Trong cung được yên tĩnh được một lúc thì lại tới chuyện Tân Nguyệt cách cách của Đoan Vương phủ và thế tử Khắc Thiện.
Xem ra, Khắc Thiện rất ngốc, tôi cũng thích chút chút. Nhưng Tân Nguyệ kia là một cô nương mít ướt, nhìn thấy tôi lại khóc, lại quỳ, làm tôi giật cả mình. Khiến tôi phải cho người đỡ nàng ngồi dậy, rồi vội vã hạ lệ độc. Nữ nhân loài người thật là thích khóc quá, lúc trước tôi phát minh ra lệ độc, làm cho các nàng không chảy được nước mắt, thật sáng suốt biết bao!
Người thông minh như tôi cũng rối tinh rối mù, phiền toái trước mắt vẫn không thể giải quyết.
Tân Nguyệt khóc không được cũng không khóc nữa, sau đó bắt đầu nói, Nỗ Đạt Hải gì đó có ân cứu mạng với nàng, nàng vô cùng cảm kích, chỉ hận không thể báo đáp thật nhiều, thần tiên gì gì đó.
Tôi tu đạo gần một ngàn năm nay còn chưa thành tiên nha, một võ tướng loài người giết người vô số, mà lại có ý nghĩ muốn thành thần tiên? Thật là nằm mơ. Võ tướng loài người cũng không phải là không thể thành thần tiên, nhưng phải có công đức lớn mới được. Giống như cứu vạn dân, công thần khai quốc gì gì đó, nói không chừng sau khi chết còn có thể làm sát tinh hay môn thần gì gì đó.
Nhưng đối với Tân Nguyệt thì nàng chẳng quan tâm, tôi cũng chẳng để ý nghe nàng nói, nàng nói luyên thuyên, thao thao bất tuyệt, làm cho tôi bị ù tai. Nàng so với Phúc Nhĩ Khang kia thì còn có phần tài hơn nhiều.
Phúc Nhĩ Khang kia bây giờ chỉ là một thủ vệ, không có tiền đồ lớn lao gì, năm ngoái cưới một cô vợ trẻ, bình yên sống, không còn hung hãn, lỗ mũi nghếch lên trời như trước nữa.
Miên man suy nghĩ một lúc, Tân Nguyệt cách cách trước mặt vẫn còn bla bla bla nói . Tôi mặc kệ nàng ta nói cái gì, tôi đã có thể thuộc lòng ân cứu mạng của Nỗ Đạt Hải kia rồi. Tôi vô cùng bực bội, bắt đầu đói bụng, muốn ăn cơm, lại thấy Khắc Thiện tội nghiệp bên cạnh đã bắt đầu sờ sờ bụng.
Tôi tiện tay hạ thượng thanh độc cho Tân Nguyệt, làm cho tiếng nói của nàng trở nên lanh lảnh, giống như đang bóp cổ mà nói, khiến người nghe toàn thân.
Âm thanh vừa phát ra, cũng dọa chính cả nàng ta, cuối cùng cũng im miệng.
Tôi vội vã nói “Tân Nguyệt cách cách, đây là do nói quá nhiều, cổ họng chắc là mệt muốn chết rồi. Trước truyền lệnh, cách cách và thế tử cũng đói bụng rồi, chuyện gì thì để cơm nước xong rồi nói.”
Lúc ăn cơm thì Hoàng đế đến, chắc là cũng muốn gặp Tân Nguyệt cách cách này. Nhưng sắc mặt Hoàng đế cũng không vui vẻ mấy, không biết đã xảy ra chuyện gì trên triều.
Lúc Tân Nguyệt cách cách ăn cơm thì vô cùng bình thường, sắc mặt hoàng đế cũng khá hơn một chút. Cơm nước xong, lúc dùng trà, Hoàng đế cũng nói vài câu quan tâm an ủi nàng ta.
Cuối cùng Tân Nguyệt cách cách mở miệng, giọng lanh lảnh tới khó nghe làm cho hoàng đế hoảng sợ.
Tôi có chút hối hận, nếu sau này Tân nguyệt ở lại trong cung, bản thân tôi nghe nàng nói chuyện không phải là đang chịu tội sao?
Độc này điều chế thất bại, lúc trước tôi cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ tới tai họa không nhắm vào người bị hạ độc mà là nhắm vào người nghe nàng nói chuyện.
Chỉ có điều, thượng thanh độc này do tôi tiện tay điều chế, còn chưa chế ra thuốc giải, sợ là tới tối mới giải độc cho nàng được.
Nhưng hoàng đế lại vội vã đuổi nàng đi, nói là Nỗ Đạt Hải đang tới thỉnh an, kêu Tân Nguyệt cách cách mang theo thế tử Khắc Thiện tới đó, tôi cũng không kịp đưa thuốc giải cho nàng ta.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, họa cũng không đổ vào tôi, nên cũng không vội vã đưa thuốc giải cho nàng.
Tân Nguyệt cách cách dập đầu tạ ơn rồi đi ra ngoài.
Hoàng đế lau mồ hôi, nói “Giọng nói của nàng ta khó nghe như vậy sao? Làm khổ hoàng hậu phải nghe nàng ta nói từ sáng sớm tới giờ.”
“Chắc là trên đường chạy trốn làm hư cổ họng rồi, đáng thương” tôi nhún nhún vai, ngược lại có chút áy náy. Chỉ là độc đó do ta hạ, không cần giả từ bi, mèo khóc chuột.
“Đáng thương cái gì?! Nỗ Đạt Hải kia và Tân Nguyệt chắc là có tư tình, cách cách không đứng đắn như vậy, có chỗ nào đáng thương.”
“Vậy ngài nói Tân Nguyệt tới phủ tướng quân, định thành toàn cho bọn chúng sao?”
“Bọn chúng đừng có nằm mơ! Nỗ Đạt Hải vừa đánh thắng trận, Tân Nguyệt lại là con mồ côi của trung thần. Bây giờ ta xử tội bọn chúng, người ngoài sẽ chê trách hoàng gia ta không có tình cảm. Ta chờ bọn chúng làm sai, mới xử tội bọn chúng thích đáng. Lại nói Tân Nguyệt giả dối như vậy, giọng nói giống quỷ kêu, không thể để nàng ta lại trong cung làm tội trẫm.”
Tôi âm thầm lắc đầu, nghĩ tới lúc giọng nói nàng ta còn dễ nghe, dong dài vô cùng, nói hưu nói vượn, làm cho tôi muốn điên.
“Trẫm vốn muốn trừng trị Nỗ Đạt Hải, dạy dỗ lại Tân Nguyệt, nhưng lại không đủ kiên nhẫn nghe Tân Nguyệt nói chuyện, giống như nghe chim gào. Chờ xem, nếu bọn chúng có can đảm gây chuyện, trẫm trừng trị bọn chúng cũng không muộn. Dù sao cũng là cách cách trong Vương phủ, thể diện của trẫm cũng không thể vứt bỏ theo nàng, Tân Nguyệt này, trẫm cũng không muốn gặp lại.”
Tân Nguyệt nói chuyện như chim kêu, Nỗ Đạt Hải kia có thể thích nàng sao? Nếu không thích cũng được, sau này tôi đưa thuốc giải cho nàng, chỉ hôn chỗ tốt cho nàng.
Bởi vậy tôi quyết định, tạm thời không đưa thuốc giải cho nàng, cũng coi như là làm chuyện tốt, cứu mạng của nàng. Có điều phải làm khổ mọi người trong Tướng Quân phủ bị chịu tôi.
Dù sao, họa không rớt trên đầu tôi là được rồi.