Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 292: Chém ngang eo




Ánh mắt hắn nhẹ quét qua mặt mọi người, nhận ra được những người này đã bị giam giữ quá lâu, lại không giống như những con sư tử nóng lòng muốn phá nhà tù. Dưới tình huống như vậy, lại có thể một địch một trăm, ha ha, người có vận khí tốt thì sẽ luôn có vận khí tốt, có ngăn cũng không ngăn nổi, trong đầu Sở Cuồng đã tưởng tượng đem Nhiếp Lăng Phong chém trăm lần, sau đó lại tưởng tượng ra cảnh lăng trì y, ngay cả khi họ Nhiếp kia kêu gào khản cả giọng ở bên tai hắn cũng không buông tha.

Khạc ra một hơi toàn mùi rượu, hắn vắt mái tóc bẩn ra sau lưng, cười nói: “Nếu là người tốt, sao có thể vô duyên vô cớ bị bắt được?”

Nữ tử áo đỏ kia nói: “Công tử, ta tên là Đỗ Tụ Nương.”

“Ta chỉ biết có một người tên Đỗ Bạch Quyên.”

Nàng cười một tiếng: “Thật không dối gạt ngài, hai đứa Đỗ Bạch Quyên, Đỗ Tụ Quyên đều là con gái của ta.”

Sở Cuồng cả kinh, nhìn kỹ nữ nhân này, quả nhiên tưởng tự hai nữ tử Tri Chu kia.

“Thật ra chúng tôi không phải là người Hung Nô, cũng không phải là người Đại Sở, mà là người Ni Bạc, ta am hiểu dụng độc, cùng với điều chế độc dược, lại còn hiểu rõ về các loại độc, cho nên bị Hung Nô đại vương lúc còn là cung chủ Thương Khung cung bắt về, còn uy hiếp hai đứa con gái ta làm nô tỳ cho y. Y nhốt ta ở đây là để điều chế độc cho y. Bên cạnh ta chính là Thiết Kiếm huynh, là thiên hạ đệ nhất thợ rèn, cái khóa huyền thiết này, chính là do hắn tự mình chế tạo. Đáng tiếc, Hung Nô đại vương lại bắt hắn dùng tài nghệ của mình, khóa chính mình lại.”

Mà những người trong đây, đều là những người tài giỏi, Sở Cuồng thầm nghĩ, nếu thu lấy, lần khổ cực này xem như cũng có ích.

Cho nên thẳng thắn nói: “Tất cả các ngươi đã nói ra thân phận thật của mình, vậy ta cũng không giấu giếm, thật ra ta là hoàng đế Đại Sở.”

“A!”

Những người này kêu lên, có mấy người Đại Sở càng thêm kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhịn không được mở to hai mắt nhìn kỹ.

“Trẫm không nói nhiều nữa, chẳng qua là, lần này nếu các ngươi được ra ngoài, thì từ nay về sau phải thần phục Đại Sở, thần phục trẫm, trẫm sẽ cho các ngươi vinh hoa phú quý, thế nào?!”

Mọi người nhìn lẫn nhau, đây, quả thật là bánh từ trên trời rơi xuống nha.

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

“Hoàng thượng, địa lao bên kia đã xảy ra chuyện.” Một nam tử mặc cẩm bào Hung Nô quỳ một chân xuống đất bẩm báo, tay vịn lên thanh đoản đao bên hông, mặt có chút hoảng sợ hoàng thượng sẽ nổi giận.

Ánh mắt lúc nãy còn buông lỏng, đột nhiên lại căng chặt, y thả tấu chương trong tay xuống, không đáp lời chờ tên thị vệ này nói tiếp.

Tên thị vệ tiếp tục: “Buổi sáng người đưa cơm tới địa lao, phát hiện cửa đại lao mở rộng, sau khi đi vào thì phát hiện khắp nơi đều là thi thể của lính canh ngục, binh khí trong lao bị mất, cả người cũng vậy. Cửa ra bị người đá thành một lỗ hổng lớn… Thuộc hạ nghĩ, có khi nào là người kia, đã tìm được cửa ra, thuận tiện giết sạch người của chúng ta, dẫn tất cả người ở đó ra hay không?”

Ánh mắt Nhiếp Lăng Phong bay ra ngoài cửa sổ, ngưng thần suy tư trong chốc lát.

Không cần phải đưa ra giả thiết nữa, nhất định là Sở Cuồng đã cứu cả những kẻ đó đi ra ngoài rồi. Không nghĩ đến hắn lại thông minh như thế, nghĩ ra cả điểm huyền bí của địa lao chính là điểm đầu cũng là điểm cuối. Ha ha, lúc kiến tạo nên địa lao này vốn lòng cũng chỉ xem như đùa giỡn, xem ra là y đã coi thường Sở Cuồng rồi, dù sao đầu óc của hắn cũng bất đồng với kẻ khác.

Chỉ là chuyện đã xảy ra, cho nên Nhiếp Lăng Phong cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi sau đó trấn tĩnh lại.

“Tình huống Đại Sở bên kia sao rồi?”

“Chẳng hiểu tại sao, Đại Sở tất cả vẫn bình thường. Hình như, rất tốt.” Tên thị vệ nói: “Hơn nữa hình như bọn họ căn bản chưa phát hiện hoàng đế Đại Sở không có ở đó vậy……” Lén nhìn Nhiếp Lăng Phong một cái, thần sắc dè dặt.

Chỉ là, bắt được nhỏ, lớn còn có thể chạy sao, tay y vẫn còn nắm giữ linh hồn bé nhỏ kia của Sở Cuồng, hắn có thể cao chạy xa bay được à?

May mà y đã sớm thừa đề phòng, đem hai người nhốt riêng ra.

Sở Cuồng, lần này ngươi chết chắc!

Y cười một tiếng, nói: “Truyền lệnh, trẫm quyết định chém ngang eo kẻ giả mạo Quận chúa của Đại tướng quân vương.” Y phất tay: “Đem tin này truyền khắp Hung Nô vương thành, cần phải làm cho nó lan ra.” Căn bản không cần phải phí sức đi tìm Sở Cuồng, hành động này của y sẽ dẫn hắn ra ngoài.

Bất tri bất giác đi tới cung điện này, thấy nàng ủ rũ ngồi thẩn thờ trên ghế. Nhiếp Lăng Phong cười cười: “Có một tin tốt muốn nói cho nàng biết.”

“Ngươi có thể có tin tốt gì chứ?”

“Sở Cuồng đã trốn thoát khỏi địa lao.”

Thải Thải toàn thân chấn động, mắt cũng mở to, cười ha ha ra tiếng: “Ta đã sớm biết, bằng vào ngươi, sao có thể bắt giữ được Sở Cuồng của ta chứ.”

Nghe nàng nói cái gì mà Sở Cuồng của ta, trong lòng y có điểm không thoải mái, sau đó mạnh mẽ khống chế phán đoán bản thân, kéo thần hồn của mình trở về chủ đề cuộc nói chuyện.

“Nhưng mà hắn sẽ không chạy thoát đâu.” Nhiếp Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống Thải Thải, “Ba ngày sau, ta bảo đảm hắn sẽ xuất hiện trước mặt ta, hơn nữa ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.”

Ánh mắt hoài nghi, nhìn chằm chằm vào mặt gã nam tử âm hiểm này.

Bánh Bao nghiêng đầu, quật cường không thèm hỏi, ngươi muốn làm gì.

“Nàng thật sự không muốn hỏi ta sẽ làm gì sao?”

“Vô luận ngươi muốn làm cái gì, vẫn còn có một câu gọi là mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Từ trước đến nay có bao nhiêu mưu sĩ tính sai ý trời rồi? Ngươi ngoại trừ việc có được cái đầu thông minh, thật sự vẫn còn phải dựa vào một chút cái gọi là vận may nha. Ngươi có không?” Nàng chớp mắt, cười mỉa: “Nếu như ngươi có, thì sao khi đầu thai làm hoàng tử, không làm hoàng tử Đại Sở đất đai trù phú kia, mà lại làm một hoàng tử ở đất man di? Nếu như ngươi có may mắn, vì sao mẹ ngươi sinh ngươi ra từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một thị thiếp hoàng thượng nuôi ở bên ngoài chứ?”

“Ngươi câm mồm!” Y thế nhưng nổi giận, nắm lấy cằm nàng, Thải Thải gạt tay y ra: “Ta, trời sinh thích nói lời ác độc, với ngươi mà nói, thật sự là một kẻ bất hạnh!” Thải Thải cười ha hả tiếp tục nói: “Thân phận của ngươi, từ nhỏ đã không được thừa nhận, nhưng vừa lúc ngươi lại là thiếu chủ Thương Khung cung, cho nên ngươi thật sự là một kẻ phức tạp, vừa kiêu ngạo, lại không cách nào thoát khỏi vực sâu tự ti, loại người như ngươi, ngay cả xách giày cho Sở Cuồng còn không xứng!”

“Câm mồm! Câm mồm!” Y thật sự bị chọc giận rồi, lửa giận này thậm chí còn có điểm mất khống chế. Y giật lấy sợi roi trên tường xuống. Phất tay pằng một tiếng.

Thải Thải nhắm mắt lại……

Tim đập thình thịch.

Mở mắt ra, thấy sợi roi lúc nãy đã làm gãy cái vịn tay của chiếc ghế ở bên cạnh mình.

Nàng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, nhưng vẫn nói tiếp: “Ngươi đến thế giới này, căn bản chưa từng được trời cao quan tâm đến, làm hoàng đế, đến nay vẫn còn đến mười vạn binh quyền nằm trong tay người khác! Có phải ngươi vẫn ảo tưởng rằng mình sẽ là người kiêu ngạo đến cuối cùng hay không? Ta có thể nói cho ngươi biết, không có, không có, không có! Bởi vì ngươi căn bản không có cái mệnh này!” Thải Thải đứng lên nhìn chằm chằm Nhiếp Lăng Phong: “Đây chính là vận mệnh của ngươi, vĩnh viễn không chiếm được sự thỏa mãn, vĩnh viễn không chiếm được thắng lợi, ngươi chỉ có hai bàn tay trắng!”

Chát một tiếng

~~Một cái tát rơi lên gò má Bánh Bao.

Thật là đau.

Mặt Bánh Bao bị y cho một cái tát, in hình dấu tay năm ngón.

Trong miệng lại có vị tinh ngọt.

Bánh Bao dùng mu bàn tay lau máu bên khóe môi, lại cười đến toe toét hiện ra cả hàm răng dính máu, cười đến khiến đầu Nhiếp Lăng Phong cũng choáng váng.

“Kẻ thất bại! Kẻ thất bại! Bây giờ, lại động thủ với cả nữ nhân…… Ha ha ha ha ha ha, được lắm! Hành động của ngươi sẽ chứng minh ngươi vĩnh viễn là một kẻ thất bại! Kẻ — thất — bại!”

Kẻ — thất — bại!

Đế vương thất bại!!

Hôm đó quần thần chỉ trách, người người đều hoài nghi thân phận của y, ‘hắn chỉ là một đứa con riêng, căn bản không xứng làm tứ hoàng tử, căn bản không xứng làm người thừa kế!’

‘Hắn hoàn toàn không có khí thế của người Hung Nô, không có dáng vóc của người Hung Nô, gầy yếu như một con chó Đại Sở!’

‘Không nên tin kẻ này, hắn ăn thức ăn của chó Đại Sở mà lớn lên! Chẳng lẽ còn trông cậy vào việc lòng hắn sẽ hướng về Hung Nô hay sao?!’

‘Đại vương, nếu người sắc lập hắn làm hoàng tử! Vậy thần liền đụng đầu chết tại đây!”

‘Cốp’ một tiếng.

Y vẫn còn nhớ rõ, nhớ kỹ.

Người đụng đầu chết kia không phải là ai khác…

Mà đó là mẫu thân mình…

Trong mộng, Nhiếp Lăng Phong nắm chặt khăn trải giường, dị thường thống khổ.

Trên đại điện, những đại thần tuyên bố sẽ đụng đầu chết nhìn mẫu thân như thiêu thân lao vào lửa lao đầu vào trụ mà chết.

Rốt cục cũng ngậm miệng.

Mẫu thân muốn dùng cách tàn nhẫn nhất để khiến cho phụ vương đau lòng! Muốn ông đau lòng, muốn ông vĩnh viễn nhớ rằng ông vẫn còn thiếu nợ bà và mình!

Mẫu thân…… mẫu thân…..

Nhiếp Lăng Phong lệ nhòa ướt cả gối đầu……

Y không thể thoát khỏi được.

Thật muốn tỉnh lại, muốn giãy dụa tỉnh lại từ trong mộng.

Một đêm cực kỳ đáng sợ, mỗi lần y chìm đắm vào cơn ác mộng này, nhất định phải chứng kiến cảnh thống khổ đó.

…………………………

Buổi sáng……

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của Nhiếp Lăng Phong……

Y chậm rãi mở mắt, tim co rút đến đau đớn.

Vươn tay lau nhẹ hai cái lên mặt.

Không thể để kẻ khác biết, tuyệt đối tuyệt đối không thể để kẻ khác biết được……

“Hoàng thượng, người đã tỉnh rồi ạ……” Người hầu Hung Nô cẩn thận hỏi.

Lúc ngủ hoàng thượng không cho phép kẻ khác hầu hạ.

Cho nên mỗi sáng sớm, đều phải đúng giờ đến đây.

“Nô tài có thể đi vào không ạ?”

Nhiếp Lăng Phong nhàn nhạt nói: “Chờ một chút.”

Vâng.”

Nhiếp Lăng Phong dậy, đi tới trước gương nhìn bộ dáng mình, cũng may… cũng không nhìn ra được điểm gì, có lẽ người khác sẽ chỉ cho là thiếu ngủ mà thôi.

Lột bao gối ra, nhét vào dưới giường.

Lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.

Người hầu đã đi vào, giúp y mặc đồ.

“Hoàng thượng, tối hôm qua, nữ nhân trong thiên điện, treo cổ……”

“Cái gì?!” Chén trà trong tay y đổ xuống.

“Sao lại treo cổ?!” Y hồ đồ hỏi một câu ngớ ngẩn.