Hoàng hậu ATuLa:Tập 1
Tiếng gọi vang bên tai làm Băng Băng nhíu mày khó chịu. Mấy người làm thật không có việc gì hay sao mà giám phá giấc ngủ của nàng.
“Im lặng”
Căn phòng đột nhiên không một tiếng động đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở mạnh của rất nhiều người. Nhưng rất nhanh theo sau đó là những tiếng xì xào bàn tán.
Người muốn bật dậy, nhưng cảm thấy toàn thân vô lực. Nàng mở mắt ra, ánh nắng sáng sớm làm đôi mắt nhíu lại. Cảm giác như đã lâu lắm mới được mở mắt vậy.
Thích nghi được một chút, nàng cố gắng nhìn xung quanh mình. Màn lụa màu nâu cũ kĩ, chăn đệm thô sơ đã sờn sơn. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hai nữ nhân trong trang phục sang trọng quý phái ngồi trước giường. Một đôi tiểu oa nhi được chăm chút đến chói lòa trong lòng hai nữ nhân kia, phía sau đối lập với hai chiếc ghế gỗ quý là căn phòng giăng đầy mạng nhện.
Nàng mắt lạnh đảo qua tất cả. Hóa ra giấc mơ đó là sự thật. Nàng cư nhiên đã xuyên qua một thời đại khác, nhập vào trong thân thể yếu đuối nhu nhược này.
“Hừ, còn chưa chết. Thật đáng tiếc.”
Giọng kinh kỉnh uốn lượn như rắn rết tuôn ra, lời độc ác không phù hợp với gương mặt hiền lành phúc hậu của chủ nhân nó khiến người nghe phải hoảng hốt.
“Tỷ tỷ yên tâm, lần sau nó sẽ không may mắn như vậy đâu.”
Dứt lời liền kinh miệt bước đi, đám nha hoàn nô bộc cũng nối gót theo sau. Chẳng mấy chốc bỏ lại căn phòng hoang vắng lạnh lẽo đến đau thương.
Nàng ngồi dậy, nhìn bàn tay xanh xao gầy yếu của thân thể này. Khóe môi khẽ cong, gương mặt hờ hững như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra. Thú vị, khá lắm nữ nhân. Nàng cũng sẽ không nhàm chán khi ở đây rồi.
Hai tháng tiếp theo vẫn trôi qua một cách hết sức bình thường. Tất cả đều như cũ, chỗ ở tồi tàn, những ngược đãi đáng sợ, sự bỏ rơi của mọi người với một tiểu oa nhi. Nhưng chỉ duy nhất một điều đã khác, đó là đứa nhỏ.
Nó không còn như thường ngày luôn chui rúc lại góc nhà sống cùng ruồi muỗi. Mà mỗi ngày nó đều đón ánh nắng mặt trời, mỗi chiều đều hít thở khí lạnh, mỗi đêm cùng cỏ hoang làm bạn với cây độc.
Đứa trẻ gương mặt xanh xao tái nhợt bây giờ đã trở lên trắng hồng tinh xảo. Đôi mắt hoảng sợ lụi tàn, thay vào đó là lạnh lẽo, là kinh thường, là cao ngạo.
Nàng 7 tuổi oa nhi sống cùng gian phòng như sắp sụp. Vậy mà chẳng thấy nàng khóc, chẳng thấy nàng buồn, chẳng thấy nàng sợ. Chỉ thấy nàng bình đạm như nước, đáng sợ âm u, lạnh nhạt như băng tuyết.
Hai năm trôi qua đã không biết bao nhiêu người sau khi bước vào gian phòng phía Bắc ấy mà không có đường ra. Từ từ người trong Thừa tướng phủ ngày một ít đi, từ từ đã không còn người nào có ý nghĩ tới gần nơi ấy nữa. Từ từ nàng đã là nỗi lo sợ của tất cả mọi người. Từ từ nàng đã trở thành yêu ma trong những lời đồn đãi.
Hoa viên phủ thừa tướng sơ xác tiêu điều đến kì lạ. Đình viên là nơi duy nhất trong đây là khang trang sạch sẽ. Màn lụa khẽ bay, bàn trà sang trọng và hai người một già một trẻ đang ngồi đánh cờ.Thừa tướng Thượng Lã nhìn con gái không khỏi thở dài. Lão hai năm trước mới nhận ra mình còn có tiểu nữ nhi này. Hắn đã thấy gương mặt phấn phấn nộn nộn như tiểu tiên nữ này làm ra bao nhiêu việc mà chỉ có thể sánh với ma nữ. Hắn cũng biết mình đã khó khăn thế nào mới có thể lại làm phụ thân của nó. Nữ nhi này, khiến người ta không giám lại gần, nhưng nếu đã gần thì lại muốn được gần hơn nữa. Tuy mới 10 tuổi nhỏ nhắn nhưng hành động đáng sợ như thế có lẽ với những kẻ đã già như lão cũng không làm được.
“Phân tâm.”
Tiếng nói như hạc trong suốt, như đinh hương đang tỏa sáng. Gương mặt trắng hồng như nắng mai, môi anh đào chúm chím, mắt hạnh sáng ngời như sao và con ngươi trong đen như kim cương. Nếu ai đó nhìn thấy, gương mặt tiểu thiên sứ này sẽ không khỏi bị hút hồn vào trong đôi mắt ấy. Nhưng nếu ai đó nhắc đến tên Thượng Quan Băng Băng thì lại mong mình cách xa càng xa càng tốt.
“Ta đã già rồi, thua xa những lớp trẻ như con”
Tà váy bị gió đung đưa, mái tóc đen dài gợn song. Nàng như là chuyện bình thường rồi để lại câu nói mà bước đi.
“Dĩ nhiên”
Hội hoa năm nay náo nhiệt hơn như mọi năm. Nhà nhà đều trưng hoa mình thích ra trước cổng. Phố xá hoa tươi thơm ngát, lồng đèn đủ loại màu sắc treo trên không trung. Dưới hồ Phượng Uyển, thuyền hoa sáng rực. Tiếng nhạc không biết của cô nương nào vọng lại và giọng hát gợi tình từ đâu bay đến như là đang muốn tìm ý trung nhân của riêng mình.
Trên thuyền hoa sang trọng, ba thiếu nam tử và một tiểu nữ oa đang ngồi đối ẩm với nhau. Thiếu nam tử áo trắng kiêu tình vạn chủng, áo lam tuấn mĩ sáng lòa, nhất là nam tử áo đen lãnh đạm kì bí mang gương mặt đẹp đến mỗi không ai giám nhìn thẳng.
Vương Hi Ninh áo hồng dễ thương, tóc bím hai chùm, hoa châm long lanh tỏa sáng. Trong đôi mắt có sùng bái, có yêu thích mà nhìn nam tử áo đen. Hắn là nam nhân nàng thấy kiệt xuất nhất, phi phàm nhất, tuấn dật nhất. Và hắn dĩ nhiên sẽ là của nàng, đệ nhất mĩ nữ kinh thành trong tương lai. (Mun: Bệnh tự kỉ! =.=’’’ Mọi người thông cảm!)
Phi Phàm mắt không hài lòng lắm nhìn Lãnh Phong đang bình lặng uống trà và Hiên Viên Tuyết đang mắt liếc đưa tình với các cô nương.
“Hai người làm ơn, chúng ta đi bốn người nha”
Lãnh Phong và Hiên Viên Tuyết theo thứ tự mở lời.
“Trà ngon”
“Gái đẹp”
Cầm chén trà của mình lên, Phi Phàm uống ực một ngụm cho hạ cơn tức. Hắn có hai người bạn, một người suốt ngày chỉ có công việc, người còn lại lúc nào cũng đắm chìm trong tửu sắc. Hôm nay mời mọc mãi mới đi, nào ngờ vẫn chỉ có mình với chén trà nguội.
Vương Hi Ninh nghe Lãnh Phong khen trà liền khôn khéo tươi cười rót cho hắn ly nữa. Đáp lại nhiệt tình của nàng vẫn là gương mặt lạnh lung không biểu cảm, nàng tuy không vui nhưng vẫn mỉm cười mà dấu hết vào trong lòng.
Hiên Viên Tuyết cây quạt luôn phẩy chợt dừng lại, Lãnh Phong cầm ly rượi chỉ ngửi mà không uống, Phi Phàm cây kiếm bên hông đã đổi vị trí. Bọn hắn có thể cảm thấy được xung quanh, rất nhiều cao thủ đang ẩn nấp trong bóng đêm. Có lẽ người mà bọn chúng nhắm tới là bọn họ.
Nhưng đợi một lúc mà không thấy động tĩnh gì, lẽ ra bọn chúng phải ra tay, tại sao chưa động thủ?
Trong ba người, cũng chỉ có Lãnh Phong mới cảm nhận được sát khí của 50 sát nhân này không hướng về bọn chúng. Nhưng hắn lại không thấy được nội lực của ai trên hồ đủ mạnh cả, vậy tại sao lại triệu tập nhiều như thế? Hay là cao nhân bất lộ diện?
Trên cầu Tử Dương, Thượng Quan Băng Băng khóe môi khẽ cong mà thả người đáp xuống chiếc thuyền đợi sẵn.
Nàng váy đỏ xỏe rộng như đóa hoa đang nở rộ, mái tóc tung bay chỉ cột bằng duy nhất chiếc nơ cùng màu. Nàng chân vừa chạm sàn thuyền, váy như cánh hoa cúp lại, mái tóc khẽ bay đầy lặng lẽ.
“Nội lực không tồi!”
Phi phàm lên tiếng khen, nhưng dứt lời lại bị Hiên Viên Tuyết bác bỏ.
“Không có nội lực”
Theo sau đó là những lời tranh cãi của hai người. Cũng chỉ có Lãnh Phong mới biết tiểu cô nương vừa mới xuất hiện có bao nhiêu nguy hiểm.
Lời bàn cãi chấm dứt, gió lạnh như đang tăng nhanh tốc độ, lá rụng bay đầy trời.
Đột nhiên, bầu trời sáng rực ánh đèn tối lại. Đám người hắc y nhân từ tám hướng bay ra. Có đao có kiếm, có bay có nhảy. Tất cả đều đổ dồn về một hướng.
Bọn chúng đang tăng tốc, hướng bay nhọn như tên được bắn ra. Đao kiếm đang chĩa thẳng về một chỗ. Chợt tất cả dừng lại, như một đoạn phim thu chậm. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả hắc y nhân toàn thân phun ra tia máu, nhất là ở chính giữa quả tim, máu phụt mạnh một đường dài, sau đó tất cả đều đắm mình xuống dòng nước lạnh lẽo.
Tiếng hít mạnh kinh nhạc, tiếng la hét đầy kiếp sợ. Trên cây cao gần đó, một bóng đen vút đi. Nhưng lại nghe thấy tiếng hét đau thương tắt lịm.
Máu váng trên sông, bắn lên mạn thuyền. Máu bao phủ khắp nơi, máu đỏ rực, máu mĩ lệ. Máu đau thương, máu hận thù. Nhưng máu lại không chạm vào váy áo đỏ rực của nàng chỉ là một giọt.
“Hỗn thế ma nữ!”
Lãnh Phong bỏ lại lời nói thoảng trong gió rồi không thấy thân ảnh đâu. Hắn chán ghét mùi máu tanh, nếu hắn giết người nào đó cũng không muốn máu tràn ra ngoài. Đáng chết thì không đáng để lại dấu vết. (Mun: Ông bà này đáng sợ quá… ~.~!!!)
Băng Băng đôi mắt híp lại sáng rực nhìn theo bóng người vừa chìm vào bóng đêm. Nàng khóe môi khẽ cong, ma nữ? Hỗn thế ma nữ sao? Nàng sẽ nhớ kĩ! Rất nhanh hắn sẽ biết như thế nào mới là hỗn thế ma nữ!