Qua hai tháng, cuối cùng đã tới đêm trừ tịch – đêm 30, trong cung trên dưới đều không khí vui mừng.
Tiêu Lương Thần ngồi ở trên ghế, trên bàn là sủi cảo đích thân y gói.
Y thỉnh thoảng nhìn phía ngoài cửa sổ, trừ tịch hàng năm, Công Tử Lăng đều là cùng y cùng nhau trôi qua.
Bên ngoài hình như đang đốt pháo hoa, Tiêu Lương Thần đỡ eo đi tới cửa, nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, cười cười.
Trước đây thật lâu, cũng là trừ tịch như này, Công Tử Lăng đều sẽ mang theo y đi bắn pháo hoa, sẽ đưa cho y mứt quả mãi không ăn hết, sẽ cùng y cùng nhau làm vằn thắn, sẽ len lén mang theo y ra cung chơi đùa, nghĩ vậy, Tiêu Lương Thần ôn nhu cười cười.
Bên ngoài rất lạnh, Tiêu Lương Thần rùng mình một cái, cho rằng nên trở về phòng.
Y cúi đầu nhìn một chút sủi cảo trong bát, tự lẩm bẩm.
“Lăng ca ca, ngươi nếu không tới, sủi cảo liền lạnh a…”
Không biết đợi bao lâu, chờ sủi cảo đã nóng bốn lần, Công Tử Lăng rốt cuộc đã tới.
“Hoàng thượng.
” Tiêu Lương Thần hành lễ, Công Tử Lăng hình như uống nhiều rượu.
“Hoàng thượng, nếm thử sủi cảo, nô tì tự tay gói.
”
“Ừ.
” Mỗi lần trừ tịch, đều là lúc y và Công Tử Lăng bình hòa nhất.
“Hoàng thượng, hoa mai trong sân của nô tì đều nở hết, rất thơm, nô tì hái giúp hoàng thượng một một hương hương, hoàng thượng, năm mới vui vẻ.
”
Buổi tối, Công Tử Lăng ôm Tiêu Lương Thần đi vào giấc ngủ, tay hắn vây quanh Tiêu Lương Thần, để ra một khoảng trống cho bụng của y.
Cũng chỉ có lúc này, bọn họ mới như một đôi phu thê bình thường, trượng phu bận rộn một ngày ôm thê tử mình âu yếm đi vào giấc ngủ.
Nhưng bọn họ cũng đều biết, qua ngày thứ hai, hắn vẫn là hoàng thượng chí tôn, y vẫn là hào phóng ôn nhu hào phóng.
.