Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 49




Edit: tvanahh

Quỳnh Lâm Yến được tổ chức ở phía nam của vườn Trường Minh.

Vườn Trường Minh là lâm viên của hoàng gia, năm ngoái Quỳnh Lâm Yến cũng được tổ chức tại đây, bên trong có đình đài lầu các, thính hương thủy tạ, không chỗ nào là không tinh xảo.

*Thủy tạ: Nhà trên mặt nước.

Có vô số cỗ kiệu, xe ngựa lần lượt đi tới, ngay cả ba vị hoàng tử cũng tham gia. Bọn họ vừa bước chân vào đã có không ít người tỏ vẻ trầm trồ kinh ngạc.

Bên trong nhà thủy tạ ở phía xa, Tấn Sóc Đế thoải mái ngồi phía trước bàn đá, thu hết tất cả vào đáy mắt.

Mạnh công công ở bên cạnh ngạc nhiên nói: “Nô tài nhìn thấy Chung công tử!” Vừa nói tới đây, ông liền hạ thấp giọng xuống: “Tại sao, tại sao lại không nhìn thấy tiểu thư?”

Lúc này Chung Niệm Nguyệt vẫn đang ngồi trong xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy về ngõ Tây Lâm, trong ngõ này có phủ của hai nhà Chu gia và Vương gia.

Xe ngựa của Chung Niệm Nguyệt vừa dừng trước cửa Chu gia, ngay lập tức có hạ nhân chạy ra dẫn nàng vào trong.

Hạ nhân kia lau khóe mắt, nói: “Đa tạ tiểu thư đã tới….”

“Ấu Di đâu?” Chung Niệm Nguyệt lên tiếng hỏi.

“Tiểu thư vẫn đang ở trong phòng của phu nhân.” Hạ nhân vừa nói vừa dẫn đường cho Chung Niệm Nguyệt đi thẳng tới viện của Chu phu nhân.

Rõ ràng đã là mùa xuân nhưng phòng của Chu phu nhân vẫn treo màn vải bông trước cửa để chắn gió.

Hạ nhân vén màn che lên, đưa tay ra hiệu mời Chung Niệm Nguyệt vào cửa, miệng nói: “Chung tiểu thư đã tới.”

Chung Niệm Nguyệt vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, bởi vì trong phòng được che kín không chút kẽ hở, còn có cả mùi gỗ mục nát trộn lẫn trong không khí.

Bên trong đang thắp nến, dưới ánh nến thiếu nữ đang ngồi bên cạnh mép giường, vừa nghe thấy tiếng nói liền quay đầu sang: “Sao muội lại tới đây?”

“Đến xem tỷ.” Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói.

Sau khi Chu phu nhân từ chuyến đi săn xuân trở về, hai ngày trước thân thể đã chuyển biết tốt hơn nhưng bây giờ lại đột nhiên trở nặng. Hạ nhân Chu gia nhớ ở chuyến săn xuân, bệ hạ đã cho thái y đi theo chăm sóc, bởi vì bệ hạ nể mặt Chung tiểu thư nên….

Vì vậy hạ nhân Chu gia mới cả gan đưa tin tới Chung phủ.

Chu Ấu Di có một khuôn mặt tròn với đôi mắt hạnh xinh đẹp.

Nhưng khi nàng ấy quay đầu lại nhìn, gầy tới mức hai má đã hóp vào, khuôn mặt có chút tiều tụy.

Chung Niệm Nguyệt nhìn thoáng qua phía giường ngủ, hai mắt Chu phu nhân nhắm chặt lại, giống như không còn ý thức được gì nữa.

Chu phu nhân là người rất có quy củ, nếu bình thường khi thấy nàng tới, bà ấy cho dù không khỏe cũng sẽ cố gắng ngồi dậy, nói chuyện với nàng vài câu.

Chung Niệm Nguyệt âm thầm thở dài.

Tại sao nàng xuyên qua lại không có được bàn tay vàng? Giống như có thể là một thần y hay độc y gì đó, nàng có thể chữa bệnh cho mẫu thân của Chu Ấu Di.

Mỗi ngày nàng đều sống một cuộc sống của cá mặn.

“Tỷ đã ăn gì chưa?” Chung Niệm Nguyệt lên tiếng hỏi.

Nha hoàn của Chu Ấu Di vội vàng nói: “Sao có thể nuốt trôi ạ? Tiểu thư đã ở đây chăm sóc phu nhân cả đêm, vẫn còn chưa được nghỉ ngơi.”

“Vậy còn thất thần cái gì? Còn không nhanh mang thức ăn tới?”

Nha hoàn gật đầu nói: “Nô tỳ sẽ đi hâm nóng đồ ăn ngay.”

“Tại sao lại hâm nóng? Sao không làm đồ mới?” Chung Niệm Nguyệt quay đầu lại hỏi.

Nha hoàn nói: “Là vì quy củ trong phủ, có quy định giờ dùng bữa, bây giờ đã qua một canh giờ nên chỉ có thể dùng đồ nguội.”

Đúng là Chung Niệm Nguyệt chưa từng nếm thử mùi vị như vậy.

Nguyên nhân sự bất hạnh của nguyên chủ là vì nàng ấy thích Thái Tử, nhưng nàng đã cách xa Thái Tử nên cuộc sống của nàng không còn bất kỳ khó khăn gì nữa.

Vạn thị còn xây cho nàng một phòng bếp nhỏ, về tiền công trả cho đại trù vẫn là do Chung Tùy An bỏ ra, còn tiền của nàng một đồng nàng cũng chưa đụng tới.

Chung Niệm Nguyệt chỉ có thể nói: “Vậy mau đi hâm nóng đi.”

Nha hoàn đáp lại rồi đi xuống.

Chu Ấu Di cũng không lên tiếng ngăn lại, Chung Niệm Nguyệt đến đã giúp nàng ấy thoát ra khỏi cái cảm xúc buồn bã đó.

Chung Niệm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh nàng: “Đã mời đại phu tới xem chưa?”

“Đều đã mời đại phu của Vinh Hỉ đường, Quý Chi đường xem qua.” Chu Ấu Di nhỏ giọng nói.

Bà vú ở bên cạnh run rẩy nói: “Vốn dĩ là muốn mời thái y nhưng phải do Đại lão gia hoặc Nhị lão gia đệ thiếp mời, lão gia của chúng ta không ở trong kinh thành nên chỉ có thể mong chờ vào Nhị lão gia, nhưng không biết vì sao mấy ngày nay Nhị lão gia không trở về phủ….mà cũng không thể truyền tin đi được. Nên chỉ có thể như vậy thôi.”

Khi đang nói chuyện bên ngoài liền có giọng nói truyền tới: “Nhị phu nhân tới.”

Vừa nói xong, màn che được vén lên, có một vị phu nhân trẻ tuổi mặc xiêm y màu mận đỏ bước vào: “Ta đến xem tẩu tử….”

“Đây là?”

“Đây là tiểu thư của Chung gia.”

Nhị phu nhân cười nói: “Chung tiểu thư nào? Kiến thức của ta thật là hạn hẹp.”

Bà vú nói: “Là Chung gia ở ngõ Tràng Bình.”

Nhị phu nhân: “À.” Bà ta nhìn qua Chu Ấu Di, nói: “Thật tội nghiệp, đã không ngủ một đêm mà ngay cả cơm cũng chưa dùng? Hiện tại nhà bếp không còn nấu nữa, nên ta đã mang chút điểm tâm tới. Mẫu thân của ngươi sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Tiếc là nhị thúc của ngươi vẫn chưa về phủ được nên ta chỉ có thể tới đây xem giúp được gì không. Ngươi đã viết thư cho phụ thân ngươi chưa?”

Chung Niệm Nguyệt nhìn thấy bà ta tới đây nhưng lại không giúp ích được gì, chỉ ngoài miệng hỏi thăm vài câu. Vì vậy nàng liền chen vào nói: “Hương Đào, ngươi đi mời thái y tới đây.”

Nhị phu nhân quay đầu sang nhìn: “Không biết là Chung tiểu thư muốn đi đâu mời?”

“Quỳnh Lâm Yến.” Chung Niệm Nguyệt ngừng lại một chút, nhìn Hương Đào nói: “Trước khi ca ca ra cửa có nói, Quỳnh Lâm Yến được tổ chức ở phía nam của vườn Trường Minh, ngươi kêu xa phu chở ngươi đi. Nhanh lên.”

Hương Đào nghe thấy liền gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.

Dường như Nhị phu nhân đã hiểu ra được điều gì đó: “Hôm nay trong Quỳnh Lâm Yến có Thái Tử điện hạ, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều ở đó? Với giao tình của Chung tiểu thư và Thái Tử điện hạ thì có thể mời thái y mà không cần đệ danh thiếp.”

Dứt lời, bà ta nhìn Chu Ấu Di nói: “Ấu Di, lúc trước lão phu nhân còn nói người đi bồi vị quý nhân nào đó đọc sách, bây giờ nhìn lại mới thấy, vị quý nhân kia còn không bằng Chung tiểu thư đó.”

Chung Niệm Nguyệt nhìn bà ta với ánh mắt kỳ lạ.

Thì ra tất cả người nhà của bọn họ đều không biết Tấn Sóc Đế tìm bọn họ là vì bồi nàng chơi sao?

Lúc này nha hoàn Chu Ấu Di mang thức ăn vào.

Chu Ấu Di cúi đầu im lặng ăn. Ăn được hai miếng, nàng ấy mới chợt nhớ ra: “Mang trà và chút điểm tâm đến cho Chung tiểu thư đi.”

“Không cần đâu, muội chỉ cần uống chút nước ấm là được.” Chung Niệm Nguyệt không được dùng thức ăn bên ngoài.

Chu Ấu Di gật gật đầu, lúc này mới cúi đầu xuống.

Nhị phu nhân vẫn chưa rời đi, bà ta nhìn chằm chằm hai người rồi tìm một cái ghế dựa ngồi xuống: “Ta chờ thêm một chút, để xem hôm nay tẩu tử có tỉnh dậy không…”

Trong phòng yên tĩnh, không ai trả lời bà ta.

Nhị phu nhân che miệng lại, nói tiếp: “Chung tiểu thư không muốn dùng trà nhưng ta muốn.”

Nha hoàn liền đi rót trà.

Chung Niệm Nguyệt yên lặng dựa vào bàn, nghiêng mặt nhìn Chu Ấu Di.

Có lẽ vì nàng đã sống ở đây khá lâu, nên cảm giác của nàng đối với mọi thứ đầu thay đổi, Chu Ấu Di cùng Tần Tụng mỗi ngày đều khuyên nàng đọc sách, hay đám Cẩm Sơn Hầu kia cũng đối xử với nàng rất tốt, thực sự rất khác với nam nữ chính. Bọn họ đều là người bằng xương bằng thịt, cùng nàng trải qua những ngày ở đây.

Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ bọn Tần Tụng cũng muốn tới nhưng có chút không tiện, nên chỉ có mình muội…”

Nhị phu nhân nghe thấy tên ‘Tần Tụng’ liền nhìn sang bên nàng, dường như bà ta đã quên mất uống tách trà mà nha hoàn mang tới.

Chiếc đũa trong tay Chu Ấu Di ngừng lại một chút, nhỏ giọng trả lơi: “Ân.”

Theo sau đó là hai giọt nước mắt rơi xuống dưới mặt bàn.

Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho nàng ấy, còn đổi chỗ ngồi che đi tầm mắt của Nhị phu nhân.

Chu Ấu Di ngước mắt lên chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt.

Năm đó, lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy Chung tiểu thư, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu, là nàng quá xinh đẹp.

Mà bây giờ vẫn như vậy.

Cơn tức giận trong ngực Chu Ấu Di dần tan biến.

Người khác đều nói Chung tiểu thư không học vấn không tài năng hơn nữa tính tình lại kiêu căng.

Nhưng nàng ấy lại cảm thấy Niệm Niệm là người tốt đẹp nhất trên thiên hạ này.

Niệm Niệm vừa thông minh vừa ngoan ngoãn lại vô cùng xinh đẹp.

Chu Ấu Di đặt đũa xuống nói: “Ta ăn xong rồi.”

Vừa nói xong, nàng nghe thấy tiếng chân vội vàng bước tới, người đầu tiên bước vào là Hương Đào theo sau chính là một thiếu niên trường thân ngọc lập bước vào.

*Trường thân ngọc lập: thân dài như ngọc.

Thiếu niên mặc xiêm y màu xanh lam, khuôn mặt tuấn mỹ, vừa bước vào phòng liền nói: “Biểu muội, muội bị bệnh?”

Chung Niệm Nguyệt cau mày, ngẩng đầu lên: “Không phải ta.”

Nàng kêu Hương Đào đi mời, chính là muốn nàng ta đi tìm Mạnh công công, chắc là do nàng không nói rõ. Ai mà biết được Hương Đào lại nghe thấy lời của Nhị phu nhân nói, nên nàng ta lại đi mời Thái Tử lại đây!

Lúc này trong phòng ai cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Thái Tử điện hạ….”

Kỳ Hãn ngừng lại một chút, nhìn xung quanh một vòng, nói: “Đường đột rồi.”

“Ta đã kêu thuộc hạ đi mời thái y tới.” Kỳ Hãn nói.

Các nha hoàn cùng bà vú cảm thấy vui mừng không thôi, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Đoạn thái y là người chuyên phụ trách khám cho các quý nhân trong cung, gần đây ông ta thường xuyên đi tới phủ thái tử, giúp hắn điều trị vết thương trên người.

Người Chu gia cầm danh thiếp đi mời nhưng không chắc là sẽ mời được ông ta.

Chu phu nhân đứng ở đó, che miệng cười nói: “Thái tử điện hạ và Chung tiểu thư đúng là tình nghĩa thâm hậu…”

Kỳ Hãn quay sang nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa.

Chung Niệm Nguyệt: “Cũng không quá thân.”

Nhị phu nhân nghẹn họng.

Nghĩ thầm, Chung tiểu thư này đúng là đồ ngốc, Thái Tử điện hạ cho nàng mặt mũi nhưng nàng lại không cho Thái Tử chút thể diện nào.

Không bao lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng chân dồn dập.

Màn che kia lại được vén lên lần nữa.

Kỳ Hãn xoay người sang nhìn: “Đoạn thái y tới rồi sao?”

Người đó kinh ngạc hỏi: “Sao điện hạ lại ở đây?”

Người đó đi lại gần, Kỳ Hãn nhìn rõ được mặt người đó: “Lư thái y?”

Toàn bộ người trong phòng đều kinh ngạc hoảng hốt. Nếu như nói Đoạn thái y chỉ khám bệnh cho quý nhân mà thường dân còn không thể mời được, thì đứng nói tới Lư thái y.

Lư thái y chỉ khám bệnh cho một người duy nhất.

Đó chính là đương kim bệ hạ.

Nhưng lại được Thái Tử mời tới?

Mọi người đều mơ màng mà nhìn Kỳ Hãn.

Kỳ Hãn hơi cau mày, nhưng hắn không biểu lộ bất kỳ điều gì trên khuôn mặt, chỉ khách khí nói: “Thái y mời vào….biểu muội và ta cũng không cần ở đây gây trở ngại cho bọn họ, không thì chúng ta ra đại sảnh ngồi chờ?”

Chung Niệm Nguyệt không quay đầu lại nhìn đã nói: “Biểu ca là ngoại nam, vẫn là biểu ca ra ngoài trước đi.”

Kỳ Hãn bất đắc dĩ cười: “Được, ta biết muội rất lo lắng cho Chu tiểu thư, ta sẽ ra ngoài chờ muội.”

Đoạn đối thoại vô cùng ngắn nhưng lại khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi, nghĩ thầm, Thái Tử điện hạ lại dung túng Chung tiểu thư như vậy. Cho dù là biểu huynh muội nhưng vẫn có chút bất đồng.

Kỳ Hãn đi ra ngoài, một ánh mắt Chung Niệm Nguyệt cũng không thèm cho hắn.

Lư thái y cũng không quan tâm những điều này, ông chậm rãi đi đến bên giường, cẩn thận bắt mạch cho Chu phu nhân.

Chu Ấu Di ngồi bên cạnh, nét mặt vô cùng khẩn trương, nàng ấy run rẩy nói: “Sao rồi ạ?”

Lư thái y cau mày, vẫn không nói thẳng ra, ông chỉ nói: “Tốt nhất là nên đến Viện Thái Y mời đồng liêu của ta tới, ta sẽ cùng ông ấy khám.”

Nhị phu nhân hỏi: “Có phải là căn bệnh quái ác nào không?”

Lư thái y không trả lời bà ta.

Bên ngoài có một nha hoàn hoảng sợ nói: “Tiểu thư, Nhị phu nhân…lại….lại có thêm một vị thái y tới.”

Người tới lần này chính là vị thái y tiếng tăm lừng lẫy của Viện Thái Y, Giang thái y.

Giang thái y vừa bước vào cửa, liền nhìn Chung Niệm Nguyệt nói: “Thân thể tiểu thư yếu ớt, đừng để thân thể mệt mỏi, ngài hãy ra ngoài nghỉ ngơi một chút.”

Sắc mặt Nhị phu nhân thay đổi liên tục, nghĩ thầm, thể diện của Chung tiểu thư này đúng là lớn thật.

Chung Niệm Nguyệt thở dài nói: “Thôi, ta ở đây cũng không giúp được gì. Hương Đào, đi thôi.”

Hương Đào đáp lại.

Chung Niệm Nguyệt đi được hai bước, liền nói: “Nhị phu nhân cũng đừng ở đây gây trở ngại cho thái y, hiện tại trong phủ ngay cả một người quản sự cũng không có, chẳng lẽ muốn Thái Tử đứng đợi ở bên ngoài?”

Nhị phu nhân giật mình, vội vàng đi ra ngoài.

Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: “Muội đi nha.”

Chu Ấu Di nhìn nàng cười nói: “Ân.”

Chung Niệm Nguyệt liền bước chân đi ra ngoài.

Chu phu nhân đã mời Thái Tử ra đại sảnh ngồi nghỉ, nhưng Kỳ Hãn vẫn chưa đồng ý, đến khi nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt ra ngoài, hắn mới gật đầu đồng ý.

“Đi thôi.” Kỳ Hãn nói.

Nhưng hắn nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đi thẳng lướt qua hắn.

“Muội đi đâu?” Kỳ Hãn hỏi.

Hương Đào thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, chúng ta không ra đại sảnh ngồi nghỉ sao?”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu nói: “Ân, ra khỏi phủ ngồi nghỉ. Đi thôi.”

Hương Đào sẽ không bao giờ nghi ngờ quyết định của tiểu thư, vì vậy nàng ta đè sự thắc mắc trong lòng xuống, vội vàng đi theo.

Kỳ Hãn nhìn thấy nàng đã đi xa.

Nhị phu nhân thành khẩn nói: “Điện hạ mời…”

Kỳ Hãn cảm thấy có chút không vui.

Mời cái gì mà mời?

Sau khi Chung Niệm Nguyệt ra phủ, liền nhìn thấy trước cửa Chung gia có một cỗ xe ngựa có mái che màu xanh ngọc.

Nàng đi tới trước, vén màn che lên, thoải mái ngồi xuống.

Tấn Sóc Đế đặt quyển sách trên tay xuống, nhàn nhạt nói: “Biết trẫm ở bên ngoài?”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu: “Ân.” Nàng hỏi: “Đoạn thái y đâu?”

Tấn Sóc Đế nói: “Trẫm đã cho người ngăn ông ta lại, sao? Còn muốn có thêm Đoạn thái y? Thái y do Thái Tử mời tới có gì đặc biệt sao?”

Thật ra có thêm Đoạn thái y tới nữa cũng không sao, thêm một người, đối với Chu gia mà nói, bà ấy sẽ có thêm một hy vọng để khỏe lại.

Nhưng sau khi nhìn thấy Kỳ Hãn đi theo sau Hương Đào, Tấn Sóc Đế cau mày, không chút nghĩ ngợi đã cho người kêu Đoạn thái y quay trở về, không cần đi tới nhảy nhót trước mặt Chung Niệm Nguyệt.

“Ta cũng không biết Đoạn thái y thì sao ta biết được ông ta đặc biệt ở chỗ nào?” Chung Niệm Nguyệt lắc đầu.

Sắc mặt Tấn Sóc Đế hòa hoãn lại, cười nói: “Lư thái y so với ông ta giỏi hơn một chút. Chỉ là ông ta không am hiểu bệnh của nữ nhân cho lắm, nên trẫm đã phái thêm một người tới.” Hắn ngừng lại một chút: “Nếu ngươi tới tìm trẫm sớm hơn thì bọn họ đã có thể tới sớm hơn một chút rồi. Lại đi tìm Thái Tử…..Thái Tử cũng chỉ là trữ quân, vẫn chưa phải là vua. Dưới bầu trời này có rất nhiều người hắn không thể mời tới được.”

*Trữ quân: Thái Tử, vua kế vị, người chờ được kế vị.

Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu.

Nhưng vẫn không hiểu tại sao Tấn Sóc Đế lại nói với nàng những lời này.

Nàng nói: “Là do Hương Đào hiểu lầm nên đi mời Thái Tử, thực ra ta muốn nàng ta đi mời Mạnh công công.”

Sắc mặt Tấn Sóc Đế đã dịu xuống, hơi cúi người, treo một vật ở bên hông Chung Niệm Nguyệt, hắn nói: “Nếu hôm khác có việc gấp, cũng không cần phái người đi tìm Mạnh công công. Miễn cho nha hoàn ngươi lại hồ đồ, hôm nay mời Thái Tử, mai lại mời Tam hoàng tử.”

Có liên quan gì tới Tam hoàng tử chứ???

Chung Niệm Nguyệt hơi bĩu môi nhưng nàng vẫn cúi đầu xuống sờ vật đang treo bên hông nàng. Đó là một mặt dây chuyền bằng vàng được đúc thành hình chiếc lá, khi đeo bên hông nàng lại trở thành trang sức cho thắt lưng. Phía trên cũng không có khắc chữ gì, ngay cả chữ ‘lệnh’ cũng không có, đáng ra nên khắc chữ ‘uy vũ’ lên đó chứ.

Chung Niệm Nguyệt sờ sờ chiếc lá bằng vàng.

Nàng cầm lấy miếng ngọc bội mém chút nữa nàng đã khắc hỏng lấy ra, nói: “Bệ hạ, lễ thượng vãng lai.”

*Lễ thượng vãng lai: Lễ coi trọng việc có qua có lại.

Dứt lời, nàng cũng cúi người xuống muốn cột vào bên hông cho Tấn Sóc Đế.

Tấn Sóc Đế rũ mắt xuống, ánh mắt dừng trên búi tóc của nàng.

Hắn động đậy đầu ngón tay, nhịn xuống dục vọng muốn nhéo mà nàng.

Chung Niệm Nguyệt ngồi dậy: “Đây, mệt thật, cột không được, bệ hạ tự cột đi.”

Tấn Sóc Đế: “….”

Hắn ngừng lại một lát, bất đắc dĩ mà cười cầm lấy miếng ngọc bội tự tay cột vào. Lòng bàn tay hắn sờ được chữ khắc trên ngọc bội, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Khắc chữ gì?”

Chung Niệm Nguyệt nói: “Đó là chữ có ý nghĩa tốt nhất trên thiên hạ này.”

Ngón tay Tấn Sóc Đế ngừng lại, ngước mắt lên nhìn nàng: “Phải không? Thật sự Niệm Niệm nghĩ như vậy?”

Chung Niệm Nguyệt: “Phải phải phải!” Nàng nói: “Bệ hạ tặng ta vàng lá làm tín vật, để dùng cho việc gấp. Vậy ta tặng ngọc bội cho bệ hạ, ngài cũng có thể lấy nó làm tín vật…đó là sau này mỗi khi bệ hạ tới Chung phủ tìm ta, ta nhất định sẽ ra ngoài gặp. Cho dù ở trong chăn bông, ta cũng sẽ ra ngoài.”

Lời thề này thực sự rất nặng nha!

Có thể khiến kéo người khác từ trong ổ chăn thức dậy, đây là một việc vô cùng quan trọng nha!

Tấn Sóc Đế vuốt mặt ngọc đã được mài giũa, chữ khắc trên đó giống như là đang vẽ bùa, hắn trầm giọng nói: “Niệm Niệm phải nhớ rõ những lời mà ngươi đã nói.”