Mấy ngày gần đây của Y Kiều có thể dùng vài từ yên ổn mà phong phú để hình dung.
Mỗi ngày nàng đều rời giường vào lúc trời chưa sáng, kiên nhẫn học nữ công, luyện thư pháp, ôn luyện thi thư, còn phải cố mà nhớ chữ cổ. Dù những buổi học này rất nhàm chán, nhưng sau này nàng lại nghĩ, thay vì cứ lãng phí thời gian thì chẳng bằng tận dụng nó để học, thay vì chỉ đối phó qua loa thì không bằng cứ bình thản, tĩnh tâm mà học tập một phen. Nói cho cùng thì có nhiều tài nghệ vẫn tốt hơn.
Huống chi tính nhẫn nại của phu thê Trương Loan rất cao, sao nàng có thể phụ tấm lòng khổ cực của bọn họ được đây?
Buổi sáng phải xoay sở với phu thê Trương Loan, buổi chiều lại phải đến Trừ Phi Cư dạy học cho Mặc Ý, lúc thường chẳng hề có thời gian để nghỉ ngơi, nhiều lắm cũng chỉ có chút thời gian ngồi nghỉ trên xe ngựa mà thôi. Cũng may nàng không cần nhiều thời gian nghỉ trưa, hơn nữa nàng khá thích chuyện làm lão sư này, vì vậy trong lòng cũng không có lời oán thán nào, mỗi ngày đều có thể giữ trạng thái tinh thần tương đối vững vàng.
Tuy nói như thế, nhưng nàng vẫn sẽ tận dụng tất cả mọi thứ để tìm chút thời gian nho nhỏ cho bản thân có thể thư giãn. Ví dụ như lúc này.
Thừa dịp Mặc Ý đang làm bài tập, nàng đang tập yoga trong một căn phòng tương đối rộng rãi thoáng mát.
Thật ra căn phòng này ở ngay cạnh đại sảnh đã bị biến thành phòng học kia, vốn là một căn phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi, không gian cũng không lớn lắm, chỉ rộng hơn bình thường một chút.
Ban đầu sau khi Mặc Ý biết Y Kiều muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi thì đã định dành một sương phòng đặc biệt để nàng sử dụng, do khoảng cách giữa sương phòng và "phòng học" khá xa, Y Kiều lại cảm thấy cứ chạy tới chạy lui một đoạn dài như thế thì quá phiền phức nên mới chọn nơi này.
Sau khi nàng đi thăm quan Trừ Phi Cư một lượt thì mới phát hiện phòng ốc ở nơi này rất ít, trừ nơi này và đại sảnh đã dùng để học ra thì chỉ có vài sương phòng tinh xảo tao nhã mà thôi. Hơn nữa, mấy căn sương phòng lại cách Trừ Phi Cư khá xa.
Theo lí mà nói, với những tòa nhà lớn như Trừ Phi Cư thì thể nào cũng phải có vô số cầu kiều chạm trổ, bóng nhà cột gỗ và từng gian phòng san sát chen lẫn vào nhau, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào mê cung. Nhưng vì sao nơi này lại đơn giản như thế.
Mặc dù bản thân Trừ Phi Cư đã thuộc về loại tinh xảo khéo léo, diện tích cũng không được xem như quá lớn, nhưng muốn xây thêm vài căn phòng nữa cũng không phải là vấn đề. Huống chi, Mặc Ý lại giàu có như thế, hẳn sẽ không để ý tới những món tiền này. Vậy cách sắp xếp như hiện tại sẽ có nghĩa gì?
Y Kiều suy nghĩ mãi không ra nên đã đi hỏi Mặc Ý. Nhưng hắn nghe xong lại chỉ mỉm cười, cũng không màng giải thích.
Song dù hắn không trả lời, nhưng Y Kiều đoán có lẽ là vì Mặc Ý thích yên tĩnh, hơn nữa ngày thường cũng chẳng có mấy khách đến thăm nên mới có thể sắp xếp như vậy.
Vì mẹ nàng là huấn luyện viên yoga nên từ nhỏ nàng đã bắt đầu tiếp xúc với hình thức tập luyện dưỡng thân này. Lại cộng thêm năng lực giải quyết vấn đề nhanh nhạy và thân thể dẻo dai nên dù có là bất cứ tư thế hay cách nghĩ nào, nàng đều có thể giải quyết được, lúc tập cũng đạt hiệu quả cao. Dù có bị đem ra so sánh với những người luyện tập yoga lâu năm thì nàng vẫn không bị lép vế.
Tuy lúc này nàng đã xuyên không, nhưng nàng không hề có ý định bỏ tập yoga. Dù sao nó vẫn có tác dụng dưỡng thần, tập luyện thường xuyên thì sẽ thấy vô cùng hiệu quả.
Mùi đàn hương thanh nhã quanh quẩn bên trong gian phòng yên tĩnh, chút hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi khiến người ta sinh ra chút cảm giác thoải mái dễ chịu.
Dù hiện giờ đang là lúc tháng chạp rét buốt, nhưng đã có ba lò sưởi do Mặc Ý cố tình chuẩn bị, lúc này trong phòng lại ấm áp không khác gì mùa xuân. Ngay cả lúc này, dù cho nàng chỉ mặc một bộ y phục tập luyện mỏng manh thì cũng không hề cảm nhận được chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Y Kiều đang vô cùng chuyên tâm luyện tập vài động tác kết hợp với hít thở đều đặn thì vài tiếng gõ cửa nhẹ chậm rãi vang lên, phá tan sự yên lặng bên trong căn phòng.
"Mời vào." Nàng đưa mắt nhìn cửa phòng, từ từ thu thế.