Một lúc sau, sự kích động trong mắt Hàm
Mặc dần dần tắt, buông tay, quay mặt đi không thèm nhìn tôi, “Nàng đến
để cười ta sao? Ta không cần sự đồng tình của nàng, không cần nàng
thương hại, nàng đi đi!”
Tôi vội lên, tôi biết sự xuất hiện của
tôi đã chạm vào vết thương cao ngạo trong tim hắn, đưa tay ra nắm chặt
lấy tay hắn, “Không…Không phải..không phải như anh tưởng tượng vậy
đâu…Tôi chỉ đến thăm anh thôi” Nhưng mà tôi nên nói cái gì đây? Tôi cũng không nói thêm nữa, Hàm Mặc ngước đôi mắt đỏ bình tĩnh nhìn tôi, mãi
sau hắn hình như nhìn thấy sự chân thành trong mắt tôi thì vẻ mặt lại
bỗng hoảng hốt, miệng thì hộc ra, “Tốt lắm…Hắn chắc không biết rồi hả?
Vũ nhi đến thăm ta…Tốt lắm..”
Hắn vừa đứng lên, cả người lảo đảo, dĩ
nhiên là say rồi, đứng không vững nữa, tôi vội chạy tới đỡ lấy người
hắn, hỏi khẽ, “Tôi đỡ anh đến bên giường được không?”
Vẻ mặt Hàm mặc lại càng ngày càng mệt
mỏi, vốn đôi mắt sáng láng đã trở nên mờ đục không có mục tiêu, lòng tôi đau xót lắm, cố sức nâng hắn về giường. Hắn cũng không cự tuyệt tôi,
rốt cục cũng ngã lên giường. Tôi ngồi bên giường vén tóc tai xoã đầy
trên mặt hắn ra sau tai, đôi mắt đẹp của hắn khép hờ, cầm nhanh tay tôi, thần chí có chút mơ hồ không tỉnh táo, nói mê man, “Đừng đi…Vũ nhi…Ở
cùng ta được không…đừng đi…”
Tôi tiến sát bên tai hắn nhẹ nhàng an ủi, “Không đi, tôi không đi đâu, tôi ở cùng với anh, nhanh ngủ đi chút!”
Sắc mặt hắn bình thản, chỉ lát sau đã ngủ yên lặng, tôi nghiêm túc ngồi
ngắm khuôn mặt tiều tuỵ của hắn, nước mắt cứ trào ra, đều tại tôi…
Nhìn hắn hình yên đi vào giấc ngủ, tôi
nhẹ nhành rút tay ra, dém chăn đệm cho hắn, buông màn, nhìn thấy trên
sàn lộn xộn, nhẹ nhàng nhặt lên từng cái, lúc này một già đứng ở cửa,
“Nương nương cứ để cho lão nô là được rồi!”
Tôi nhìn ông mỉm cười, “Được rồi! Nhẹ chút! Không cần đánh thức ngài ấy!”
Một lúc sau vò rượu trong phòng Hàm mặc đã dọn sạch rồi, tôi hỏi lão quản gia, “Hàm Vương bắt đầu uống rượu từ bao giờ vậy?”
Lão quản gia bất đắc dĩ thở dài, “Tính ra thì Hàm Vương gia khác thường chính là ba ngày trước, một hồi trở về
thì bắt đầu nổi giận đùng đùng, sắc mặt vô cùng khó coi, nhốt mình vào
trong phòng không nhìn thấy người nữa. Từ tối hôm qua thì mới bắt đầu,
không biết vì sao, Vương gia kêu nô tài mua một đống rượu lớn, lão nô cứ tưởng Vương gia dùng để chiêu đãi bạn bè, ai ngờ đâu Vương gia uống mãi không ngừng, ai đi khuyên cũng không nổi, mãi cho tới lúc nương nương
đến, Vương gia cả người mệt mỏi mới ngủ! Nương nương thực sự là ân nhân
cứu mạng của Vương gia đó!”
Sắc mặt tôi trắng bệch, trong lòng cười
khổ, tôi tính là ân nhân cứu mạng gì của hắn chứ. Hán đều vì chuyện của
tôi mới như vậy mà, ba ngày trước hắn biết được tôi được sủng ái, hôm
qua phong phi, hắn uống rượu cũng là bởi chuyện này cả.
Tôi vốn định đợi Hàm mặc tỉnh ngủ rồi mới đi nhưng thời gian không cho phép, lúc đi thì mới là sáng sớm mà giờ
thì đã chiều rồi, về trễ chút sợ không vào được trong cung. Mặc kệ nói
thế nào thì tôi vừa được phong phi mà ra cung đi loạn sẽ bị khối người
chê, tôi bảo lão quản gia cố gắng chăm sóc cho hắn xong mới mang tiểu
Thuý tiểu Lan hồi cung.
Trong lòng tiểu Thuý tiểu lan kinh ngạc
không dám nói, quả thực là đánh chết các nàng ấy cũng không tin được, tỷ tỷ ngày xưa giờ đã là phi tử được sủng ái của đương kim hoàng thượng,
nếu để cho các nàng biết vị quan khâm sai trước đây là đương kim hoàng
thượng bây giờ thì choáng.
Trở lại cung, tôi cứ đem hết mọi chuyện
của tôi và Long Kỳ kể hết cho các nàng nghe, chuyện này đã giấu các nàng ấy lâu như vậy cũng là dịp nên để cho các nàng ấy biết rồi.
Tiểu Thuý tiểu Lan đến cung Phiêu Hoa của tôi lại càng tăng thêm náo nhiệt, nhìn bọn họ cứ cười hi hi ha ha với
nhau mà lòng tôi thấy vui sướng không thôi, nhưng tóm lại cũng không thể cứ thoải mái mãi được, trong lòng có cảm giác như có một số chuyện sắp
sửa xảy ra vậy.
Đúng như tôi dự đoán, ba ngày sau, Thái
hậu truyền triệu tôi, tôi mang theo Hoan nhi và tiểu Thuận tử đến quỳ
thỉnh an, “Vũ nhi tham kiến Thái Hậu, chúc Thái Hậu phúc thọ an
khang..!”
“Không cần đa lễ! Ngồi đi!”
Tôi ngồi xuống, Thái Hậu hướng chung
quanh nhìn thoáng qua người hầu, “Các ngươi lui đi! Ai gia cùng trò
chuyện với Vũ phi nương nương!”
Nhìn bà đuổi đám người đi, trong lòng tôi giật mình, trên mặt lại trấn định, cười nói, “Không biết Thái Hậu triệu kiến Vũ nhi có gì sai bảo ạ?”
“Theo thái giám trong cung nói, gần đây
Hoàng thượng đều tới cung Phiêu Hoa ngủ hả?” Giọng điệu Thái Hậu bình
thản, cứ như là tán gẫu việc nhà vậy hỏi han tôi, ánh mắt lại nhìn chằm
chằm xem biểu hiện trên mặt tôi, tôi cụp mắt xuống, “Vâng ạ!”
Thấy tôi thừa nhận, sắc mặt Thái Hậu đen
lại, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc hẳn lên, “Được rồi, ngươi đã thừa nhận vậy
ai gia cứ việc nói thẳng! Ai gia chính là muốn cùng ngươi nói chuyện về
Hoàng thượng đây! Phải biết rằng trong hậu cung có ba ngàn phi tần,
Hoàng Thượng chỉ độc sủng mỗi mình ngươi, những phi tần khác sẽ nghĩ thế nào đây? Thứ tự này trong hoàng cung phải duy trì ra sao hả? Ngươi nên
biết từ khi Vĩnh Hán hoàng triều khai quốc ba trăm năm tới nay, chưa có
Hoàng thượng nào chỉ độc sủng có một người, ba ngàn người đẹp trong hậu
cung là tiền lệ, dòng họ Hoàng thất phải được mở rộng để giữ gìn đất
nước, ngươi chắc cũng hiểu ý của bản cung rồi chứ!”
Hiểu thôi, chẳng phải là vì chuyện tôi
độc chiếm mỗi Long Kỳ đó sao, sẽ là các phi tần khác có ý kiến khác nhau ngay mà! Nhưng bà lại nói tới cùng là để duy trì thứ tự hậu cung, chả
nhẽ Hoàng thượng chỉ độc sủng một người mà thứ tự trong hậu cung này
loạn hết cả hay sao? Nên biết rằng trong lịch sử có biết bao phụ nữ còn
chưa biết đến sự sủng ái của vua, còn không phải vẫn bình thường đó sao, chả nhẽ một người trong vạn người mà Thái hậu ở trên cao cả chút thứ tự đó cũng không duy trì dược ư? Chẳng phải là muốn tôi phải hiền lành hơn đó sao!
Tôi cười khẽ, “Bẩm Thái Hậu, Vũ nhi đã hiểu ý của Thái Hậu, chỉ là…?”
“Chỉ là cái gì hả?” Thái Hậu lập tức tiếp câu chuyện, tôi ngoan ngoãn cúi đầu, “Thái Hậu nói với Vũ nhi không
bằng nói với Hoàng Thượng có hơn không? Tâm tư Hoàng thượng nô tì sao mà biết được ạ? Kính xin Thái Hậu thứ tội cho” Tôi miệng vừa nói xong lới
thú tội, nhưng thái độ thì lại không có nửa phần nhân nhượng nào.
Sắc mặt Thái Hậu tỏ ra kinh ngạc, “Ha,
nếu như vậy, bản cung cũng nên đến chỗ hoàng Thượng nói ha, bảo Vũ phi
được thị tẩm nhiều phát mệt, bản cung sẽ không giữ ngươi lại nữa! Người
đâu, đưa Vũ phi nương nương hồi cung!”
LÒng tôi thất kinh, sao thế nào lại đẩy
vấn đề này về chỗ tôi chứ? Xem Thái độ của bà ta thì cũng không có ý
cưỡng bức tôi, chả nhẽ bà ta đang thử lòng tôi ra sao ư? TRải qua chuyện hỏi đáp vừa rồi, nói vậy bà ta cũng đoán ra được rồi chăng? Nếu hướng
về bà ta, bà ta đứng đầu lục cung, nhất định sẽ có ý lấy lòng, còn lời
tôi nói tuyệt không có ý này.
Tôi cùng tiểu thuận tử và Hoan nhi trở
lại cung phiêu hoa của mình, nếu Thái Hậu thực sự thử ra cái gì đó rồi,
thì tiếp theo phải xem xem bà ta dùng cách gì để đối phó với tôi đây!
Cuộc sống trong cung thực sự không hợp
với sự chờ đợi của tôi, tuy sau khi Thái Hậu triệu truyền, Long Kỳ vẫn
sớm tối bên tôi, vẫn chưa có gì khác thường cả, chả nhẽ Thái Hậu vẫn
chưa nói qua với chàng sao? Tôi hoài nghi, nhưng bốn năm ngày đã trôi
qua, lại vẫn chạp chạp không thấy gió lay ngọn cỏ gì. Hôm nay nghe nói
có sư thần tiến cung triệu kiến Hoàng Thượng, đợi Long Kỳ vừa ra khỏi
cửa, tôi kinh ngạc mãi không thôi. Dĩ nhiên lại là bạn tốt của tôi Cao
Ly vương tử. Lòng hiếu kỳ nổi lên, xin Long Kỳ cho tôi được gặp mặt,
Long Kỳ không lay chuyển được ý tôi đành phải đồng ý.
Đi vào đại điện đã gặp vài người mặc quần áo dị tộc trên người đang cúi đầu trong điện, cái bóng cao cao lớn kia
tôi nhìn thấy quen quá, chẳng phải là Cao Ly đó ư? Lần này hắn đến có
mục đích gì vậy nè?
Nhìn thấy tôi, sắc mặt Cao Ly hiện lên vẻ kinh ngạc, kinh ngạc mãi, rồi trở nên không thể tin nổi, đến nửa ngày
mới thốt lên được câu, “Vũ…” Chắc thấy thân phận tôi không đúng mới dừng lại, sắc mặt Long Kỳ ấm áp giới thiệu, “Vị này là ái phi của trẫm, Vũ
phi nương nương!”
Cao Ly lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, hỏi thăm về phía tôi, tôi biết lễ nghĩa trong cung không thể không khách
khí, cũng không ngăn lại, nhưng lần này Cao Ly đến với mục đích làm tôi
bị doạ sốc, hoà thân ư? Đột Quyết thế nhưng muốn Lena đến Vĩnh Hán hoà
thân ư? Ông trời ơi! Nàng ta phải gả nhanh cho Long Kỳ đó sao? Nghe được lúc này, đầu tôi rung chuyển phát hoảng, bỗng chốc chẳng biết phải làm
gì cho đúng nữa! Sắc mặt Long Kỳ cũng chẳng thấy ổn tý nào, chàng bỗng
cụp mắt lại, trên mặt bỗng thoáng cười, mở miệng ôn nhu bảo, “Tốt lắm!
Vương tử Cao Ly, công chúa quý quốc như có ý tốt cùng giảng hoà với nước Vĩnh Hán của ta, trẫm liền đồng ý với ngươi!”
Tôi cả kinh khẽ nhếch miệng, lại không
thể hỏi rõ trước mặt sứ thần người ta được, đành cố kìm xuống cơn tức
này, hung hăng trừng mắt nhìn chàng vài lần.
Cao Ly vui sướng vô cùng, cáo lui, trước
khi đi còn nói khi nào rảnh sẽ tới thăm tôi nữa, tôi mỉm cười đồng ý,
nhìn bóng hắn rời đi rồi, tôi trợn trừng mắt với Long Kỳ, thực sự muốn
biết chàng đã có ba phi tử rồi, lại còn muốn gì hơn nữa đây? Lena nàng
ta tuy rằng có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng nếu Long Kỳ
thích nàng ấy, thì từ lúc ở Đột Quyết đã thành rồi, hiện giờ chàng còn
có tính toán gì nữa đây?
“Nè, chàng muốn lấy Lena đó làm phi thật sao?”
TRên mặt chàng lại lấp lánh nụ cười tà nịnh, “Ái phi ghen tị sao?”
Lòng tôi thấy chán nản, mấu chốt này làm
cho tôi đã mờ cả mắt rồi, vội bĩu môi, “Không thèm! Ai thèm thì người ấy cứ việc ăn đi!”
Long Kỳ nhìn thấy tôi có chút tức giận,
vội kéo tay tôi, trong mắt tràn đầy tươi cười, “Vũ nhi đừng tức giận,
chuyện hoà thân không nhất thiết cứ phải gả cho Hoàng thượng, chỉ cần là dòng họ hoàng thất đều có thể hoà thân được cả, ta đã nghĩ kỹ muốn đem
công chúa này ban cho ai rồi!”
Lòng tôi bỗng ngẩn ra, bật lên hỏi, “Ai cơ?”
Khoé miệng Long Kỳ mỉm cười, nhìn vào mặt tôi, “Hoàng thúc của ta nha!”
Tôi nghẹn họng trân trối nhìn, miệng há
hốc kinh sợ không thôi, Long Kỳ thế mà lại muốn ban Lena cho Hàm mặc nữa chứ! Đây là chuyện tôi không thể đoán nổi, nhưng Hàm mặc sẽ nhận sao?
Trong lòng tôi do dự, không biết nên đi phân tích tầng quan hệ kiểu này
thế nào nữa. Long Kỳ nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của tôi, nụ cười chợt
trầm xuống, môi bạc bá đạo xẹt qua má tôi, tôi khẽ thở khó hiểu nhìn
chàng, “Chàng làm gì vậy?”
“TRẫm còn định hỏi nàng xem đang nghĩ gì
kìa, đang lo lắng cho hoàng thúc sao?” Long Kỳ nheo mắt nhìn tôi, trong
mắt hiện lên một luồng khí lạnh, bị chàng nhìn thấu, mặt tôi ửng đỏ, nói mềm mại, “Em không biết!”
“Tốt lắm, chuyện này cứ vậy mà làm! Ngày mai trẫm sẽ tuyên bố trong buổi thiết triều, nàng cũng đừng nên lo lắng!”
Tuy giọng điệu Long Kỳ bá đạo, nhưng lại
ôn nhu nhìn tôi, trong lòng tôi bỗng rối loạn ghê gớm, theo bản năng mở
miệng cầu xin chàng, “Cũng không thể vội vàng được ạ!”
Long Kỳ nheo mắt lại, “Vì sao?”
“Bởi vì…Vì em được không?” Tôi không biết nên nói thế nào nữa, tôi nên bảo Hàm mặc vì tôi mà uống rượu sao? Lúc
này đang lúc tâm tình hắn rối loạn, Long Kỳ lại có ý tứ hôn, tôi rất sợ
hắn chịu không nổi bỗng chốc phát sinh xung đột gì đó với Long Kỳ, lấy
tính tình Hàm mặc thì khó nói lắm.
Ánh mắt nghiêm nghị của Long Kỳ nhạt hẳn, “Hoàng thúc mấy ngày gần đây đã không thèm quan tâm đến triều chính
rồi, trẫm tưởng muốn mang niềm vui tới cho thúc ấy chứ. Nàng đã yêu cầu
trẫm như vậy rồi, vậy trẫm cũng rời lại mấy ngày nữa vậy!” Trong giọng
nói nghe không ra là quan tâm Hàm mặc hay không nữa, nhưng vẫn đồng ý
với yêu cầu của tôi. Vì sao tôi nghe lại thấy có chút khó chịu, chả nhẽ
Long Kỳ vẫn còn hoài nghi quan hệ giữa tôi và Hàm Mặc sao? trong lòng
tôi bỗng chốc thấy khủng hoảng vô cùng, chàng nói mấy ngày nay Hàm mặc
đã không quan tâm chính sự rồi, chàng đã biết cái gì rồi sao?