Lồng ngực Lưu Đàn tê dại, khoái cảm khó nói rõ lan từ trái tim ra toàn thân.
Thực ra hắn rất thích Minh Hoàn cười với hắn như vậy.
Bên đây, Minh Hoàn cùng với tất cả các cô nương và phu nhân đều nhìn thấy Mục Vương nhìn về hướng này. Mục Vương có dung mạo tuấn tú, võ nghệ lại cao cường, khi hắn cười nhìn về phía này, không ít cô nương đều e thẹn cúi đầu.
Khang Vương phi biết người mà Lưu Đàn thật sự nhìn là ai.
Nàng liếc Minh Hoàn: “Minh cô nương có bằng lòng ở lại phủ Khang Vương chơi với ta hai ngày không? Khang Vương điện hạ và Mục Vương điện hạ cả ngày bàn công việc với nhau, dạo gần đây ta cũng thấy hơi buồn.”
Khang Vương phi đã mở miệng, hiển nhiên là Minh Hoàn không có cách nào từ chối. Người của Tiết phủ thì càng không dám cự tuyệt. Có thể lập quan hệ với Vương phủ, với Tiết phủ mà nói, thực ra cũng là một việc vinh dự.
Mãi tới lúc phải rời đi, Chu thị cũng không có cơ hội tới gần Minh Hoàn.
Hiện giờ Khang Vương phi đang mang thai, Khang Vương Lạc Thành Quảng và Lưu Đàn đúng là có chuyện cần bàn bạc, ngày thường quả thực nàng thấy rất buồn chán. Minh Hoàn và Khang Vương phi dùng cơm tối cùng nhau, Khang Vương phi liếc đôi mắt xinh đẹp về phía Minh Hoàn, khẽ mỉm cười: “Hôm nay bận rộn cả ngày rồi, Minh cô nương hẳn là cũng mệt mỏi. Để ta cho người đưa cô về nghỉ ngơi.”
Minh Hoàn gật đầu, rồi theo người hầu rời đi
Thị nữ dẫn đường ở phía trước: “Bố cục của phủ Khang Vương có hơi phức tạp, ngày mai hẳn là Vương phi nhà chúng tôi sẽ đi dạo xung quanh cùng cô nương. Nếu chưa đi một lần, thật sự sẽ rất dễ lạc đường.”
Chỗ ở bố trí cho Minh Hoàn dĩ nhiên là sương phòng hảo hạng. Mở cửa sổ ra là có thể trông thấy trong sân rộng rãi sáng sủa có trồng một cây bạch quả.
Hầu gái mà phủ Khang Vương an bài lui xuống rồi, Sào Ngọc mới bóp vai cho Minh Hoàn: “Khang Vương phi thực là khách sáo, có chừng mực hơn Chu phu nhân bao nhiêu.”
Minh Hoàn nhắm mắt lại: “Ta chợp mắt ở chỗ này một lát, chút nữa rồi tắm gội rửa mặt, ngươi lui xuống trước đi.”
Sào Ngọc ngoan ngoãn lui xuống.
Chờ cho người đi rồi, Minh Hoàn lấy từ trong tay áo ra cái bọc nhỏ mà Lưu Đàn cho nàng. Nàng nhón một viên, viên này là vị mơ, chua chua ngọt ngọt.
Tới tận bây giờ, Minh Hoàn mới có thể bình tĩnh lại mà nghĩ về Lưu Đàn.
Lưu Đàn chu đáo lại dịu dàng, là một người khiêm tốn. Minh Hoàn đặt tay lên ngực trái, thực ra nàng cũng không hiểu cái gì gọi là động lòng, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, nàng sẽ không thay đổi được, trong tiềm thức vẫn sẽ xem Lưu Đàn là anh trai.
Có điều, Lưu Đàn nói cũng đúng, hai người cũng không có quan hệ huyết thống, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.
...
Trong thư phòng. <code>Lưu Đàn đã thay một bộ thường phục màu mực đen. Hắn gõ ngón tay lên bàn, bật cười lạnh lùng: "Lạc huynh, đầu người đưa tới cửa, huynh nói xem, chúng ta nhận hay là không nhận đây?"</code>
Lạc Thành Quảng vô cùng kinh ngạc: “Mục Vương, ta vẫn không hiểu, con thứ ba của Hiến Vương rõ ràng là một kẻ quần là áo lụa, sao có tâm kế như vậy được chứ? Dưới tay hắn sao lại có thể có nhiều người như vậy?”
Lưu Đàn nheo mắt: “Chờ tới ngày mai, tự nhiên huynh sẽ biết.”
Sở Tinh Trạch, con trai thứ ba của Hiến Vương, em họ bên ngoại của Lưu Đàn, đúng là một kẻ thâm sâu khó lường. Nếu không thì kiếp trước, sau khi Lưu Đàn chết, sao hắn có thể dễ dàng đoạt được ngôi vị hoàng đế vậy được?
Lưu Đàn thu lại mật báo: “Thời gian không còn sớm nữa. Em gái ta còn đang chờ trong phòng, ta phải qua đó thăm nàng một lát. Hôm nay ở chỗ thi đấu, từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi ta, nếu ta không đi, chắc chắn nàng sẽ buồn mà rơi lệ mất.”
Lạc Thành Quảng: “…”
Giọng điệu này thật đúng là con mẹ nó muốn ăn đòn.
Có điều, Lưu Đàn là một tên hung hãn, hắn đánh cũng đánh không lại, vẫn nên về phòng tìm vợ mình thì hơn. Vợ hắn thì hắn có thể tùy tiện thân mật, em gái nuôi của Lưu Đàn ngồi ở nơi đó, xem hắn làm thế nào tháo lớp ngụy trang để thân mật với người ta.
Lạc Thành Quảng về đến phòng, đóng cửa lại, Ninh thị ló đầu ra khỏi chăn: “Thành ca, người ta nhớ chàng cả một ngày, buổi chiều ở trong luyện võ trường, thiếp chỉ nhìn một mình chàng thôi. Chàng thực sự rất khí phách.”
Lạc Thành Quảng được vợ yêu khen ngợi thì mát ruột mát gan. Hắn đi nhanh về phía trước, bế Ninh thị nhỏ nhắn động lòng người lên, để Ninh thị ngồi lên đùi mình. Hắn cọ hàm râu lún phún cọ gò má mịn màng của Ninh thị.
Ninh thị đẩy Lạc Thành Quảng một cái: “Cả người ra đầy mồ hôi, thiếp thích khí phách đàn ông của chàng, nhưng mà cục cưng trong bụng không chịu nổi. Nhanh đi tắm đi, tắm rửa sạch sẽ rồi lại ôm thiếp với cục cưng.”
Lạc Thành Quảng hớn hở đi tắm, vừa đi, hắn vừa nghĩ chắc chắn Lưu Đàn không có đãi ngộ tốt thế này đâu.
...
Lưu Đàn… Lưu Đàn đương nhiên không có đãi ngộ tốt như vậy.
Cách một bức tường, hắn nghĩ, rốt cuộc là mình vào, hay là không đi vào đây.
Hắn nhớ lại hôm nay Minh Hoàn từ chỗ xa xa cười với mình.
Nàng cười rộ lên mắt mày cong cong, khóe môi vểnh lên say đắm lòng người, trong ánh mắt nhìn về phía hắn, ắt hẳn đều là sùng bái.
Nếu là ngày thường, Lưu Đàn đương nhiên muốn đi vào.
Nhưng mà bây giờ hắn đã biết, Minh Hoàn xem hắn là quân tử, thân là quân tử, đâu thể gõ cửa phòng con gái vào ban đêm được?
Quá là không hợp quy củ.
Là một người quân tử có tu dưỡng, Lưu Đàn dạo mấy bước bên ngoài cửa viện. Gã sai vặt theo sau lưng hắn rất thông minh, nghe thấy trong viện hình như có thị nữ đang nói chuyện thì vội vàng lớn tiếng nói: “Bẩm điện hạ, hình như chúng ta đi nhầm đường rồi ạ, đây không phải là viện chúng ta ở.”
Ánh mắt Lưu Đàn chợt mờ ám, khóe môi hơi nhếch lên: “Thật à? Sao ta lại cảm thấy, đây chính là chỗ chúng ta ở nhỉ?”
Hắn tiến lên mấy bước, đẩy cửa viện ra.
Sào Ngọc đi ra đổ nước, nghe thấy tiếng Mục Vương, nàng ngẩng đầu: “Mục Vương điện hạ.”
Lưu Đàn kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Sào Ngọc đã nghe được đối thoại giữa Lưu Đàn và gã sai vặt, nàng nói: “Bẩm điện hạ, ngài đi nhầm chỗ rồi ạ. Đây là nơi ở của tiểu thư nhà chúng tôi ạ.”
Đôi con ngươi của Lưu Đàn rất trong sáng, hắn bật cười: “Bố cục phủ Khang Vương đúng là phức tạp, rất nhiều chỗ đều sắp đặt giống nhau. Hóa ra Hoàn Hoàn ở chỗ này. Nàng ấy đã ngủ chưa?”
Sào Ngọc lắc đầu nói: “Vẫn chưa ạ.”
Lưu Đàn nói: “Tới cũng tới rồi, ta không gặp nàng ấy thì có vẻ vô tình quá. Nếu nàng còn chưa ngủ thì để ta vào xem.”
Sào Ngọc rất sợ Lưu Đàn, hiển nhiên nàng không dám cự tuyệt, liền dẫn Lưu Đàn đi vào. Vừa vào cửa, Sào Ngọc đã nói: “Thưa tiểu thư, Mục Vương điện hạ đi lạc đường trong phủ Khang Vương ạ.”
Sào Ngọc vốn muốn nói, phủ Khang Vương to như vậy, Mục Vương điện hạ lạc đường tới chỗ nào không được, lại cứ một mực phải đi lạc tới chỗ chúng ta.
Nhưng nàng run, nàng không dám. Sào Ngọc sợ bên này mình vừa mở miệng, bên kia Mục Vương đã vươn tay bóp chết nàng rồi.
Vừa nãy, Minh Hoàn đã nghe được tiếng nói chuyện trong sân. Nàng vừa tắm gội xong, đã đổi một bộ đồ sạch sẽ, tóc dài xõa ra sau lưng, đuôi tóc còn hơi ẩm ướt.
Minh Hoàn đứng dậy: “Điện hạ luận võ cả ngày, chắc hẳn cũng mệt mỏi. Sào Ngọc, ngươi đi tìm một thị nữ biết đường tới đây, đưa điện hạ trở về.”
Lưu Đàn mỉm cười: “Ta cũng không mệt, hôm nay ánh trăng vừa đẹp, Hoàn Hoàn có bằng lòng đi vào vườn tản bộ ngắm trăng với ta không?”
Minh Hoàn thoáng suy tư, hai người là ở trong vườn mà không phải là ở trong cùng một phòng, nói như vậy, ở chung cũng sẽ không quá xấu hổ.
Nàng gật đầu: “Được ạ.”
Lưu Đàn và Minh Hoàn đi ra khỏi cửa, bên ngoài đã tối đen, Minh Hoàn ngẩng đầu: “…”
Ơ, trên trời cũng không có trăng.
Hiển nhiên là Lưu Đàn không hề chú ý tới điểm này. Hắn bảo gã sai vặt lấy một cái đèn tới đây rồi tự mình cầm, cũng không cho người khác đi theo, chỉ dẫn Minh Hoàn đi cùng.
Minh Hoàn cũng ngại nhắc nhở Lưu Đàn, hôm nay thời tiết có chút không tốt, hình như sắp mưa, trên trời không có trăng sao gì.
Gió mát rười rượi, thổi vào người cũng rất thoải mái. Minh Hoàn đi bên cạnh Lưu Đàn. Nàng cực kỳ yên tĩnh, lúc ở bên cạnh hắn thì giống như che giấu sự tồn tại của mình vậy, ngay cả hô hấp cũng cực kỳ nhẹ.
Lưu Đàn liếc nhìn Minh Hoàn.
Tắm gội xong, hương hoa lan trên người nàng càng đặc biệt trêu người, đuôi tóc còn có chút hơi nước, gò má nõn nà, cần cổ cũng trắng như tuyết, quần áo thì vẫn khép lại thật kín đáo như cũ.
Lưu Đàn đưa tay, ngón tay hắn thô ráp xuyên qua đuôi tóc của Minh Hoàn: “Tóc Hoàn Hoàn còn chưa lau khô nữa.”
Ngón tay hắn bị thấm ướt, có cảm giác hơi buốt.
Minh Hoàn kinh ngạc nhìn Lưu Đàn. Đôi đồng tử của nàng trong veo, đen trắng rõ ràng, còn đẹp hơn cả bảo thạch.
Thực ra, trong đám con gái, Minh Hoàn cũng không được xem là nhỏ nhắn, dưới lớp váy dài, dáng người nàng mảnh mai, vòng eo rất nhỏ và đôi chân rất dài.
Nhưng là, Lưu Đàn quá cao. Bả vai hắn rộng, cho người ta cảm giác áp bách rất nặng nề, lại do là người đứng ở địa vị cao, dù tuổi còn trẻ nhưng cũng khiến người ta sợ hãi.
Minh Hoàn cảm thấy ánh mắt Lưu Đàn cũng không dịu dàng như ngày trước, nàng tỉnh bơ cách xa Lưu Đàn một chút: “Tóc còn hơi ướt, điện hạ không nên chạm vào.”
“Ta không ngại, dù sao thì Hoàn Hoàn cũng là vị hôn thê của ta.” Lưu Đàn bỗng nhiên bật cười, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt Minh Hoàn, “Hoàn Hoàn có biết ở chung với vị hôn phu thế nào không?”
Minh Hoàn cũng không biết.
Nàng lắc đầu.
Lưu Đàn rất hài lòng với câu trả lời này.
Hắn nói: “Đưa tay ra đây.”
Minh Hoàn mím môi, có chút đề phòng. Hồi lâu, nàng đưa bàn tay nhỏ của mình ra.
Mười ngón tay nàng thon thon, giống như cọng hành vậy, móng tay hiện lên sắc màu nhàn nhạt, đẹp cực kỳ.
Đây là đôi bàn tay không dính nước xuân, chưa từng chịu khổ, mảnh mai yểu điệu, như không xương vậy.
Đem ra so sánh, tay của Lưu Đàn quá mức đáng sợ.
Tay hắn từng cầm đao, từng giết người, chỉ khẽ dùng sức thôi là có thể bẻ gãy cổ người khác.
Hắn bọc lấy tay Minh Hoàn, nắm bàn tay nhỏ của nàng trong tay mình, hệt như nắm chặt một đầm nước xuân, một rặng mây ấm. Lưu Đàn nghiêm túc nhìn vào mắt Minh Hoàn: “Cô bé ngốc, lúc gặp vị hôn phu của mình, thì nàng nên đặt tay mình vào tay của vị hôn phu.”
Hắn mỉm cười rất dịu dàng, đôi khi, sự dịu dàng có thể che phủ hoàn hảo sự tàn nhẫn, che giấu tất cả tà niệm.
Minh Hoàn cũng không biết, người đàn ông thoạt nhìn rất dịu dàng này có ý nghĩ nguy hiểm mà đáng sợ cỡ nào dành cho mình.
Hễ lực tự chủ của Lưu Đàn kém một chút xíu, thì một cô gái yếu đuối như nàng, chỉ sợ là sẽ bị hắn khống chế, mặc hắn đòi hỏi.
Minh Hoàn ngây thơ ngẩng đầu: “Ta nhớ rồi.”
Chồng chưa cưới, cả đời chỉ có một lần. Trước đây không có ai dạy nàng, nàng cũng không biết, làm sao xem Lưu Đàn từ chỗ anh kết nghĩa thành chồng chưa cưới.
Nhưng mà, có Lưu Đàn dạy, nàng cứ học theo là được rồi.
Tối nay sắc trời không tốt, không có sao, cũng chẳng có trăng.
Minh Hoàn được Lưu Đàn nắm tay, hai người đi vào trong một cái đình bát giác bên cạnh hồ nước.
Lưu Đàn hỏi nàng một ít tình hình ở nhà họ Tiết. Tự nhiên mà vậy, người đàn ông đang giấu cả biển giấm này hiển nhiên muốn hỏi Minh Hoàn về ấn tượng của nàng với người anh họ kia. Cũng may Minh Hoàn không có hứng thú với anh họ nàng, nếu không, có lẽ một vài người đã gặp tai họa rồi.
“Hoàn Hoàn có từng nghĩ, lúc nào thì thành thân chưa?” Lưu Đàn nói, “Thái phi muốn cho chúng ta cưới sớm một chút, bà là người nóng vội.”
Minh Hoàn chưa từng nghĩ tới. Nàng rất chậm chạp trong chuyện tình cảm, chỉ cảm thấy bị Lưu Đàn nắm tay là đã mắc cỡ lắm rồi.
Sau khi thành thân, nếu hắn muốn hôn nàng, muốn ôm nàng hay gì đó… có lẽ nàng sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chuyện cụ thể sau khi kết hôn, Minh Hoàn chẳng biết chút gì, chính là vì không hiểu, cho nên nàng mới không khỏi sợ hãi.
Nàng thực ra có chút nhát gan.
Minh Hoàn ngước mắt nhìn Lưu Đàn: “Ngài và Thái phi cứ quyết định là được ạ.”
Lưu Đàn mỉm cười: “Được.”
Hắn thình lình duỗi tay ra, đặt lên vai Minh Hoàn. Minh Hoàn cứng đờ người, nàng không có thói quen tiếp xúc gần gũi với người khác. Điệu bộ này của Lưu Đàn giống như là muốn… muốn ôm nàng.
Minh Hoàn nhỏ giọng nói: “Để cho người khác nhìn thấy thì không hay đâu ạ.”
“Hoàn Hoàn mắc cỡ hả?” khuôn mặt anh tuấn của Lưu Đàn có chút dịu dàng. Hắn đưa tay quẳng đèn vào trong nước, “phụt” một tiếng, đèn tắt.
Đêm tối không trăng không sao cũng không có đèn là một mảnh đen kịt.
Minh Hoàn chợt căng thẳng: “Điện hạ…”
Lưu Đàn ôm chặt nàng, cánh tay hắn siết lại, giam nàng trong vòng tay mình, cũng không cho nàng thoát ra.
Trong bóng đêm Minh Hoàn không nhìn thấy nét mặt Lưu Đàn, nhưng Lưu Đàn lại có thể thấy nàng rất rõ. Hắn hơi cúi đầu xuống, bờ môi lướt qua vành tai Minh Hoàn: “Sợ rồi đúng không? Hoàn Hoàn, nàng tin ta đi, ta là người quân tử, không có suy nghĩ kỳ quái gì với nàng đâu. Ta chỉ đơn thuần xem nàng là vị hôn thê mà thôi. Nếu ta nói dối, thì ta sẽ bị sét đánh, được không?”
Lưu Đàn vừa dứt lời, một tiếng sấm ầm ầm long trời lở đất vang lên, hai người đều giật nảy mình.
Ấy thế mà trời đổ mưa rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lưu Đàn: Ta là người tốt! Ta là trai tân trong sáng! Suy nghĩ ta dành cho Hoàn Hoàn rất đơn thuần, nếu ta nói lời giả dối, thì ta sẽ bị sét đánh!
Lôi điện liên tục đánh xuống, Lưu Đàn xong đời.