Hoàng Hậu Độc Nhất

Chương 8: Có ơn tất báo (hạ)




Y Kiều nhìn thiếu niên kia, đột nhiên lại có chút không yên lòng. Nàng không biết bước đi lần này của mình có đúng hay không. Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên phía trước.

"Nói ra thật xấu hổ." Nàng mang vẻ mặt u sầu nhìn thiếu niên kia: "Không dối gạt công tử, thật ra Y Kiều vì đào hôn mà mới chạy tới đây. Chỉ vì cha mẹ ép buộc Y Kiều phải gả cho người khác, dung mạo xấu xí dáng vẻ thô tục, Y Kiều không thể chịu đựng được nên mới làm trái lời đào hôn. Hiện nay gia phụ gia mẫu đang nổi nóng, hôn sự vẫn chưa biết đã được huỷ hay chưa. Y Kiều thật sự không dám về nhà, lại không có nơi nào để đi. Vì vậy, hôm nay ta cũng không có yêu cầu xa vời, chỉ hi vọng công tử có thể thu nhận Y Kiều, cho ta một nơi để ở, tạm lánh qua đợt phong ba này."

Nàng nói một đống lời dối trá, không được tự nhiên mà cảm thấy chột dạ, thầm khinh bỉ bản thân mình một chút.

Có điều tuy là nói dối, nhưng tình cảm tuyệt đối là chân thật, hoàn toàn thể hiện được tình cảnh không có nơi để đi lúc này của nàng, vô cùng đau khổ.

Nàng không biết biểu hiện của mình thế nào, cũng biết trong lời kịch vừa rồi sơ hở chồng chất. Nhưng nàng phải ôm quyết tâm tử chiến tới cùng.

Bởi vì, nàng không có lựa chọn nào khác.

Đây là thời đại cách hàng trăm năm khác hẳn với cuộc sống của mình, đối với thế giới này, nàng biết rất ít. Nàng phải chớp lấy cơ hội trước mắt, vì mục tiêu có thể tìm được một nơi sinh sống tạm thời ở nơi xa lạ này một thời gian. Qua được thời gian này, nói không chừng sẽ khá hơn một chút.

Đây là chút lý trí rõ ràng cuối cùng được rút ra từ trong những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nàng lúc này.

Thiếu niên trước mặt trông có vẻ rất phức tạp, còn giống như người có ân oán. Nếu không hắn sẽ không mặc trang phục dạ hành, bị thương nằm ở chỗ này. Nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Nhưng tình hình hiện nay hoàn toàn không cho phép nàng nghĩ trước nghĩ sau, chỉ có thể đánh cược mà thôi.

Thiếu niên nghe xong, dường như đã thật sự tin tưởng nàng, thoáng cúi đầu, nghiêm túc trầm ngâm một lát, sau đó lại cười vô cùng ôn hoà, đang lúc nàng còn đang căng thẳng, hắn lại dùng giọng nói vô cùng trong trẻo mà nói ra một chữ: "Được!"

Y Kiều vừa thở ra một hơi, lại nghe hắn nói: "Có điều việc kia vẫn phải chờ thêm hai tháng... Cô nương đừng vội, thật sự hôm nay tại hạ có chuyện không tiện, sợ liên luỵ đến cô nương. Nhưng hai tháng sau, đợi đến khi thời cơ chín muồi, tại hạ cam đoan sẽ thu xếp ổn thoả cho cô nương."

Lời nói của hắn vô cùng chân thành, thậm chí còn mang theo chút áy náy. Khiến người khác không thể không tin đây đúng là do hắn không còn chút cách nào, tuyệt đối không có nửa phần lừa gạt.

Y Kiều nghe xong, suýt chút nữa đã bị sặc.

Nàng bất mãn nhíu mày, sốt ruột truy vấn: "Vậy hai tháng tới ta phải làm sao bây giờ?"

Dường như thiếu niên đã sớm đoán trước nàng sẽ hỏi như vậy, như làm ảo thuật mà móc hai tờ ngân phiếu ra khỏi người, đưa tới trước mặt nàng, cười vô cùng ấm áp: "Trương cô nương vội vàng trốn nhà đào hôn, có lẽ cũng không có gì mang theo bên người. Nơi này là hai trăm lượng bạc, ta nghĩ số tiền này sẽ đủ cho cô nương chi tiêu cho hai tháng tới. Tuy nơi này khá hoang dã, nhưng cách kinh thành cũng không xa. Chỉ cần vào thành, khắp nơi đều có khách điếm. Cô nương có thể chọn nơi sang trọng nhất để ở, cho dù hai tháng không làm gì, số tiền này vẫn đủ cho cô dùng."

Lúc này, coi như vẫn không lạm phát nghiêm trọng như đời sau. Lấy sức mua mà nói, một lượng bạc ước chừng có thể tương đương với sáu trăm đồng. Bởi vậy có thể tính, hai trăm lượng ngân phiếu có thể coi là một số lượng không hề nhỏ.

Nhưng những thứ này, Y Kiều không hề biết. Nàng tập trung tinh thần bắt đầu lên kế hoạch nếu mình thất bại, không cam lòng nhận ngân phiếu, chỉ cảm thấy khoé miệng co giật, mở miệng lại không biết nói gì.

Là nên đa tạ hắn đã thu xếp chu đáo, hay là nên oán hắn chưa đủ phúc hậu?

Nàng trông thiếu niên phía đối diện khá tốt bụng, đột nhiên mới nhớ tới một vấn đề đã bị nàng xem nhẹ. Nhưng lúc vừa muốn hỏi lại thấy hắn như nghe thấy thứ gì đó, bỗng nhiên đứng dậy, thoáng gật đầu, áy náy cười cười với nàng: "Trương cô nương, sau này còn gặp lại. Tại hạ còn có chuyện quan trọng bên người, xin cáo từ."

Nói xong, không đợi nàng đáp lại đã dứt khoát xoay người mở cửa rời đi.

Lúc này đã là bình minh, Y Kiều trơ mắt nhìn bóng người thon gầy của hắn biến mất trong hư ảo.

Chẳng qua vừa nhìn, ở một nơi hẻo lánh mà Y Kiều không thể nhìn thấy, một đường cung đầy bóng đen cung kính đứng đợi ngoài phòng. Nhìn thấy thiếu niên ra khỏi nhà liền đi theo phía sau, biến mất cùng với hắn dưới bầu trời như được mạ vàng.

Y Kiều cảm thấy vô cùng kinh ngạc với sự rời đi của thiếu niên. Nàng sững người một lúc lâu, lại nhớ tới điều bản thân vừa muốn hỏi. Nhưng ngoài căn phòng trống trải, nơi đâu còn có bóng dáng của thiếu niên.

Nàng sốt ruột vội vàng chạy đi gọi lớn: "Ta phải làm gì để tìm huynh vậy...."

Nhưng, khắp nơi vắng vẻ, trả lời nàng chỉ có vài tiếng chim gáy thưa thớt cùng từng cơn gió lạnh của sáng sớm mùa đông phả vào mặt.