Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 9




Nói đến sự tình hôm trước,  hai người Mạc, Hạ trời xui đất khiến trở thành phu thê, người kia ngượng ngùng, đế vương vô lại, hai người ôm nhau ngủ, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau.

“A…….” Hạ Ly Lạc quýnh lên, vội vã đem tay khoát lên eo Mạc Thiên Tiếu cùng vùi ở cổ hắn rút ra, một trận chột dạ, cũng may y tỉnh dậy sớm hơn Mạc Thiên Tiếu, nếu không, chẳng phải là sẽ trở thành trò cười trước Thiên Khiếu, mà nếu không xem y là chuyện cười thì với cá tính của Thiên Khiếu cũng sẽ đem y ra giễu cợt.

Hạ Ly Lạc khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt của y và Mạc Thiên Tiếu ở rất gần nhau, có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở ấm áp của hắn trên mặt, Mạc Thiên Tiếu là nam nhân rất cường tráng, bỗng nhiên nhớ tới cái lúc y mới tới nơi này.

Y rõ ràng là nam nhân, như thế nào lại bị xem là nữ tử, không biết ngày ấy tại sao lại bị ngộ nhận là phu nhân của Mạc Thiên Tiếu, mà lúc ấy y cũng vì không muốn bị hoài nghi, đem y phục trên người làm bẩn, vò tóc cho loạn thành một đoàn, trên mặt cũng làm cho bẩn đi không ít, lẽ nào….. Lại nhớ đến lời đại ca từng nói, bộ dáng của y tựa hồ…..

“Đại ca~ vì sao nhất định phải làm lễ nhược quan(*)? Trước khi ta hành tẩu giang hồ, cũng không từng nghe người khác nhiều lời a.”

(*) Lễ nhược quan (nhược quán/có chỗ edit là lễ cập quan) hay gọi là lễ trao mũ, thanh niên thời xưa khi đến tuổi trưởng thành sẽ làm lễ này để được công nhận là đã trưởng thành. Nhược quán còn được dùng cho thanh niên tuổi khoảng 20 thời xưa.

“Ngươi a, chính ngươi không biết, ngươi thử đi hỏi các ca ca khác thử xem, một thân bạch y trắng như tuyết, mặc dù không giống nữ nhân, cũng là rất đẹp đẽ, ngươi nếu là muốn sau này bị hiểu lầm là nữ nhân thì cứ vậy mà đi đi.”

“Sao lại như vậy! Các ca ca không phải đã nói, ta mặc dù lớn lên đẹp đẽ những cũng không mang khí chất như nữ nhân sao?”

“Ầy, tự mình đi soi gương đi, ngươi xem thử xem lời ca ca nói có thật hay không.”

Người trong gương kia, da trắng như tuyết, đôi môi anh đào hồng nhuận hơi vểnh lên, mày liễu mắt phượng, trên trán tóc chấn ngang mày, tóc dài đen mượt yên tĩnh buông dài phía sau, càng nhìn càng như mỹ nhân.

Nhớ đến lúc ca ca nhanh chóng giúp mình chấn cao phần tóc trước trán lên, ngay lập tức anh khí mười phần, so với lúc đầu nhìn ngang tàng hơn rất nhiều, chẳng trách các ca ca không muốn mình xõa tóc trước xuống. (Ú: đoạn này ta cảm thấy ed hơi kì, 刘海: hai chữ này dịch ra là tóc cắt ngang trán, ta không tưởng tượng được nó có phải như cái mái không nên dịch như vậy)

Hạ Ly Lạc lại nghĩ, hay là bởi vì nhìn thấy nam tử như Mạc Thiên Tiếu bên cạnh nên các nàng mới có thể đem chính mình cho là nữ nhân, huống chi lão bà kia lúc trước cũng trong tình cảnh như y, cho nên mới ngơ ngơ ngác ngác mà nhận định y là nữ nhân.

Ca đã từng dạy y làm sao để ngụy âm, như vậy mới có thể ẩn giấu tốt. (Ú: đám nam nhân nhà Mãn Hán Toàn Tịch là trùm ngụy âm, là nữ như tôi còn cảm thấy hổ thẹn. A hi hi hi, lộn đề rồi *lăn đi*)

Sau khi nghĩ thông suốt Hạ Ly Lạc trong lòng lại một trận cười khổ, nhớ đến y đường đường là “Ngọc Diện công tử” nổi danh giang hồ, hiện nay lại phải rơi vào hoàn cảnh trở thành nhân phụ (phụ nữ có chồng), nếu để cho người khác biết, vậy sau này chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười sau bữa cơm của đám giang hồ nhân sĩ sao! Ai, đây cũng nên làm thế nào cho phải? Nếu nói là vì tri kỷ, có mấy người sẽ tin?

Chẳng biết lúc nào khuôn mặt Mạc Thiên Tiếu trước mắt đã phóng to, y từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, ngẩng đầu muốn nhìn, nhưng không ngờ…..đụng phải môi của Mạc Thiên Tiếu!

Bất ngờ chạm môi khiến cả hai đều ngẩn người, Hạ Ly Lạc càng là bộ dạng bất khả tư nghị trừng lớn hai con mắt, ngơ ngác ngẩn người tại đó, Mạc Thiên Tiếu trong lòng vui mừng như điên, vốn là nhìn thấy Ly Lạc đối mặt với hắn một hồi cau mày lại một hồi cười khổ, khẽ gọi vài tiếng nhưng không nhận được trả lời, muốn dựa vào gần hơn để kêu, nhưng không ngờ y bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thế là, đã biến thành cảnh tượng này.

Nhìn thấy Hạ Ly Lạc dần dần từ trong kinh ngạc tỉnh lại, Mạc Thiên Tiếu lập tức kéo dài khoảng cách của hai người, hắn trên mặt trấn định, nhìn Hạ Ly Lạc hai gò má đã bắt đầu phiếm hồng, lên tiếng: “Đến lúc dậy rồi, phu nhân…..”

“Ngươi, ngươi…..”

“Ly Lạc đừng tức giận, ta đây không phải là sợ một lúc nữa sẽ gọi sai sao? Ngươi coi như cũng không phải nữ tính gì, chỉ sợ tiếp tục thêm sẽ khiến các nàng phát hiện, nếu như ta và người tình ý quấn quýt nhau, ngươi làm một bộ chim nhỏ nép vào người, ta làm một vị trượng phu thương yêu ngươi, các nàng cũng sẽ không cảm thấy có gì không thích hợp, ai…. bây giờ thương thế của ta chưa khỏi hắn, chỉ có thể oan ức ngươi.”

Mạc Thiên Tiếu trên mặt lộ vé lúng túng, Hạ Ly Lạc có chút không đành lòng, cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hai người chúng ta cũng không có lựa chọn, này….sau này liền, liền như thế đi.”

“Có điều cũng không cần lo lắng, ai bảo Ly Lạc sinh ra lại đẹp mắt như vậy, chỉ sợ trong thôn cũng không có ai đẹp mắt như ngươi.” Hạ Ly Lạc tóc có chút lộn xộn, phần tóc trước trán cũng rải rác không đều, hai má y hồng hồng vì ngượng, con ngươi không ngừng chuyển động, tâm thần không yên.

“Ai……” Mạc Thiên Tiếu nhìn dáng vẻ sợ hãi của người trong lòng, hơi đau lòng, đưa tay sửa lại phần tóc trước trán ngổn ngang của y, “Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi làm, Ly Lạc nếu là bộ dáng này, đích thật rất đẹp, nếu là lúc đầu đã nhận nhầm ngươi là nữ tử, bằng khuôn mặt đẹp đẽ này của Ly Lạc, các nàng chắc chắn cũng sẽ không hoài nghi.”

Hạ Ly Lạc cuối cùng cũng bỏ xuống được tâm trạng lo lắng, thôi thôi, tri kỷ khó cầu, vì tri kỷ y liền làm nữ tử một khoảng thời gian vậy!

Hai người đứng dậy xuống giường, hiếm thấy các lão phu nhân có lòng, chẳng biết lúc nào đã đem nước cùng khăn để trong phòng cho hai người, để cho hai người rửa mặt.

Hạ Ly Lạc đêm qua thật sự là tâm phiền ý loạn, Mạc Thiên Tiếu chỉ tiện đem tay kéo y lên giường, hai người liền như vậy nghỉ ngơi, y cũng chưa từng thay y phục, vừa rồi cũng không cần ở trước mặt Mạc Thiên Tiếu thay y phục, khiến y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết vì sao, ở trước mặt Mạc Thiên Tiếu, y luôn dễ dàng thẹn thùng như vậy, rõ ràng đều là nam nhân….

“Ly Lạc, ta giúp ngươi vấn tóc.” Xiêm y tơ tằm đắt tiền trước đó trên người Mạc Thiên Tiếu đã được Hạ Ly Lạc đổi sang một bộ y phục vải thô, nhưng không ngờ hắn mặc lên người vẫn anh tuấn như vậy.

“Tóc Ly Lạc thật trơn, đen mượt óng ánh, so với nhưng nữ nhân bên ngoài, đúng là thực sự tốt hơn nhiều.”

“Ngươi thường giúp người khác vấn tóc ư?” Hạ Ly Lạc thốt ra lời này, y liền hối hận, sao có tri kỷ lại có thể hỏi chuyện vô lễ như thế này chứ! Len lén liếc nhìn Mạc Thiên tiếu, thấy hắn trên mặt không có giận dữ, y nhỏ giọng nói, “Ta chẳng qua….có chút……”

“Ha ha, không sao không sao, Ly Lạc không phải nghĩ nhiều, ta khi bé từng giúp mẫu thân chải đầu, ngươi là thứ hai.” Mạc Thiên Tiếu khóe miệng hơi cong lên, biểu hiện của Hạ Ly Lạc khiến trong lòng hắn một trận hoan hô, như vậy thì sớm muộn gì y cũng thuộc về hắn.

Hai tay nhẹ nhàng kéo lên vài sợi tóc của Hạ Ly Lạc, cố định một chỗ, lại dùng một cây trâm cài xuyên qua, nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc trước trán của Hạ Ly Lạc, sửa lại một chút mái tóc đen của y, hắn nhất hai mắt sáng lên, chẳng trách các nàng đều nói, phu nhân của hắn là đại mỹ nhân, quả thật là mỹ nhân a.

“Đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại.” Mạc Thiên Tiếu nhẹ giọng nói, y vừa này nhìn thấy trên bàn trang điểm nữ nhân có son, đồng thời ý đồ xấu nổi lên, liền bảo Hạ Ly Lạc nhắm mắt lại, vì muốn hảo hảo trang điểm cho y một phen, mà như vậy cũng là vì để cho hai người không bị hoài nghi.

“Ta giúp người điểm chút phấn son, ta dù chưa từng vẽ quá trang cho nữ tử, nhưng cũng đã thấy người khác vẽ qua, mong rằng Ly Lạc không ghét bỏ.”

“Ta cũng không phải nữ nhân, không cần như vậy.” Hạ Ly Lạc hơi lúng túng, Thiên Tiếu rốt cuộc là muốn làm gì.

“Ai, Ly Lạc, đây không phải là vì để thân phận chúng ta không bị hoài nghi sao? Không cần lo lắng, không tốn thời gian dài, hai chúng ta liền có thể rời khỏi nơi này.”

Sau khi rửa mặt, hai người đứng dậy, nhìn đối phương một chút, Hạ Ly Lạc không biết vì sao nhìn thấy y phục lộn xộn trên người Mạc Thiên Tiếu, bất giác tiến tới giúp hắn sửa sang lại.

Mạc Thiên Tiếu cũng là một trận kinh ngạc, nhưng cũng không né tránh, trong lòng mừng thầm, còn nói không muốn làm phu nhân đây, này không, không cần nói cũng đã tự giác vậy rồi.

“Phu nhân.”

Động tác trên tay Hạ Ly Lạc lập tức cứng đờ, sau đó thả tay xuống, y cười khổ, “Ta là nam nhân…..”

“Vi phu giúp ngươi trang điểm có hài lòng không?”

Hạ Ly Lạc hờn dỗi trừng mắt, phất tay áo, mở cửa nhanh chân đi ra khỏi phòng, lưu lại Mạc Thiên Tiếu một mình trong phòng không nhịn được cười.

Hạ Ly Lạc nghiến răng nghiến lợi, Mạc Thiên Tiếu quả nhiên là đáng ghét đến cực điểm, biết rõ chính mình không thích như vậy, nhưng lại tìm mọi cách đùa cợt, thực sự là….. sao có người lại có thú vui đáng ghét như vậy chứ! Nhìn thấy bằng hữu vì mình mà rơi vào tình huống khó xử, không chỉ không ra tay cứu giúp, còn, còn…..thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại! Thực sự là quá đáng ghét! Lại còn là chính mình tự nguyện! Hạ Ly Lạc bắt đầu hoài nghi Mạc Thiên Tiếu làm tất cả những thứ này có phải là vì chế nhạo y không.

“Phu nhân, đừng nóng giận…..Vi phu không phải là vì thói quen sao?” Mạc Thiên Tiếu chẳng biết lúc nào đã đến phía sau Hạ Ly Lạc, kéo y lại, ngay ở thởi điểm Hạ Ly Lạc mở miệng, phía sau bọn họ truyền đến một thanh âm.

“Lạc nhi tỷ, Mạc đại ca….. Đại nương kêu ta gọi hai người vào dùng cơm…” Một thanh âm nhu mi vang lên, cô nương kia nhìn thấy hai người tay trong tay, trên mặt thoáng chốc một mảnh đỏ bừng, tuy nòi “Nguyệt Lạc thôn” này đời sống rất phóng khoáng, thậm chí còn có một vài nam nữ thanh niên ở trước mặt mọi người thân thiết, nhưng đối với một cô nương chưa lấy chồng cũng chưa có người yêu, vẫn là sẽ xấu hổ.

Hạ Ly Lạc trên mặt lộ vẻ khó xử, đẩy tay Mạc Thiên Tiếu ra, lúng túng đi đến cô nương kia nói, “Nguyệt nhi, ngươi quay về bảo với đại nương, phu thê ta lập tức tới ngay.”

“Liễu Liên Nguyệt gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ ửng hồng chạy đi, Hạ Ly Lạc một trận tức giận.

“Phu nhân, không nên tức giận, không nên tức giận, vi phu chỉ là đùa giỡn thôi.”

“Thiên Tiếu!” Hạ Ly Lạc trợn mắt giận dữ nhìn, nhưng chỉ đổi lấy một trận tiếng cười của Mạc Thiên Tiếu, hờn dỗi quay đi tự mình đi đến tiền sảnh trước.