Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 238: Thư hồi âm




Thư đã được đưa đi, hy vọng vận mệnh conbồ câu này sẽ không nhấp nhô, nửa đường chết non, con chim bồ câu đãđược trải qua huấn luyện đắc biệt, có thể tìm được chủ nhân của nó ở bất cứ đâu.

Thải Thải trầm ngâm, trong lòng lặng yên cầu nguyện, hy vọng đừng bị biến thành món bồ câu.

Nướng bồ câu cũng không được nha.

Nàng xoay người hồi cung, quyết địnhkhông nghĩ thêm nữa, nằm trên giường đánh một giấc, buổi tối lúc ngủ,cánh tay đều bị treo ngược lên.

Làm hoàng hậu thật khó, Thải Thải trongmộng mơ đến những chuyện nàng đã trải qua, thật đúng là vừa kinh hiểmlại vừa kích thích.

Lúc này cũng phải nghiên cứu xem đầu mình có đủ dùng hay không.

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

“Chu Thải Thải, ngươi thật to gan, lạilàm ra những chuyện khiến trẫm thất vọng đến vậy, thái hậu là người màngươi có thể làm trái lời sao?” Sở Cuồng đứng ở đầu ngọn gió, bộ mặtlạnh như sương, hắn nhấc chân đạp nàng một cái, Thải Thải sợ đến cảngười đổ mồ hôi lạnh.

“Sở Cuồng, ta làm tất cả đều là vì chàngnha.” Nàng lớn tiếng kêu, thật uất ức, từ lúc nào thì Sở Cuồng đã chẳngthể phân biệt được thị phi rồi?

“Chu Thải Thải, ngươi đừng nói nhảm nữa,trẫm muốn xử tử ngươi, không, trẫm muốn sao trảm cả nhà ngươi, changươi, mẹ ngươi, cũng đừng nghĩ đến việc sống sót! Ha ha ha ha!” Tiếngcười điên cuồng của hắn quả thật có chút chói tai, sau đó hắn hung hăngbóp cổ nàng, châm chọc: “Mụ béo này, ngươi cho rằng ngươi quan trọng vậy sao, ngươi cho rằng trẫm sẽ vì ngươi mà làm trái với thái hậu sao?” Vậy thì ngươi liền mười phần sai rồi!”

Thái hậu đứng trong gió, lớn tiếng nói: “Sở Cuồng, xử tử nàng, mau xử tử nàng ta đi!”

“Sở Cuồng, chàng đã nói sẽ tin tưởng ta, chàng tin tưởng ta như vậy hay sao?” Nàng khó, dáng vẻ trong gió trông rất chật vật.

“Chu Thải Thải, trẫm rất hối hận vì đã tin tưởng ngươi!”

Tại sao, tại sao!!

Thải Thải hét to một tiếng, ‘Tại sao?!’.

“Hoàng hậu nương nương, người sao vậy?!Gặp ác mộng sao?” Như Nguyệt nghe thấy tiếng thét của Thải Thải trongmơ, còn tưởng rằng có thích khách nữa.

Nàng chạy vào nhìn, thì ra là Thải Thải gặp ác mộng.

Nàng lau mồ hôi cho Thải Thải, kiểm tra miệng vết thương thấy không sao, mới thả lỏng.

“Nương nương, người nên nghỉ ngơi trongmấy ngày mới được.” Mấy hôm nay, ngày nào cũng có chuyện phiền toái, hơn nữa lại phiền toái ngất trời.

Hậu cung luôn được kiểm tra nghiêm ngặt, nhất là trong mấy ngày không có hoàng thượng ở đây.

Chuyện đầu tiên Thải Thải làm chính làđưa Lý thượng cung đến tự mình tra hỏi, cuối cùng Lý thượng cung thấymình không còn hy vọng, mới thú nhận mọi chuyện.

“Đây tất cả đều là do Mai quý phi nương nương chỉ điểm!” Lý thượng cung nói: “Số bạc kia phần lớn đều đến tay Mai quý phi cả.”

“Vậy thảm án cung nữ thì sao?”

“Là nô tỳ làm, nô tỳ lo lắng nàng ta sẽgây bất lợi cho chuyện của chúng nô tỳ……” Lý thượng cung vô lực nói:“Nương nương nguyện ý chỉ tội Mai quý phi, chẳng qua chỉ xin hoàng hậunương nương tha cho một đường.”

“Ngươi nói là do Mai quý phi gây ra, có bằng chứng gì không?”

“Có thư ghi tay của chính Mai quý phi làm bằng chứng.” Vốn được yêu cầu phải tiêu hủy, nhưng mà Lý thượng cungbiết quy tắc trong hậu cung, nhất định phải giữ lại chứng cứ có lợi chomình.

Thải Thải nhận lấy chứng cứ. Nhốt Lý thượng cung lại vào một địa phương bí mật, tránh cho nàng bị diệt khẩu.

Thải Thải cất kỹ những lá thư kia.

Bỗng nhiên, Thải Thải nhìn thấy Như Tâm cầm một con bồ câu đi tới, “Nương nương, có thư hồi âm của hoàng thượng.”

Thải Thải sửng sốt.

Thậm chí, trong lòng có chút chua chát, lại thêm chút do dự không dám mở thư ra.

Nhưng mà, nàng cắn răng, mở thư Sở Cuồng ra, trên đó viết:

Ta thê, chuyện nàng làm sai, vi phu cóthể hiểu được, mấy năm qua tinh thần thái hậu ngày càng sa sút, tronglòng trẫm đều biết rõ. Nhưng thê tử của ta tuyệt đối sẽ không làm ranhững chuyện quá mức cực đoan, để kẻ khác mượn cớ.

Vi phu rất tin nàng tuyệt đối sẽ khôngtổn thương thái hậu. Nhưng ta đã nói rồi, chuyện hậu cung cùng quốc sựkhông phải loại có thể phân rõ trắng đen, đọc từng chữ trong thơ, tabiết thê tử của ta chính trực thẳng thắn, thị phi phân rõ, sai không ởnàng, là do vi phu thường ngày vẫn còn chưa hiểu rõ nàng, sau này cầnphải cố gắng thêm. Nương tử bảo bối thân ái, ta nghe nói hoàng hậu vìHân Nhi cắt thị giải độc, lúc đó tâm tình ta không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung nữa, hy vọng thê của của ta có thể tĩnh tâm hiểu được lòng ta. Hoàng hậu vì ta, cắt thịt lấy máu, ta thay hoàng hậu, cảm thấy đauxót như bị khoét vào tim. Hoàng hậu à, không đen thì phải là trắng,chuyện cũng không phải một hai ngày là có thể giải quyết, cho nên chuyện mà nàng làm sai, sau khi suy xét lại, ta cũng không có bị tức giận đếnkhí huyết công tâm đâu. Duy chỉ sầu lo vì tình cảnh của nàng mà thôi,hơn nữa ta vẫn rất hoài nghi, đến tột cùng là động lực nào đã đẩy hoànghậu tựa như một dũng sĩ xông pha lên tuyến đầu như vậy.

Nên biết, kẻ lãnh đạo, tuyệt không nên tự mình xung phong lên trước.

Hoàng hậu còn nhớ quy tắc chơi cờ tướng không?

Vua nấp trong pháo đài, không phải là cận kề cái chết thì không được vượt qua Lôi Trì dù chỉ là một bước.

Hai, hình như vi phu đang khuyên nương tử làm kẻ gian xảo rồi.

Ta biết rõ khuyên nàng cũng vô dụng, thôi thì không thể làm gì khác đành giúp nàng bày mưu vậy, tội danh giamlỏng thái hậu rất nặng, vi phu không thể bảo đảm được sau khi trở về sẽkhông chém đầu nàng đâu.

Cho nên chúng ta không nên vì mấy kẻ không đâu mà diễn tiết mục ngươi sống ta chết làm chi.

Trẫm có hai mưu kế. Thứ nhất, kiên quyếtkhông được thừa nhận là giam lỏng thái hậu, làm vậy chết là cái chắc,nàng hãy mua chuộc thái y viện, chẩn đoán rằng thái hậu bị trúng gió.Hơn nữa phải nhấn mạnh, là bệnh của thái hậu ngàn vạn lần không thể rờikhỏi tẩm cung, nhất định phải an tâm dưỡng bệnh, mọi người đều không thể gặp mặt, để tránh bệnh nặng thêm. Ta lại vì nàng mà bất hiếu lần nữarồi đấy. Vì thái hậu dưỡng bệnh nên hạn chế một vài hành động, không thể tính là giam lỏng, nhiều lắm chỉ tính là là ‘do quá lo nên mới phải làm vậy’ mà thôi.

Thứ hai, Mai phi nàng để lại cho trẫm,hoàng hậu đừng kinh ngạc, chờ trẫm trở về, nàng sẽ có nhiều bằng chứnghơn nữa, hoàng hậu cũng có thể âm thầm tìm thêm nhiều chứng cứ phạm tộicủa Mai phi, tương lai tính luôn một thể, còn bây giờ nên nuôi chuột cho mập rồi hãy giết sau, với trí óc của hoàng hậu, có lẽ nàng hiểu được,nhưng còn đám người không thể hiểu được trắng đen mọi chuyện, họ sẽ cóchút không phục.

Ái thê, nàng có thể thoải mái gây họa,chẳng qua là, ngàn vạn lần không được đùa với lửa, đừng cả ngày khảonghiệm năng lực bình định, lặp lại trật tự của trẫm, hiểu chưa?

Còn có một chiêu nữa, trẫm truyền thụ cho nàng bốn chữ, ‘hiệp hoàng tử, dĩ lệnh chư hầu’ (lợi dụng hoàng tử để ra lệnh cho mọi người – ở đây có lẽ là anh Cuồng bàyTT giả mang thai – cảm ơn bạn fahweiyi đã mách nước nha ^^).Thâm ý của nó, nàng nên từ từ suy nghĩ, chiêu này dùng khi cục diện đãkhông thể cứu vãn, khi mà hoàng hậu trắng như tuyết đắc tội với toàn thể thiên hạ đen như than ấy. Hy vọng trước khi trẫm trở lại, hoàng hậu còn chưa kịp dùng, nếu vậy, trẫm sẽ bớt rất nhiều phiền toái.

Lạc khoảng, Cuồng, giữa khe núi.

Thải Thải đọc xong, nhe răng, bởi vì đã tưởng tượng được sắc mặt gian trá của hắn với đôi con ngươi đảo quanh hốc.