Editor: Dạ Hàn
Khóc nháo một hồi, nha đầu Điềm Điềm lại ngủ thiếp đi.
Vừa vào vương phủ, lão cha đuổi Vân Dung đưa những người khác đi nghỉ ngơi, muốn ta theo hắn đến phòng khách. Không biết là chuyện gì, còn bảo cả người hầu lui xuống.
Lão cha ngồi hồi lâu, mặt co mày cáu, không nói một lời.
“Cha, xin tha thứ nữ nhi lừa gạt người.” Ta nói, ôm Điềm Điềm quỳ trên mặt đất. Đây là cấp bậc lễ nghĩa, cấp bậc lễ nghĩa.
Lão cha tiến lại đỡ ta lên nói: “Công chúa, thần không đảm đương nổi.” Công chúa? A, biết hết rồi.
Ta đứng lên nói: “Cha, đừng gọi như vậy. Cho dù ngươi không phải cha ta, thì cũng là ông nội của Điềm Điềm.” Nói thẳng ra.
“Tiểu công chúa gọi là Điềm Điềm?” Trên mặt lão cha hiện ra nụ cười.
Ta vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm: “Gọi Điềm Điềm không có gì sai, bất quá không phải công chúa, ta chỉ muốn nàng là một cô bé bình thường.”
Lão cha thở dài nói: “Ai, công chúa thật là có tấm lòng tốt.”
“Cha, ngươi không phải có việc nói với ta sao? Nói đi.” Trực tiếp nói vào vấn đề chính.
“Công chúa thâm minh đại nghĩa, xin nhận của ta một lạy.” Vừa nói, lão cha lại quỳ xuống. Quỳ nhiều năm như vậy, còn chưa đủ sao? Lại quỳ nữa thì đầu gối đóng kén mất.
“Cha, ngươi làm cái gì vậy?” Một tay ôm Điềm Điềm, một tay dìu ông đứng lên.
Lão cha thở dài một tiếng: “Công chúa thâm minh đại nghĩa, vì bảo vệ giang sơn bền vững lâu dài mà rời bỏ vị trí Hoàng Hậu, phần ân tình này, cự thần cùng Thái Hậu không biết báo đáp thế nào?”
Ta cười nói: “Cần gì phải báo đáp? Cha không nhận ta là con gái thì cũng phải nhận chúng ta là con dâu cùng cháu gái chứ?” Thay đổi thân phận, trước kia là nữ nhi, giờ là con dâu.
“Đương nhiên là nhận, thần cùng Thái Hậu từng làm chuyện sai lầm, mong Công Chúa tha thứ.” Đều đã làm, nói xin lỗi còn có lợi ích gì? Tha thứ thì có tác dụng gì?
“Ta không muốn so đo, Hoàng Thượng cũng đã tha thứ cho ngươi rồi chứ?”
“Ai, hắn hận ta cùng Thái Hậu ích kỷ chia rẽ các ngươi, hôm nay ngươi còn sống, ta nghĩ hắn sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.” Tề Hạo hắn rõ ràng cũng biết ta còn sống, hận cái gì mà hận, nhất định là tìm lý do để không tha thứ cho bọn họ.
Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ta nghĩ hắn sẽ tha thứ cho các ngươi, chẳng lẽ ta lại không tha thứ cho các ngươi sao? Rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ a.”
“Có lẽ đi, Công Chúa, ngươi biết không? Gần đay Hoàng Thượng trầm mê nữ sắc, không để ý tới triều chính, thậm chí là lạm sát triều thần a.” Trầm mê nữ sắc chỉ là diễn kịch, đại thần bị giết nhất định là bị nắm được nhược điểm có ý đồ tạo phản, hắn đối với con trai của mình cũng không quá tự tin đi?
Ta cười nhạt: “Ta tin tưởng hắn làm như vậy là có nguyên nhân, ta cũng không lo lắng.”
Lão cha nghi hoặc nhìn ta, “Không phải là ngươi biết chuyện gì chứ?”
Ta vội vàng lắc đầu: “Không biết, ta cái gì cũng không biết.” Nếu Tề Hạo không nói, chính là không muốn hắn biết, ta cũng không ngốc đến nỗi không biết nặng nhẹ mà nói ra.
“Công Chúa lần này tại sao đột nhiên trở về?”
“Ta biết Thái Hậu bệnh nặng, ta muốn gặp nàng.” Càng muốn gặp Tề Hạo.
“Ngươi là muốn gặp Hoàng Thượng đi?” Lão cha nhìn ta.
Ta khẽ gật đầu: “Đúng, ta muốn mang Điềm Điềm đi thăm hắn một chút. Cha, ngươi có thể đưa ta đi sao?” Tốt hơn giả làm thích khách nhiều, bị bắt được thì phiền to.
Lão cha thần sắc ngưng trọng, đột nhiên thở dài một hơi: “Ba ngày trước, Hoàng Thượng bị đâm, người bị thương nặng, sống chết chưa rõ.” Sống chết chưa rõ? Bốn chữ giống như sét giữa trời quang, ta ngồi phịch xuống ghế.
Ta chớp chớp mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cha, ngươi vừa mới từ trong cung về có phải không? Hắn thế nào?”
“Ai, ta căn bản không thấy hắn.” Thấy bộ dáng ủ rũ của lão cha, ta biết hắn rất buồn bực.
“Làm sao lại như vậy?” Ta vô cùng sốt ruột, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Hoàng Thượng bây giờ đang ở đông buồng lò sưởi (WTF?… =_=|||) dưỡng thương, Ngọc Tình Công Chúa ngày đêm trông coi, trừ thái y ra thì ai cũng không được vào.” Có cọp mẹ Ngọc Tình kia, muốn xông vào cũng là không thể.
“Vậy làm sao bây giờ? Tại sao lại như vậy?” Ta mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lại không che dấu nổi thần sắc lo lắng.
Lão cha trầm tư một chút, nói: “Ta là sợ Ngọc Tình Công Chúa bức vua thoái vị a.”
“Nàng… bức vua thoái vị?” Không thể nào chứ? Ngọc Tình thấy thế nào cũng không phải một tiểu nha đầu. Hơn nữa Tề Hạo nói muốn Ngọc Tình tọa trấn trong cung, ta nghĩ bọn họ có thể nào là có kế hoạch gì không?
“Gần đây Hoàng Thượng hơi quá đáng, ta sợ Ngọc Tình Công Chúa bức vua thoái vị, hoặc là trợ giúp Thành Vương lên ngôi.” Khả năng này quá nhỏ, đừng nói là biết trầm mê nữ sắc, lạm sát đại thần chỉ là giả vờ, dù không biết thì ta cũng tin Ngọc Tình sẽ không xằng bậy.
Ta trầm ngâm nói: “Trong cung gần đây có chuyện gì?” Suy nghĩ một phút đồng hồ, ngược lại thấy tỉnh táo ra.
“Từ mấy tháng trước, Hoàng Thượng bắt đầu cả ngày không quan tâm triều chính, thủ vệ trong cung cũng đã rất nghiêm ngặt.” Đó còn không phải là vì những nữ nhân này, sợ các nàng làm chuyện xấu. Lại nghe hắn nói: “Gần đây, thủ vệ càng thêm nghiêm ngặt. Hoàng Thượng có bị thương không còn không biết, ta lo Ngọc Tình Công Chúa lấy danh nghĩa bị thương để giam lỏng Hoàng Thượng.”
“Tại sao lại thấy vậy?” Tâm tình đã bình phục, ta cũng không sốt ruột.
“Đã gần nửa năm không thấy Hoàng Thượng, tất cả công việc trong cung đều do Ngọc Tình Công Chúa làm chủ, ta sợ…” Câu nói kế tiếp hắn không dám nói.
“Sẽ không có chuyện đâu.” Hắn đến Tể Châu với ta hơn ba tháng, trở về lại vộ vàng sắm vai hôn quân, không gặp người cũng là chuyện bình thường.
“Ta lo Công Chúa từng bước nắm giữ chính quyền, sau đó tự lên ngôi.” Ngọc Tình cũng không phải Thái Bình Công Chúa, không có dã tâm lớn như vậy. Nàng chính mình đã nói hy vọng được làm một nữ nhân bình thường, không muốn bị ràng buộc nhiều như vậy.
Ta phất tay, “Sẽ không, nhất định sẽ không, ta tin tưởng nàng.”
“Hiện tại chính quyền đều nằm trong tay Ngọc Tình Công Chúa, bình quyền trong tay Thành Vương gia, làm sao có thể yên tâm?” Kỳ thật, ta cũng không biết hắn tới cùng là đang làm cái gì. Nếu đã trở về, sao lại còn để Ngọc Tình cầm quyền. Chẳng lẽ thật sự muốn buông tay mặc kệ? Cùng ta cả đời làm dân chúng bình thường? Hắn từng nói Ngọc Tình có thể bày mưu tính kế, lãnh đạo giang sơn, dự định bồi dưỡng nàng làm người nối nghiệp sao? Thật không biết hắn đang làm cái gì nữa.
“Ai, thôi, Công Chúa mệt mỏi rồi, thỉnh đến Lan Uyển nghỉ ngơi.” Nếu không thể đồng ý, thì trực tiếp không nói chuyện nữa. Ta không muốn bàn bạc gì, đối với lão công của ta là phi thường tự tin. Dám ngấm ngầm có âm mưu với hắn thì đúng là không muốn sống. Tên kia chắc chắn là kẻ mười phần âm mưu, ta còn cảm thấy không bằng… Hắc hắc, có cha mẹ lợi hại như vậy, Điềm Điềm cũng sẽ là một người mưu lược nha. Ta phi thường chờ mong thấy nữ nhi của ta tương lai hèn hạ vô sỉ đến mức nào…
Vốn dĩ ta muốn giống thích khách trực tiếp đi vào, sau lại nghe nói thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt, lập tức bỏ ý nghĩ này. Chẳng may bị bắt được, nếu bị đưa tới trước một đám người, thân phận của ta có thể bại lộ. Ta chính là kẻ đã chết, thân phận bại lộ không phải chuyện đùa. Hơn nữa ta tin tưởng Tề Hạo không có chuyện gì, mấy người Ngọc Tình nhất định là đang diễn trò. Ta hiện tại không chỉ tin tưởng tâm ý của hắn, còn tin tưởng sự thông minh của hắn, cũng an tâm mà ở lại Lan Uyển. Đại phu nhân bởi vì lần trước đắc tội với ta, cố ý trốn tránh ta, nhưng lại chẳng thèm xin lỗi. Nàng cũng biết ta hiện tại chẳng là cái gì, không cần phải xin lỗi ta. Nhưng sợ bị ta trả thù, cho nên cố ý trốn thôi, tính tình ta nàng biết.
Lão cha ngày nào cũng bận tối mày tối mặt, cũng không biết hắn đang làm cái gì. Nghĩ đến ta cũng là nữ trung hào kiệt xuất sắc, lão cha có việc mà lại không tìm đến thương lượng, quả thực là quá khinh người. Ban đầu bị ta nói mấy câu liền sợ đến muốn từ quan, hắn sẽ không quên chứ? Hay là thôi đi, ta bây giờ muốn an tâm làm lương mẫu, không bao giờ để ý triều chính nữa. Ta là một nữ nhân, ngày nào cũng muốn can thiệp, người không biết còn tưởng ta muốn làm Võ Tắc Thiên. Vân Dung bị Đại phu nhân lôi kéo đi mua sắm khắp nơi, theo như Đại phu nhân nói, đường đường là một Quận Chúa, không thể keo kiệt. Ta thương cảm cho Thiệu Cảnh, dưới quyền uy của mẹ vợ tương lại, đến quyền làm người hầu cũng không có, chỉ có thể đi theo ba nữ nhân (đứa nhỏ bị ngươi quên mất kìa).
Tối hôm đó, ta cùng Diễm Oánh dỗ Điềm Điềm, Thiệu Cảnh cùng Lam Lệ luận bàn võ công, Thiệu Cảnh vì thường xuyên có thể cùng y tiên luận bàn mà cảm thấy vinh hạnh. Kỳ thật, ta cũng rất thích cùng bọn họ luận bàn một chút, nhưng là hiện tại Điềm Điềm còn chưa cai sữa, bộ ngực tương đối… cái kia… không tiện.
“Lam cô nương, ta lại thua rồi.” Đã chín lần rồi, tối nay đã đánh chín lần, kết quả đều là Thiệu Cảnh thua. Hắn là một đại nam nhân, cũng là một đầu mục bắt người, thế mà lại thua trong tay nữ nhân, rất mất mặt nha.
Lam Lệ cười nói: “Đa tạ.”
“Lại nữa.” Thiệu Cảnh vẫn còn muốn tiếp tục.
“Đến bên kia đi.” Ta chỉ về phía xa, nơi này còn có đứa nhỏ a. Hai người đánh hăng say, hoàn toàn quên luôn Điềm Điềm.
“Tối nay dừng ở đây thôi.” Lam Lệ đem thanh kiếm để sau lưng, đi tới xoa xoa Điềm Điềm. Đứa nhỏ đang ngủ, nàng quấy rầy, lung tung nắm lấy đứa nhỏ, đúng kiểu kẻ đang ngủ kia không phải nữ nhi của nàng.
“Lam tỷ tỷ, ngươi đừng…” Còn chưa nói hết lời, chợt có tiếng người: “Nữ nhi…” Lão cha tới.
Lão cha một tay giữ áo choàng, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển chạy tới, nói: “Việc lớn không tốt.” Trời sập? Hắn có thể gây chuyện như vậy?
“Cha, làm sao vậy?” Một tay ôm Điềm Điềm, một tay đỡ lấy hắn. Nếu như ta không đỡ, chỉ sợ hắn sẽ ngã sấp xuống mất.
Lão cha hổn hển thở, nói: “Ngoài thành ba dặm, năm vạn đại quân tập hợp.” Có kẻ tạo phản? Chắc chắn là Trữ Vương. Hắn cuối cùng cũng có hành động, nhưng lại là hành động lớn. Trời ạ, dám chạy tới tạo phản, quả thực không hiểu nổi hắn. Ban đầu trốn khỏi thiên lao, bây giờ lại tới chịu chết.
“Cái gì?” Kích động đến mức thiếu chút nữa đánh rơi hài tử trong lòng.
Lão cha lau mồ hôi, khó khăn nuốt nước bọt, nói: “Ngươi bảo làm sao bây giờ?” Giờ biết hỏi ta rồi sao?
“Hoàng Thượng thì sao?” Ta nhớ kỹ Tề Hạo từng nói muốn diệt trừ tai họa, có thể nào là hắn cố ý kéo Trữ Vương đến?
“Hoàng Thượng vẫn chưa rõ sống chết, không có chút tin tức nào trong cung.” Lão cha vừa nói vừa lau mồ hôi.
“Thành Vương?” Ta hít sâu, đây chính là hy vọng cuối cùng.
“Biên quan truyền đến tin tức, sau khi chiến sự kết thúc, Thiên Ly quốc xâm phạm lãnh thổ nước ta, Thành Vương binh bại bị thương, cũng là không biết sống chết.” Ta thiếu chút nữa muốn tìm chỗ tự sát.
Ta ôm chặt hài tử, hé miệng nói: “Đưa ta đi xem.” Cho dù biết bị rơi vào hoàn cảnh xấu như vậy, vẫn muốn chống cự đến cùng.
Ta trước kia một mực cho rằng bản thân rất lợi hại, hiện tại mới phát hiện ra là bản thân thật sự là vô dụng. Đứng ở trên cổng thành, nhìn phía xa vô số cây đuốc, có thể tưởng tượng có bao nhiêu người, ta thiếu chút nữa ngất xỉu. Nếu không có Diễm Oánh đỡ, ta đoán bản thân đã ngã xuống rồi.
Ta nuốt nước bọt, hỏi lão cha: “Ước chừng có bao nhiêu người?” Ta thật sự chưa gặp trận thế như thế này, đối phương có bao nhiêu nhân mã ta cũng không đoán ra.
“Ước chừng năm vạn.” Lão cha vừa nói lại lau mồ hôi.
“Vương gia, làm sao bây giờ?” Một tướng giữ thành cùng một bộ dáng toát mồ hôi lạnh, “Nếu không hay là chúng ta mở cổng thành đầu hàng?” Ta nhổ vào. Đầu hàng? Còn lâu. Đem giang sơn của lão công nhà ta hai tay dâng đến, hắn muốn chết a. Cho nên, lời nói của hắn bị ta liếc một cái bén ngót.
Ta đem Điềm Điềm giao cho Diễm Oánh, ngón trỏ để ở trán, tựa vào trên tường thành. Hiện giờ rốt cuộc là phải làm sao? Đầu hàng? Thà chết chống cự? Ta nhìn thoáng qua, vừa rồi chỉ mới nhìn thoáng qua, quân giữ thành không đến 500 người, thế lực phía xa lớn như vậy thì thủ thế nào? Chính là đầu hàng thì đúng là không có chí khí. Không thành kế? Trong đầu đột nhiên nảy ra ba chữ thật to.
Chính là, chính là… vấn đề hiện tai là, ta căn bản không biết chính xác tình huống trong cung, ta không biết Tề Hạo nghĩ thế nào. Hắn nói với ta muốn diệt trừ tia họa, có lẽ đây là kế sách của hắn. Nhưng là, hắn tới cùng có bị thương không? Trong cung có phải hay không thật sự xảy ra chuyện? Tề Hạo a, ngươi khiến ta gặp vấn đề không nỏ. Mắt thấy mấy câu đuốc ngày càng gần, tim ta đập càng nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nói thật, bây giờ ta muốn ngất xỉu.
“Cha, mở rộng cửa thành. Tìm một ít binh lính cải trang thành dân chúng bình thường, đi dạo trên đường.” Ông trời, ta đánh liều một cái đi, đánh liều chọn không thành kế.
“Mở rộng cửa thành?” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn ta.
Ta kiên định gật đầu: “Đem một cây đàn đến đây, ta muốn đánh đàn.” Một khúc “Thập diện mai phục”, ta không chết thì ngươi chết.
Những người có mặt lại hít khí lạnh, tướng giữ thành nhìn lão cha, không dám nói lời nào. Lão cha trầm tư một chút, nói: “Làm theo lời nàng.” Lão cha thật là tin tưởng ta.
Ta lại nhần nữa bấm ngón tay, mãnh liệt hít một hơi, nói: “Ngoại trừ mấy người trên cổng thành, binh lính còn lại toàn bộ mai phục tại cửa thành phụ cận. Không cẩn thận lộ ra binh khí. Không cần lộ nhiều, chỉ cần một chút thôi, để kẻ địch mơ hồ nhìn thấy. Thuận tiên lại không cẩn thận dưới ánh đuốc, làm lộ ra bóng dáng binh lính mai phục.” Ta tự nhận là ta rất đa nghi, Trữ Vương dù sao cũng là Tứ ca của ta, không biết là có dễ bị lừa như vậy không. Hắn là kẻ luôn luôn rất tự đại, nhưng là hắn lần trước bị mắc mưu một hồi, thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục, hiện tại đã cần thận hơn chưa? Chỉ sợ chính là đánh bạc, mà không muốn đánh bạc thì cũng chỉ có thể nhìn bọn họ vào thành.
“Nghi binh?” Lão cha hỏi.
Ta gật đầu: “Cái này gọi là không thành kế.” Ta cũng học theo Khổng Minh. (mặc dù chênh lệch giữa ta và Khổng Minh phải tính bằng năm ánh sáng.)
Ta trước kia nói lời thề son sắt cái gì mà muốn ra trận giết địch, kết quả thấy trước mắt là vô số đuốc, vô số nhân mã, ta lại lần nữa lùi bước. Lam Lệ vội vàng đỡ lấy ta, nói: “Đừng hoảng, ngươi là kinh hãi quá độ.” Nhìn những người khác mặc dù là thần sắc căng thẳng, nhưng không có một ai như ta không có chí khí. Thiếu nữ tử như Diễm Oánh không nên đối mặt với những chuyện thế này, ta bảo nàng đưa Điềm Điềm đi trước. Có nàng chăm sóc Điềm Điềm ta cũng có thể đối phó với tên đáng chết này.
Lúc nguy cấp đứng trước tên đáng chết này, ta ngược lại rất trấn định, từ từ đàn khúc “thập diện mai phục”. Nghe được tiếng đàn có lực của ta, nhìn thấy cửa thành mở rộng ra không cẩn thận làm lộ ra mai phục, ta nhất thời kết luận là hắn hồi lâu không dám có hành động. Tựa hồ, thời gian thoáng cái yên lặng, chỉ có tiếng đàn, tiếng gió. Một khúc đàn kết thúc, ta mỉm cười đứng lên, nhìn tên đáng chết đang an tọa trên ngựa, trong lòng có vài phần bất an, nói: “Trữ Vương điện hạ, chúng ta lại gặp mặt, chỉ là không nghĩ lại dùng cách này.” Lòng bàn tay ta đang đổ mồ hôi, trên mặt vẫn nhàn nhạt mỉm cười, ta để cho người ta đem cây đuốc chiếu thật sáng, cho nên hắn có thể nhìn thấy bộ dạng của ta.
Trữ Vương cười lạnh: “Ngươi là ai?” Ta lấy đủ loại thân phận để xuất hiện, ngươi nhớ kỹ mới là lạ.
Ta cười nói: “Ngươi quên ta sao? Ta và ngươi đều là bạn cũ, muốn kinh thành thì lấy đi.”
“Hừ, ngươi có lòng tốt như vậy sao? Ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn l lần nữa vười lạnh, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh lửa càng thêm xinh đẹp, thật muốn túm lấy hắn bán sang Thái Lan.
Ta không sao cả nói: “Vương gia, chúng ta chính là bạn cũ. Ban đầu chỉ là gặp qua ở Bạch Lộ am, chúng ta quen thuộc như vậy, ngươi sợ cái gì?” Ta cố ý nhắc đến Bạch Lộ am, chính là nói rõ ta là Mai Ảnh. Ta từng phóng đại cha ta là chiến thần, hôm nay phải chơi chiến thuật tâm lý với hắn. Mới vừa rồi ta đã nghĩ đến điểm này, cho nên cởi bỏ khăn che mặt.
“Là ngươi?” Hắn oán độc hỏi một câu.
Ta gật đầu xác nhận: “Chính là ta, được, ngươi từng mời ta làm quân sư của ngươi? Ôi, quân sư hiện tại của ngươi là ai? Theo tỷ như hà a?”
Yêu nhân hừ lạnh một tiếng: “Nhạc cô nương, không ngờ còn có thể thấy ngươi.”
“Khách khí, khách khí, đều là bạn cũ, mời vào đi.” Ta dùng giọng điệu rất thân thiện để mời hắn cùng đại quân vào.
“Ngươi thực cho là bổn vương không dám vào?”
Ta không quan tâm lại cười như không cười, vừa thấy chính là vẻ mặt đang tính toán, nói: “Không biết, tùy ngươi, muốn vào thì vào.” Ta cũng biết ngươi không dám vào.
Yêu nhân cũng do dự một chút, “Nhạc cô nương, không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại thủ thành.”
Ta ha ha cười một tiếng: “Ai nói chỉ có nam nhân mới có thể lãnh đạo giang sơn? Ta cũng có thể chứ? Được, ban đầu ở Bạch Lộ am ta đã nói gì ngươi còn nhớ rõ chứ? Hắc hắc, nếu không phải ngươi cũng thấy ta có năng lực này, sao lại còn giam lỏng ta, muốn ta làm quân sư của ngươi?” Đánh là đánh không lại, liền ngấm ngầm bày trò.
“Nhạc cô nương, ngươi cũng thấy thế lực của bổn vương, ngươi hiện tại đầu hàng còn kịp.” Lại bắt đầu tốt bụng khuyên bảo, cũng biết hắn sợ ta.
Ta tùy tiện thở dài một tiếng, “Phải không? Bây giờ còn không biết thế nào? Ngươi không nhìn thấy sao? Lời dặn của phụ thân, thà làm chết trận quỷ, không làm vong quốc nô (ta nghĩ cái này giống kiểu thà chết đứng còn hơn sống quỳ ah…) Cha ta được tôn là chiến thần, ta làm sao có thể khiến hắn mất mặt? Muốn vào thành vì vào đi, ta phải đầu hàng nha.” Ta không chỉ dọa hắn, ta còn dọa binh tướng phía sau hắn. Nếu biết ta là con gái của chiến thần, tự nhiên có người lo sợ. Cho dù yêu nhân bắt vào, cũng sẽ có người ngăn cản. Nhìn ta phóng đại thái quá, tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh. Một nửa là bị đại quân dọa sợ, một nửa là vì ta nói láo mà sợ.
“Nhạc cô nương, ngươi cũng không phải người Tề quốc. Huống chi là cùng đương kim Hoàng Thượng là huynh đệ, phụ ta ai cũng thế thôi.” Khác xa, đương kim Hoàng Thượng là cha của con ta. Ta đương nhiên muốn phụ tá lão công, ca ca này thôi thì hy sinh trước đi.
“Xin lỗi, Tiêu Dao Vương đối với ta có ân sâu nặng, ta đáp ứng hắn phụ ta Hoàng Thượng.” Ta đây nói láo càng lợi hại a.
Lão cha cũng hợp thời mỉm cười nói: “Nhạc cô nương là khách quý trong phủ, Vương gia không cần mơ ước.” Lão cha ngươi cũng lợi hại, nói láo chẳng kém ta.
“Vương gia, mời vào đi.” Ta nói rồi lại từ từ ngồi xuống, thản nhiên đàn khúc “tri âm tri kỷ”.
Trữ Vương chần chờ, cùng người bên cạnh thì thầm với nhau một hồi lâu, nhìn lên phía trên cổng thành hừ lạnh một tiếng, “Nhạc cô nương, hảo ý của ngươi bổn vương ghi nhận trong lòng, sau này gặp lại trên sa trường, cáo từ.” Sau này? Ta cũng không dám gặp lại, ta bây giờ đã muốn ngất xỉu rồi.
“Trữ Vương quá khen, ta chính là thiếu nữ tử, sao có thể chinh chiến sa trường?” Ta vẫn nhàn nhạt mỉm cười.
Nhìn đại quân từ từ rời đi, ta vẫn đứng ở đầu tường, mặt mang mỉm cười. Mãi đế khi đại quân đã cách hai dặm, ta chợt ngồi bệt xuống đất. Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, y phục cũng ướt đẫm. Ông trời, ta lừa dối như vậy mà cũng thoát. Vận khí của ta thật không phải là tốt bình thường.
Ta ngồi trên mặt đất thật lâu, Lam Lệ rốt cuộc đỡ ta lên, nói: “Cha ngươi thành chiến thần từ bao giờ?” Ta tin tưởng vấn đề này rất nhiều người muốn hỏi.
Ta dùng tay áo lau lau cái trán, “Hai năm trước ta nói láo với hắn, ta bảo hắn ta có thể lãnh đạo giang sơn, phụ thân là chiến thần. Lúc ấy còn cùng hắn nói một chút về chuyện hành quân, cho nên hắn thậm chí còn muốn mời ta làm quân sư. Hôm nay gặp phải ta, hắn đương nhiên sẽ lo lắng.”
“Hắn vẫn còn tin sao?” Thiệu Cảnh rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên.
Thân thể ta tựa vào trên tường, mềm nhũn nói: “Với bản lĩnh nói láo của ta, không tin mới là lạ.” Với bản lĩnh nói láo của ta, có chín mươi chín phần trăm người nghe đều tin tưởng. Hiện tại nghĩ lại thấy thật xấu hổ, từ khi tới cổ đại, 80% những gì ta nói đều là nói dối.
“Thật đặc sắc.” Phía sau vang lên một tràng pháo tay, còn vương theo tiếng cười khẽ.
Ta không còn khí lực quay đầu lại, chợt người chung quanh cùng kêu lên: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Ta vừa quay đầu lại, thấy Tề Hạo cười mà không cười nhìn ta. Theo sáu hắn còn có Ngọc Tình một thân áo giáp hồng nhạt, trong tay cầm song kiếm. Một Dật Phong trước sau như một u nhã, còn có Lạc Kinh Thiên bây giờ tất cả đều mặc một thân áo giáo, ta nhổ vào, trận thế này để làm gì. Ta vô lực ngồi dưới đất, ừ nói: “Ngươi chết ở đâu thế, ta vì ngươi liều mạng, ngươi còn cười?” Ta không tin hắn bị thương, quả thật không có chuyện gì. Chính là, tại sao bây giờ hắn mới xuất hiện? Không có nhìn thấy ta gặp nguy hiểm sao?
“Đứng lên đi.” Hắn lướt qua những người đang quỳ.
“Tạ Hoàng Thượng.”
“Con gái chiến thần, cũng lợi hại.” Tề Hạo vừa nói vừa đỡ ta lên. Ta hôm nay quá sợ hãi, không biết là lần thứ mấy phải có người đỡ rồi.
Ta khụ một tiếng: “Ngươi không phải nói muốn diệt trừ tai họa sao, tại sao còn giả vờ bị thương? Làm hại ta đấu tranh tư tưởng không biết bao nhiêu lâu, còn bị dọa đến sống dở chết dở.”
Hắn cười cười: “Phu nhân, ngươi tự mình đa tình đi thủ thành, kế hoạch của ta thiếu chút nữa bị ngươi phá hủy.” Ách, thật sự có kế hoạch.
Ta tức giận liếc hắn một cái: “Ngươi có lương tâm không a? Ta bị dọa đến muốn chết, đã chết bao nhiêu tế bào não, ngươi còn mắng ta?”
“Được rồi, phu nhân đúng, được chưa?” Vừa nói vừa yêu chiều véo mũi ta, lại véo? Cái mũi ta là để véo như vậy sao? (chỗ này ta dịch láo… =_=|||…) Mọi người chúng ta quan hệ mập mờ, đều tự giác quay đầu sang chỗ khác.
Ta trở mình trợn trắng mắt: “Giờ mới nói a.”
Tề Hạo cũng không để ý gì tới ta, nói với Ngọc Tình: “Thất tỷ, ngươi không phải muốn thi thố tài năng sao? Đi thôi.” Lại nói với Thiệu Cảnh: “Thiệu Cảnh, đi cùng bọn họ đi.”
“Hoàng Thượng yên tâm, Ngọc Tình nhất định cùng Thành Vương đánh tan đám quân lính kia.” Cười mang theo lời thể son sắt (cái đoạn đầu của câu này ta đọc không hiểu nên tạm cắt… TT_TT…), “Các vị, đi thôi, dẹp loạn thôi.” Thành Vương trở về từ bao giờ?
Trên cổng thành các vị cùng kêu lên: “Được.” Khi các vị ‘tướng quân’ rời đi, Lam Lệ cư nhiên cũng đi theo. Tùy đi, ta tin tưởng võ công của Lam nữ hiệp.
Ta lay lay cánh tay hắn: “Ngươi tới cùng là an bài cái gì?”
“Về nhà từ từ nói.” Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, “Hài tử của chúng ta đâu?”
Ta nhịn không được lườm hắn một cái: “Ngươi hiện tại mới nhớ đến hài tử sao? Diễm Oánh ôm đi rồi, ngươi không phải nghĩ ta ôm hài tử đối phó với Trữ Vương chứ?”
Tề Hạo mặt lạnh ngừng cười, nói với lão cha: “ Vương gia, nơi này giao cho ngươi.” Vương gia? Không gọi cha?
“Cựu thần tuân mệnh, mời Hoàng Thượng.” Lão cha lại cúi lưng, một bộ dáng thần tử tiêu chuẩn. Th là đáng thương a, đối mặt với con mình cũng có thể làm như không quen biết.
Ta bị dọa đến độ chân mềm nhũn, Tề Hạo đỡ ta hiên ngang đi thong thả xuống khỏi phía trên cổng thành.
“Không phải nói ngươi bị thương, sống chết chưa biết, cha vẫn còn nghi ngờ Ngọc Tình muốn bức vua thoái vị đấy.” Ta nghĩ ngợi thật kỹ rồi cười, đến Ngọc Tình mà cũng bức vua thoái vị sao?
Hắn ôn hòa cười: “Nếu như ta không bị thương, hắn dám bức vua thoái vị sao? Huống hồ hắn phái thích khách ám sát ta, ta tương kế tựu kế.” Tứ ca thân yêu của ta ơi, ta thật sự thương thay cho ngươi, bị người ta phối hợp đùa bỡn. Lại bị ta dùng một tòa thành trống dọa đến mức phải nhượng bộ lui binh, ai, gặp phải đôi vợ chồng thiên tài chúng ta, ngươi thua là cái chắc a.
“Ai, ngươi đến cùng là có kế hoạch gì? Nói nghe một chút?”
“15 vạn đại quân của Bát ca đóng quân cách thành 20 dặm, vốn tưởng rằng hắn nửa đêm xuất binh, không ngờ lại đến giờ này. Đại quân của Bát ca không kịp chạy đến, nếu không phải là có ngươi chống đỡ, hắn sẽ thật sự vào được thành.” Nói chuyện nghiêm trọng như vậy mà hắn còn cười được.
Ta trở mình trợn trắng mắt: “Hứ, ngươi chắc chắn đã chuẩn bị trước, với tính tình của ngươi, nhất định là mọi chuyện đều đã sẵn sáng.” Nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết.
Hắn bình tĩnh nói: “Có cấm vệ quân trông coi, hắn không vào nổi hoàng thành. Chỉ là sợ bọn họ quấy rầy dân chúng, làm loạn lòng người, thậm chí là hại người vô tội. Ngươi cứu dân chúng kinh thành, ta thay bọn họ cảm tạ ngươi.” Đây mới là bộ dáng của Hoàng đế tốt, đặt dân chúng lên trước hết.
“Không đúng a.” Ta cau mày đưa ra chất vấn của bản thân, “Không phải nói Thành Vương trong chiến tranh ngoại giao với Thiên Ly thì binh bại bị thương? Hắn làm sao có thể đưa đại quân về đây?”
“Ngươi thông minh nhưng lại hồ đồ nhất thời, Bát ca nắm ba mươi vạn đại quân, hắn khải hoàn hồi triều, Trữ Vương dám dễ dàng tạo phải sao?” Ta hiểu được, đánh giặc xong rồi cố ý diễn trò, cố ý binh bại. Sau đó lặng lẽ rút lui một nửa binh lực chở về. Hay, còn có đạo bí chỉ (thánh chỉ bí mật…), chắc chắc là nội dung như vậy.
“Ta biết rồi, ngươi lúc ấy nói có một đạo bí chỉ, có phải hay không để hắn giả vờ thua? Sau đó lặng lẽ mang quân trở về? Chính là, ta muốn biết các ngươi làm sao bắt Thiên Ly quốc phối hợp với chúng ta?” Ta bội phục hắn, lặng lẽ mang đại quân trở về không nói, còn có giả thu. Bản thân đóng giả hôn quân không đủ, còn muốn làm bộ gặp phải giờ phút này, sống chết không rõ. Kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy, chỉ có Tề Hạo nghĩ ra.
“Ngươi đừng quên, Vương Hậu của Thiên Ly quốc là Vĩnh Trữ Công Chúa của Tề quốc chúng ta.” Hắn ôm ta thật chặt, nói: “Quên nói cho ngươi, nàng từng trở về tế điện ngươi, ta nhờ nàng làm chút việc.” Thật là hết chỗ nói với hắn, đúng là đồ âm mưu.
Ta bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta hết chỗ nói rồi, ngươi quả thực là đồ mưu mẹo.” Cũng không biết là ca ngợi hay đả kích nữa.
“Vậy còn ngươi?” Miệng hắn hơi hơi nhếch lên: “500 người mà dọa năm vạn đại quân phải chạy, phu nhân ta thật trí dũng song toàn.” Xấu hổ xấu hổ, thật ra ta cũng bị dọa suýt chút nữa là hôn mê.
“Ra là học người đi trước, ngươi mới lợi hại. Bất quá ta đang ổn thỏa, ngươi sao lại tới?” Ta chính xác là học của người đi trước, so với hắn vẫn còn kém một chút.
“Có người nói cho ta biết, một vị nữ tử tay ôm đứa nhỏ đứng trên cổng thành điều binh khiển tướng, ta biết nhất định là ngươi. Trừ ngươi ra, nữ tử Tề quốc còn ai có năng lực như vậy?” Trong thành chỗ nào cũng có tai mắt của hắn a. Thật đúng là một chính trị gia, âm mưu gia danh phù kỳ thực.
“Vậy ngươi biết ta tới từ lâu sao?” Hại ta lo lắng cũng không đến tìm ta, vô lương tâm.
“Vừa mới biết được.” Hứ, mấy ngày nay hắn vội vàng bố trí, không để ý đến ta.
Ta nhăn mặt, nói: “Được, bệnh tình Thái Hậu thế nào?”
Hắn mỉm cười: “Bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp.” Không chết là tốt rồi, mấu chốt thật sự chính là ở chỗ này, thật không dễ xử lý.
“Ta muốn đi thăm nàng, mang Điềm Điềm đi cùng.” Ta rất nghiêm túc nói, dù sang nàng cũng sinh ra ta.
“Điềm Điềm?”
“Quên nói cho ngươi, nữ nhi của chúng ta tên là Điềm Điềm.”
“Điềm Điềm? Tên rất hay.”
“Đương nhiên, cũng không xem là ai đặt.” Còn không quên tự sướng.