Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 4: Tin đồn tuyển phi




“Tiểu thư, Linh Nhi nghe nói năm sauHoàng thượng muốn tuyển tú nữ đấy! Tiểu thư của văn võ bá quan ngoài tứphẩm, phàm là đủ mười sáu tuổi trở lên đều phải tham tuyển, hiện tại mới nghe phong phanh, các quan lại trong kinh đã thu xếp chuẩn bị cho congái của mình, chỉ vì muốn Hoàng thượng lão gia nhìn đến sẽ thích cho nên ra sức tìm người vẽ đẹp một chút, bây giờ phòng của các hoạ sĩ trongkinh thành đến nứt ra vì số bạc này đấy. Trong đó còn có cả tiểu thư của Vương Thị lang, chính là người đã thay thế chức của lão gia, tư sắc còn hơn cả Hoắc đại tiểu thư trong truyền thuyết năm đó vài phần, cho nênmọi việc còn chưa ra sao mà mặt vị Vương Thị lang kia lúc nào cũng hếchlên, bộ dáng giống như con gái nhà mình đã được làm nương nương khôngbằng ấy! Tiểu thư, lão gia chúng ta chỉ có một mình tiểu thư là con gáithôi, hẳn sẽ không đem bức hoạ của cô dâng lên đâu nhỉ?”

Trong tay Thải Thải cầm quyển tiểu thuyết “Cẩm Bình ký” kể về chuyện của một tên công tử trẻ tuổi hoang dâm vôđộ, thê thiếp thành đàn, thê thiếp hắn ta vì tranh thủ tình cảm mà ngươi lừa ta gạt lẫn nhau, trong lòng nàng vô cùng phản cảm, chậm rãi nhấpmột ngụm nước mơ, nàng trầm ngâm lại một câu: “Không có chuyện đó đâu,ta béo thế này, cho dù tham tuyển cũng sẽ bị loại, cha cũng không ngốc,nhỡ đâu vị quan chủ thẩm kia nói, Chu Thải Thải, cô béo quá, mau về nhàđi, như vậy sẽ rất mất mặt, cho nên cha sẽ không bí quá hoá liều, tacũng không cần phải lo lắng gì cả.” Bỏ ly nước mơ xuống, nàng lại tiếptục đọc sách.

Thải Thải hằng ngày tìm vui trong sách,tuy rằng thân thể nhiều thịt, nhưng thật ra nàng cũng là một tài nữ,nàng lại bị hình tượng mập mạp này che khuất, thêm nữa cũng không thíchmặc y phục quá hoa lệ, thỉnh thoảng khi ra khỏi cửa, người ta còn nhầmtưởng đó là một hạ nhân béo tốt của Chu gia. Nhưng Thải Thải là mộtngười như vậy, không hề để ý đến lời nói cũng như ánh mắt của ngườikhác, y theo lời nàng nói, vì cớ gì phải để lời nói người ta làm loạnlòng mình?

Thân thể này của nàng là do trời sinh,lão gia từng nhẫn tâm bắt nàng nhịn đói ba ngày, cuối cùng ngay cả mộtchút thay đổi cũng không có.

Sắc mặt tiểu thư phờ phạc, không còn sành ăn như trước, tuy rằng vẫn còn béo, nhưng làn da trắng như tuyết thổinhẹ cũng xây xát, mềm mại vô cùng. Mắt tiểu thư rất tròn, miệng anh đàonhỏ, tóc đen như mây, ai cũng có thể nhìn ra nàng có tiềm chất mỹ nhân,đáng tiếc, tiềm chất vẫn chỉ là tiềm chất, bộ dáng nàng khi gầy đi làgì, đến nay còn chưa có ai tưởng tượng ra được.

“Tiểu thư, nếu cô gầy lại một chút, biết đâu sẽ có mệnh được làm nương nương cũng nên.”

“Nương nương?” Nàng nhẹ nhàng bật cười,đôi má lúm đồng tiền càng sâu, “Nương nương gì chứ.” Nàng không hề ômmộng làm nương nương, không phải là xấu hổ về thân hình mình, chính làvì có một ít tiểu thuyết diễn nghĩa về hậu cung nương nương, làm sao cóthể có được một kết cục tốt, hồng nhan bạc mệnh, cho dù được đứng caohơn người khác thì đã phải làm bao nhiêu chuyện?

Làm sao có thể so sánh với hiện giờ ởnhà, lại có cả cha mẹ, tự do tự tại. Haiz, cho dù nếu không có cha, nàng vẫn có thể rời nhà, ra ngoài tự mưu sinh, hoặc là giả làm nam nhi, màcũng thật bất công nha, tại sao lại không có một ai bình phẩm dáng người từ đầu đến chân của nam nhân cả?

Đời người vui vẻ được bao lâu, nếu có thể ung dung tự tại thì nên ung dung tự tại đi.

. . . . . . Trên đời thật khó để tìm ra một kẻ hữu tình, nhất lại là nam nhân.

Nàng hơi ngẩng đầu, cẩn thận suy nghĩ,thật ra cũng không phải đối với nam nhân đặc biệt cảm thấy chán ghét,nhưng nếu được chọn, nàng tình nguyện chọn một tấm chân tình không baogiờ thay đổi, điều này cùng vẻ ngoài lại có quan hệ gì đâu? Mà với tấmthân thể này, giúp nàng thoát khỏi tuyển phi, lại có thể giúp nàng chậmrãi chờ đợi một tấm chân tình, thà muộn còn hơn ẩu mà.

“Nếu gặp được người yêu ta thật lòng, lúc đó ta liền gả, nhỡ không gặp được, ta sẽ không gả vậy.” Nàng thản nhiên nói.

Đáng tiếc thay Linh Nhi lại ngộ nhận rằng tiểu thư nàng là xấu hổ với dáng người của mình, cho nên, cam chịu.