Tối hôm đó,trong thư phòng hoàng cung Tề quốc,Tề Vũ Thiên tuy nhìn vào có vẻ là đang đọc sách nhưng thực chất tâm hồn đã bay đi đâu mất rồi. Hắn đang nghĩ đến cái tát hôm nay của nàng và câu nói trước khi nàng bỏ đi. Trầm Ngư thực sự chán ghét hắn đến thế à? Hắn chỉ là muốn gần gũi nàng hơn thôi. Ánh mắt lạnh lẽo khi nàng nhìn hắn đó là thế nào? Hắn càng muốn gần gũi nàng thì nàng lại càng tránh xa hắn là thế nào? Hắn đáng ghét đến vậy à? Nghĩ đến đây hắn khẽ thở dài. Lý công công từ bên ngoài nói vọng vào trong.
-Hoàng thượng.
-Vào đi.
Hắn lạnh nhạt trả lời. Lý công công từ ngoài cửa bước vào,cúi người hành lễ. Hắn phất tay. Lý công công lên tiếng:
-Hoàng thượng,đến giờ dùng bữa rồi ạ.
-Đến Phượng Y cung. Sau này mỗi ngày trẫm đều dùng bữa và nghỉ ngơi bên đó.
-Rõ.
Hắn cũng muốn đến xem nàng có giận không. Dù sao thì từ lúc nàng vào cung đến giờ hắn chưa đến đó bao giờ.
------------------------------------------
Trong Phượng Y cung, trên bàn chỉ có một chén cơm nhỏ và một đĩa rau xanh được bày ra trước mắt Trầm Ngư. Nàng nhìn mấy món này lại nhớ đến thức ăn trước kia nguyên chủ ăn. Trước kia nguyên chủ vốn chỉ được ăn cơm với rau xanh,quanh năm không có lấy một miếng thịt cá nào. Mấy hôm nàng xuyên về đây cũng vậy. Nàng cười nhạt. Hết tối nay,ngày mai cả hoàng cung đều biết nàng nhận được ân sủng,xem sau này kẻ nào dám đưa thức ăn này cho nàng. Thức ăn đưa đến các cung vốn do Thẩm cung quan quyết định. Thẩm cung quan này vốn là cô cô của Liễu Nhan,theo phe Liễu Nhan nên thức ăn đưa đến Phượng Y cung quanh năm suốt tháng chỉ có rau xanh và cơm trắng,có khi còn bỏ đói nguyên chủ mấy ngày liền. Thẩm cung quan này còn đánh đập Nhiễm Nhiễm,bắt bẻ Nhiễm Nhiễm vô số lần. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng Lý công công:
-Hoàng thượng giá đáo!
Nàng cau mày. Hắn đến mà xem vẻ mặt nàng lúc ăn rau xanh với cơm trắng khó chịu thế nào à? Nàng không thèm ra ngoài tiếp giá. Hắn nhìn vào trong cười khổ. Nàng lúc nào cũng khác người. Đám thái giám đi theo hắn đứng ở ngoài hết,mình hắn bước vào trong. Nhiễm Nhiễm hành lễ,Trầm Ngư cũng chẳng có vẻ mặt gì. Hắn ngồi xuống bàn,nhìn đồ trên bàn nhíu mày.
-Sao chỉ có rau xanh với cơm trắng?
Nàng nhàn nhạt trả lời lại:
-Không phải nhờ phúc của ngươi à?
Hắn nhìn Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm chua xót kể lại,khoé mắt ươn ướt:
-Bẩm hoàng thượng,từ lúc vào cung nương nương vẫn luôn ăn như vậy ạ. Mấy năm qua chỉ có rau xanh với cơm trắng thôi ạ. Hoàng quý phi có lệnh không được đưa thứ gì khác đến Phượng Y cung,trừ rau xanh và một chén cơm nhỏ. Nhiều khi mấy ngày liền nương nương không được ăn gì cả. Hơn nữa,Thẩm cung quan vốn là cô cô của hoàng quý phi.
Hắn nghe xong mày lại càng nhíu chặt hơn. Hết lần này đến lần khác lại là Liễu Nhan. Chuyện gì không tốt với nàng đều liên quan đến Liễu Nhan. Liễu Nhan này thực đáng chết. Xem ra đánh gãy hai tay ả vẫn còn quá nhẹ nhàng. Nàng cũng chẳng có vẻ mặt gì. Hắn vốn không biết trong mấy năm qua nàng ăn uống thế nào. Hơn nữa nhìn khuôn mặt nàng hơi tròn,ai nghĩ nàng chỉ ăn rau xanh với cơm trắng chứ. Thực ra khuôn mặt nàng trời sinh đã như vậy rồi. Cho dù có chết đói vẫn không thay đổi được. Còn thân hình này vốn chỉ còn da bọc xương. Hắn càng nghĩ càng thấy bực bội,liền gọi Lý công công vào:
-Gọi Thẩm Khuê đến đây.
-Rõ.
Một lúc sau,Lý công công dẫn Thẩm Khuê đến. Khi nãy lúc Lý công công đến tìm Thẩm Khuê nói là theo Lý công công đến Phượng Y cung,bà ta đã có vẻ sợ hãi rồi. Vì trong cung này ai không biết,Lý công công chỉ nghe lời mình hoàng thượng,mà lần này đến tìm Thẩm Khuê lại là đến Phượng Y cung. Lý công công cúi người:
-Thẩm Khuê đến rồi ạ. Thần cáo lui.
Nói xong Lý công công ra ngoài,Thẩm Khuê run run hành lễ:
-Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an. Tham kiến hoàng hậu nương nương. Nương nương vạn phúc kim an.
Giọng Thẩm Khuê có vẻ sợ hãi. Hoàng thượng trước giờ vốn không quan tâm hậu cung,giờ lại đến chỗ Trầm Ngư,hơn nữa giờ này chắc chắn đến dùng bữa,thấy cảnh này nhất định nổi trận lôi đình. Diệp Trầm Ngư này từ lúc nào lại được sủng ái? Nàng cười lạnh:
-Bổn cung tưởng ngươi không biết hành lễ với hoàng hậu thế nào chứ. Thế nào? Hôm nay Liễu Nhan dạy ngươi hành lễ à?
Trong cung trước giờ vốn kẻ nào cũng xem thường nàng,chẳng ai hành lễ với nàng cả. Hơn nữa nàng cũng không ra khỏi Phượng Y cung nửa bước. Hắn nghe xong nhìn Thẩm Khuê bằng ánh mắt lạnh lẽo đến cực độ:
-Tại sao đồ ăn đưa đến Phượng Y cung chỉ có rau xanh với cơm trắng? Đồ ăn của hoàng hậu vốn phải ngang hàng với đồ ăn của trẫm,tại sao lại như vậy? Còn nữa,ngươi bỏ đói nàng ấy mấy hôm,đáng tội gì?
Hắn nói xong đập mạnh tay xuống bàn. Hắn rất tức giận. Thẩm Khuê run run,quỳ xuống đất:
-Nô tì...nô tì...
Nàng cười lạnh. Chẳng phải lúc hắn không ở bên nàng thì Thẩm Khuê mạnh miệng chửi mắng lắm à? Tại sao giờ nói mãi không ra một câu nào?
-Trước kia mắng chửi bổn cung không phải mạnh miệng lắm à? Đánh Nhiễm Nhiễm không phải mạnh tay lắm à? Giờ mấy chữ sao nói mãi lại không ra được rồi?
-Nô tì...
Hắn nghe nàng nói Thẩm Khuê mắng chửi nàng thì trong lòng càng lúc càng tức giận. Hắn lạnh giọng nói ra ngoài
-Người đâu...
-Hoàng thượng tha mạng. Hoàng thượng...tất cả là do hoàng quý phi sai nô tì làm. Nô tì không biết gì hết.
Hắn chưa nói hết câu thì Thẩm Khuê hốt hoàng nói. Nàng nghe người khác nhắc đến Liễu Nhan lại bực bội. Liễu Nhan này,nàng nhất định không bỏ qua cho ả.
-Nói tiếp.
Nàng lạnh nhạt ra lệnh. Thẩm Khuê ngước lên nhìn nàng,sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
-Là...hoàng quý phi nói nếu ai dám đưa thứ gì khác đến cho nương nương sẽ lấy mạng kẻ đó. Hoàng quý phi còn...còn nói làm tốt chuyện này sẽ trọng thưởng cho nô tì. Nô tì không liên quan gì cả. Nương nương...nương nương tha mạng.
Nói xong Thẩm Khuê bò lại ôm lấy chân váy nàng. Nàng đạp một cước khiến ả ngã lăn ra đất. Không liên quan? Thế mắng chửi nàng, đánh Nhiễm Nhiễm cũng do Liễu Nhan ra lệnh hết à? Một khi nàng đã là chủ nhân thân thể này,kẻ nào ức hiếp nàng đừng mong sống tốt. Nhiễm Nhiễm nãy giờ vô cùng hả hê. Đáng đời Thẩm Khuê. Nhiễm Nhiễm nhịn bà ta lâu lắm rồi. Cung quan thì sao? Chẳng qua vẫn là cung nữ thôi. So với Nhiễm Nhiễm hầu hạ bên cạnh Trầm Ngư,Trầm Ngư nhận được ân sủng thì vị thế của Nhiễm Nhiễm còn cao hơn bà ta. Bà ta làm đến chức cung quan chỉ là nhờ có Liễu Nhan chống lưng thôi. Đúng lúc đó hai tên thị vệ bước vào,còn có cả Lý công công. Hắn lãnh đạm ra lệnh:
-Áp giải vào đại lao,không được cho ăn uống gì. Dùng cực hình với Thẩm Khuê cho trẫm. Lý công công truyền lệnh của trẫm,bãi bỏ chức cung quan của Thẩm Khuê. Còn nữa,đồ ăn sau này mang đến Phượng Y cung để Nhiễm Nhiễm quyết định. Đồ ăn mang đến cho hoàng quý phi từ giờ chỉ có rau xanh và cơm trắng,nếu có gì khác nữa thì các ngươi đừng trách trẫm tàn nhẫn.
-Rõ.
Thị vệ và Lý công công lui ra ngoài. Hắn nhìn Nhiễm Nhiễm,Nhiễm Nhiễm hiểu ý lui ra. Nàng đứng dậy định lên giường đi ngủ thì bị hắn giữ lại:
-Nàng muốn để bụng đói à?
-Trước kia nhịn nhiều rồi,giờ nhịn thêm bữa nữa cũng chẳng sao.
Hắn nhíu mày. Nàng là đang muốn nhắc đến trước kia bị bỏ đói một phần cũng do hắn. Hắn thực sự không biết chuyện này. Nếu biết hắn nhất định không bỏ qua. Vì dù gì phụ thân và đại ca nàng cũng thuộc dòng dõi quý tộc,nàng lại là hoàng hậu,nếu chuyện nàng chỉ được ăn rau xanh với cơm trắng,nhiều khi còn bị bỏ đói truyền ra ngoài thì mặt mũi hắn để đâu?
-Trẫm...sai người chuẩn bị đồ ăn.
Nói xong hắn truyền lệnh ra ngoài. Nàng lại ngồi vào bàn. Dù gì cũng là ý tốt của người ta,không ăn thực có lỗi. Hắn thấy vậy khẽ cười. Nghĩ đến mấy năm qua nàng ăn uống như vậy,lòng hắn lại đau nhói. Nàng vốn không quan tâm. Trước kia nàng phải vượt qua nguy hiểm ở trong rừng sâu,không có gì ăn cả tuần mà vẫn chưa chết đấy thôi. Lúc đó có một cọng rau ăn cũng đủ mãn nguyện rồi.
Thức ăn nhanh chóng được bày lên. Toàn sơn hào hải vị,không thiếu thứ gì. Nàng không nói không rằng cầm đũa lên. Hắn không vội,nhìn nàng ăn trước đã. Nàng cũng không quan tâm ánh mắt đang nhìn mình kia. Thích thì nhìn đi. Nàng cũng chẳng mất miếng thịt nào. Hắn từ từ cầm đũa lên,gắp đồ ăn cho nàng. Nàng cũng không từ chối. Cả bữa ăn cứ như vậy mà trôi qua,chẳng ai nói gì. Hắn gắp cho nàng thì nàng ăn,vậy thôi.