rồi.

-Em...hiểu rồi.

Nhiễm Nhiễm cười khổ. Vì nương nương làm chút chuyện vậy. Mặc dù loại chuyện này nàng không có hứng thú. Trầm Ngư lại nói tiếp:

-Trong cung chỗ nào có huyền thiết ngàn năm? Ta muốn làm một số chuyện.

-Huyền thiết ngàn năm theo em biết thì ở xưởng rèn vũ khí phía Nam hoàng cung có nhưng không có lệnh của hoàng thượng không ai được phép dùng đến.

Nhiễm Nhiễm nghĩ ngợi rồi nói. Huyền thiết ngàn năm quý giá như vậy, đâu phải ai muốn dùng là dùng. Không có lệnh của hoàng thượng dám tự ý chỉ có con đường chết thôi. Trầm Ngư định mở lời thì bên ngoài có người đẩy cửa bước vào. Nhiễm Nhiễm giật mình, Trầm Ngư lại nhíu mày với người kia. Ngoài Tề Vũ Thiên và Tề Vũ Phong còn ai nữa? Theo sau hai người đó còn mấy tên thái giám và cung nữ. Nhiễm Nhiễm vội đứng dậy hành lễ. Vũ Thiên không nói gì đi đến ngồi cạnh Trầm Ngư. Vũ Phong liếc Nhiễm Nhiễm, nhìn má nàng hơi đỏ lên lại đau lòng rồi cũng ngồi xuống. Trầm Ngư nhìn bọn họ mỉa mai:

-Đến cả phép tắc cơ bản, vào phòng người khác phải gõ cửa cũng không biết à?

Vũ Thiên không tức giận, đáp lại lời nàng:

-Phép tắc là do ta đặt ra, ta muốn thế nào là quyền của ta.

Trầm Ngư chẳng nói gì. Hắn cũng vừa mới đến, định gõ cửa nhưng lại đúng lúc nghe nàng nói đến huyền thiết nên nghe xong rồi vào luôn. Vũ Thiên thấy Trầm Ngư không nói gì lại hỏi tiếp:

-Nàng cần huyền thiết ngàn năm làm gì?

-Lắm lời. Chuyện của ta không đến lượt người khác xen vào.

Hắn nghe xong nhíu mày. Vũ Phong nãy giờ toàn bộ lực chú ý đều đổ lên người Nhiễm Nhiễm, không rời một khắc. Nhiễm Nhiễm cảm thấy má không hiểu sao tự nhiên đau rát, có lẽ là do khi nãy bị đánh liền lấy tay xoa xoa. Vũ Phong thấy vậy lấy trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng ném về phía Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm theo bản năng bắt lấy, ngơ ngác nhìn hắn. Hắn nhàn nhạt trả lời:

-Thuốc trị thương, dùng không chết được đâu.

Tề Vũ Thiên và Trầm Ngư đồng thời nhìn qua. Nhiễm Nhiễm định nói không dám nhận thì Trầm Ngư lên tiếng:

-Nhị vương gia đã quan tâm em thì nhận đi, đừng từ chối ý tốt của người ta.

Vũ Thiên cũng khẽ gật đầu. Hoàng đệ hắn thích làm gì là việc của hắn, Vũ Thiên không ngăn cản, có cản cũng chẳng được. Nhiễm Nhiễm nhún người:

-Đa tạ nhị vương gia ban thuốc.

Không khí bỗng trầm lặng hẳn đi, chẳng ai nói gì. Tề Vũ Thiên bỗng lấy trong tay áo ra một lệnh bài bằng vàng, trên có khắc hoa văn hình rồng đưa đến trước mặt nàng. Trầm Ngư cầm lấy, hơi cau mày:

-Đây là gì?

-Lệnh bài. Nàng cầm cái này đến xưởng rèn phía Nam hoàng cung lấy huyền thiết thì chẳng ai dám ngăn cản cả.

Trầm Ngư nghe vậy cầm bỏ luôn vào tay áo. Mặc dù không biết hắn đưa cho nàng có mục đích gì nhưng nếu đạt được mà không phí công thì quá tốt rồi mà. Nàng không phải loại ngu ngốc mà người ta cho lại không nhận. Trầm Ngư đa tạ một tiếng bằng giọng vô cảm rồi thôi. Tề Vũ Thiên không biết nàng dùng huyền thiết làm gì nhưng mà chỉ cần nàng muốn thì hắn nhất định cho nàng. Nữ nhân của hắn xứng đáng được dùng những thứ tốt nhất.