Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế

Chương 44




Lưu Đàn leo lên giường, ôm lấy Minh Hoàn từ phía sau: “Hoàn Hoàn ơi, nàng quay lại nhìn ta đi.”

Minh Hoàn không tình nguyện cho lắm, nàng thực sự rất buồn ngủ.

Cực kỳ buồn ngủ.

Lưu Đàn hôn tóc Minh Hoàn: “Đêm động phòng hoa chúc, Hoàn Hoàn không muốn làm một vài chuyện thú vị với ta sao?”

Minh Hoàn trở mình, đụng vào trong ngực Lưu Đàn.

Dáng người Lưu Đàn cực đẹp. Cơ thể hắn rất cường tráng, bắp thịt nổi lên rõ ràng, đụng vào mũi nàng có hơi đau chút.

Minh Hoàn khẽ xoa xoa mũi. Nàng đã buồn ngủ lắm rồi. Nàng nói với Lưu Đàn: “Chúng ta ngủ đi thôi.”

Người Minh Hoàn thơm thơm mềm mềm, nàng nâng tay lên ôm lấy cổ Lưu Đàn: “Hôm nay điện hạ đã bận rộn cả ngày, nhất định cũng mệt lắm rồi.”

Lưu Đàn chẳng mệt chút xíu nào cả.

Tinh lực hắn dồi dào, thậm chí còn có thể bận rộn thêm một đêm nữa.

Hắn hôn lên má Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn ngoan, chúng ta phải động phòng.”

“Động phòng ạ?” Minh Hoàn nói, “Đã động phòng lâu rồi mà. Đã có bé con rồi thì không cần động phòng nữa đâu.”

Lưu Đàn xoa xoa bụng nàng: “Ai nói có bé con thì không thể động phòng nữa hả? Có con là càng phải động phòng.”

Minh Hoàn ngái ngủ nói: “Nhưng mà ta buồn ngủ lắm. Ta muốn ngủ. Điện hạ, xin chàng để ta ngủ có được không?”

Nàng ngoan ngoãn đưa mặt lại gần bắt đầu cọ cọ.

Da thịt Minh Hoàn mềm mại, lại có mùi thơm. Lúc nàng nhẹ nhàng sáp tới dựa gần vào hắn làm cho hắn cảm thấy rất dễ chịu.

Lưu Đàn nhìn nàng mơ mơ màng màng thì biết ngay là hôm qua nàng ngủ không được ngon giấc.

Hắn vỗ vỗ lưng nàng: “Được rồi. Ngủ trong lòng ta. Hoàn Hoàn hôn ta một cái xong ta sẽ không quấy rầy nàng nữa.”

Minh Hoàn nhắm mắt đưa mặt lại gần, nàng khẽ hôn một cái lên cằm Lưu Đàn.

Lưu Đàn ôm chặt nàng.

Minh Hoàn vô thức vùi mình trong vòng tay Lưu Đàn: “Trên người điện hạ thơm quá…”

Có mùi đàn hương nhàn nhạt.

Sau đó, nàng liền thiếp đi.

Nửa đêm, Minh Hoàn cảm thấy mình như đang bị nướng trong một cái lò lửa lớn.

Cả người nàng đều rất nóng, chăn đắp quá dầy, bọc nàng kín mít.

Bên người nàng còn có một Lưu Đàn không ngủ được đang gieo họa cho nàng.

Minh Hoàn hoang mang mở mắt ra: “Điện hạ, chàng làm gì mà hôn ta vào giờ này? Chàng không mệt sao?”

Lưu Đàn dừng lại, ngẩng đầu lên: “Bây giờ còn buồn ngủ nữa không?”

Tuy rằng cũng buồn ngủ, nhưng không còn giống như lúc trước nữa.

Lưu Đàn: “Tới lúc động phòng rồi.”

Minh Hoàn có phần xấu hổ, nàng liều mạng bảo vệ mình: “Không… đừng mà…”

Cái này cũng làm cho người ta xấu hổ quá đi.

Lưu Đàn nói: “Phải làm.”

Hắn áp sát vào gần hơn một chút: “Ta là phu quân của nàng, là tâm can bảo bối của nàng. Hoàn Hoàn, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hại nàng đâu. Ngoan, đừng túm áo…”

Đây là lần đầu tiên của Minh Hoàn, cả người nàng đều không thoải mái, nàng cũng không biết nên làm thế nào. Ánh mắt Lưu Đàn nhìn nàng rõ ràng đã thay đổi, có chút xíu khiến nàng sợ hãi.

Minh Hoàn ôm chặt bả vai: “Điện hạ, ta… ta…”

Trên người nàng rất thơm, rất mềm.

Lưu Đàn hôn nàng rồi vỗ nhẹ lưng nàng: “Hoàn Hoàn ngoan, đừng căng thẳng. Ta kể chuyện cười cho nàng nghe được không?”

Minh Hoàn vừa xấu hổ vừa tò mò: “Chuyện gì ạ?”

“Nào, kề sát qua đây một chút, ta sẽ nói cho nàng biết.”

Minh Hoàn rụt rè lại ngượng ngùng. Má nàng hiện lên màu hoa đào nhàn nhạt, giống như là người uống rượu say.

Trong màn lụa đỏ, ánh sáng của dạ minh châu ôn hòa, da thịt Minh Hoàn thanh khiết như băng như tuyết. Nàng nghiêm túc nhìn Lưu Đàn một lát: “Điện hạ hư hỏng.”

“Ta hư đó.” Lưu Đàn nói, “Hoàn Hoàn không thích hả?”

Mặt Minh Hoàn đỏ ửng: “Mới không thèm đâu, điện hạ đừng có nằm mơ nữa.”

Lưu Đàn cười khẽ một tiếng, đem chăn trùm qua người nàng.

… … … …

Qua một đêm.

Minh Hoàn cuộn mình trong lòng Lưu Đàn, thoạt nhìn rất đáng thương.

Thực ra Lưu Đàn không muốn nặng tay, chẳng qua Minh Hoàn được cưng chiều quá mức.

Từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng cẩn thận. Nàng yểu điệu nũng nịu, thân thể yếu ớt, da dẻ lại mỏng, tay khẽ xoa nắn một chút thôi là sẽ ấn ra dấu vết trên người nàng.

Mái tóc dài của Minh Hoàn xõa ra, phủ lên gò má. Hai cánh tay cường tráng của Lưu Đàn ôm nàng vào lòng.

Minh Hoàn ngẩng đầu, đập vào mắt chính là lồng ngực màu lúa mạch của Lưu Đàn. Lồng ngực rất rộng, cánh tay hắn cũng cứng như sắt, cộm lên làm nàng cũng không thoải mái cho lắm.

Minh Hoàn cựa quậy, cả người đều khó chịu. Lúc nàng mới tỉnh lại, đầu óc còn có phần trống rỗng, không hiểu rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chờ tới khi hơi tỉnh táo lại, nàng mới nâng mắt lên. Lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lưu Đàn mang theo ý cười, Minh Hoàn bị hắn chọc giận.

Nàng chỉ ngón tay vào Lưu Đàn, cả người đều run rẩy: “Chàng…”

Rõ ràng lúc trước hắn đã lừa nàng!

Trước đây căn bản Minh Hoàn chưa có thất thân. Hôm qua mới là lần đầu tiên của nàng. Đau đớn kiểu đó, cơ thể bị người khác hoàn toàn khống chế, trước kia Minh Hoàn căn bản không hề cảm nhận được.

Tên vô lại Lưu Đàn này, vậy mà lừa nàng, nói nàng đã có thai. Nàng cũng ngu ngốc, lại cứ tin như vậy, hôm qua bị hắn ăn đến cái xương cũng không còn.

Lưu Đàn nắm lấy ngón tay nàng, hôn một cái: “Lẽ nào là đêm qua ta hầu hạ không tốt, không làm cho Hoàn Hoàn vui sướng?”

Minh Hoàn tức đến đỏ cả mặt: “Không phải! Là chàng…”

Lưu Đàn kéo nàng vào trong lòng, cắt đứt lời nàng: “Nếu ta đã thỏa mãn Hoàn Hoàn rồi, vì sao Hoàn Hoàn còn tức giận thế hả?”

Minh Hoàn cũng không biết cái gì là thỏa mãn hay chưa, nàng chỉ biết là hôm qua nàng rất đau, vô cùng vô cùng đau. Nàng cũng không muốn ngủ chung với Lưu Đàn nữa.

Lưu Đàn còn lừa nàng, nói cái gì mà chỉ nói dối một lần thôi, nhưng hắn lại lừa nàng nói nàng mang thai.

Minh Hoàn nói: “Ta căn bản không hề mang thai. Điện hạ, chàng nói bậy, không sợ chọc ta giận sao?”

Lưu Đàn: “…”

Minh Hoàn giận thế này, thế nhưng là lần đầu tiên Lưu Đàn nhìn thấy. Nàng giận phùng mang trợn mắt, giống hệt như một chú mèo con.

Hắn to gan vuốt đuôi mèo, không đúng, là lớn mật vân vê ngón tay Minh Hoàn: “Ta nói dối đó thì nàng làm gì được ta nào? Hửm? Nàng còn có thể bỏ ta hay sao? Cô bé ngốc, để ta xem xem nàng có lá gan này không.”

Minh Hoàn bị hắn chọc giận, nàng tức đỏ cả mắt: “Chàng… Chàng…”

Nàng vốn không giỏi cãi nhau, lại càng không biết da mặt Lưu Đàn dày như vậy, nói dối còn có thể vô sỉ thế này.

Lưu Đàn thấy nàng bị chọc tức đến xù lông, vội vàng lăn qua vuốt lông. Mấy lời cố ý trêu cợt nàng vừa nãy hắn cũng không nói nữa, chỉ muốn cố gắng dỗ dành nàng thôi.

Hắn ôm Minh Hoàn vào lòng: “Đừng tức giận, đừng tức giận. Là lỗi của ta, ta không nên nói dối. Nếu Hoàn Hoàn giận thì cắn ta một ngụm đi, được không? Nào nào, cắn vào đây này, ta tuyệt đối sẽ không kêu đau đâu.”

… Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!

Minh Hoàn nói: “Ta muốn chia giường ngủ riêng.”

Lưu Đàn: “??? Không nghe thấy, Hoàn Hoàn nói to lên chút. Nàng đang nói gì đấy???”

Minh Hoàn nói: “Ta cũng không muốn động phòng với chàng nữa!!!”

Lưu Đàn được thoải mái một đêm, vất vả lắm mới tha được con thỏ con vào trong chăn của mình, không động phòng là không thể nào, chia giường ngủ riêng cũng không có khả năng.

Lưu Đàn ấn Minh Hoàn sang một bên. Hắn cúi đầu nhìn nàng: “Nàng không định tha thứ cho ta thật sao? Hoàn Hoàn, nàng cũng không nghe ta giải thích sao? Ta còn chưa có giải thích cho nàng nghe mà.”

Minh Hoàn chợt nhớ tới đêm qua, hắn cũng là từ trên cao nhìn xuống nàng thế này.

Lúc đó mồ hôi từ cằm hắn chảy xuống. Lưu Đàn anh tuấn bức người, mỗi một động tác đều rất quyến rũ.

Mặt Minh Hoàn vẫn còn đỏ ửng, vành mắt cũng hồng hồng, thực ra, giọng nàng có hơi khàn. Hôm qua nàng vô cùng có khí phách muốn mình nhất định không được thua kém Lưu Đàn, nghìn vạn lần không được phát ra tiếng, nhưng cuối cùng, nàng vẫn không nhịn được mà cầu xin Lưu Đàn tha thứ.

Khổ sở cầu xin, lời âu yếm gì cũng đều nói ra miệng, chỉ cần Lưu Đàn bằng lòng buông tha cho nàng, nên nàng rất ngoan, rất biết điều mà cầu xin hắn.

Nhưng Lưu Đàn xấu tính. Hắn càng nghe Minh Hoàn cầu xin thì sẽ càng không tha cho nàng.

Thế nên hôm qua Minh Hoàn rơi vào nanh vuốt của hắn, bị hắn lăn qua lộn lại, trong lòng cũng chất chứa chút bất mãn với hắn.

Minh Hoàn không sảng khoái, hắn thì lại rất hài lòng, tâm trạng phơi phới, cả người đều lâng lâng.

Minh Hoàn lấy ngón tay bịt lỗ tai lại: “Chắc chắn là chàng lại muốn nói bậy. Điện hạ, chàng đã đánh mất niềm tin ở chỗ ta rồi, đã mất đi chữ tín. Chàng lừa ta hết lần này đến lần khác, hừ, ta sẽ không tin chàng nữa đâu.”

Lưu Đàn biết nàng không tức giận thật.

Giận là có, chẳng qua cũng không giống với kiếp trước. Kiếp trước nàng mới là giận thật sự, bây giờ hắn chỉ cần tốn chút sức cố gắng dỗ dành nàng thôi.

Hắn vùi đầu vào trong lòng Minh Hoàn, khẽ cọ cọ. Minh Hoàn không bịt tai được nữa, nàng túm lấy vai Lưu Đàn: “Không cho phép chàng tới gần ta!”

“Đã đến gần rồi này, còn hôn nàng một cái. Nếu nàng tức giận thì nàng hôn lại đi?”

Mắt mày Lưu Đàn cong cong. Bình thường thực ra hắn là người rất lạnh lùng, những người khác đều sợ, không dám đắc tội hắn.

Thế nhưng, ở trước mặt Minh Hoàn, Lưu Đàn lại rất dịu dàng. Hắn dùng giọng nói kiên nhẫn nhất, mềm mỏng mà nói mỗi một câu với nàng.

Minh Hoàn: “…”

Lưu Đàn cười nắm tay Minh Hoàn: “Cô nàng ngốc nghếch.”

Minh Hoàn đá cẳng chân Lưu Đàn: “Ta giận thật đó. Chàng không dỗ được đâu.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Về sau, trên cơ bản sẽ là những chuyện thường ngày sau khi kết hôn rất ngọt ngào, sẽ sinh bé con, sẽ đấu với kẻ xấu, tình cảm sẽ nồng thắm hơn, sẽ yêu đương các kiểu. Cả quyển sách thực ra đều rất ngọt, là một bộ truyện ngọt danh xứng với thực. Hẳn là còn chừng một tháng nữa là xong, thực ra toàn văn cũng không dài.