Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 98: Tự cứu




Lục Thanh Lam vừa mới thoát được đại nạn, chỉ cảm thấy toàn thân đều đã hư thoát, mà mặc dù vừa rồi Lý Ngọc đem hết toàn lực bảo vệ nàng, nàng vẫn cảm thấy trên người toàn bộ không có chỗ nào không đau. Bị Lý Ngọc bắt lấy hai cổ tay —— nàng không biết rốt cuộc Lý Ngọc dùng bao nhiêu khí lực, quả thực đau tận xương tủy.

Nàng thở gấp một lát, cả người mới coi như trấn định một chút. Ánh mắt của nàng ngưng định trở lại, nhìn thấy tuấn nhan của Lý Ngọc đang ở trước mặt hai thước, Lý Ngọc cũng đang nhìn nàng, ý vị trong mắt phức tạp khó hiểu.

Trái tim Lục Thanh Lam vẫn đang nhảy nhót như đấm, nàng kiếp trước là người đã từng chết một lần, đương nhiên có thể nhìn thấu sinh tử hơn so với người bình thường. Bởi vậy rất nhanh chóng phục hồi tỉnh táo. Treo ngược ở giữa không trung như vậy không phải là kế hoạch lâu dài, phải nghĩ biện pháp mới được.

Nàng thấy mồ hôi Lý Ngọc tuôn ra như tương, mồ hôi trên mặt chảy ra từng tầng từng tầng, cánh mũi hai bên phập phồng liên tục phun ra toàn mồ hôi, cũng rất nhanh pha loãng vệt máu trên khóe miệng hắn, biết như vậy vô cùng tiêu hao thể lực, liền vội hỏi: “Lý Ngọc, ngươi làm sao vậy?”

Lý Ngọc nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Ta không sao, ngươi đừng quan tâm.” Hắn nói xong câu đó mới phát hiện, cổ họng của mình đã hoàn toàn bị hỏng rồi, không phát ra thanh âm nào. Hắn sửng sốt, không rõ đây là chuyện gì xảy ra.

Lục Thanh Lam lúc này đã nhìn thấy cái chân của Lý Ngọc chống đỡ hai người.

Lúc này một trận gió núi thổi tới, Lục Thanh Lam bị thổi lắc lư một trận, nhất thời cực kỳ nguy hiểm. Lục Thanh Lam thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, rốt cuộc chịu đựng được.

Đùi phải của Lý Ngọc phải dùng lực treo lên, mượn một chút khí lực mới có thể bắt được cổ tay Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam nhìn thấy gân xanh trên trán hắn nổi lên, mà đùi phải của hắn ma sát với hai nhánh cây, phát ra một trận tiếng vang rợn người, Lục Thanh Lam chỉ nhìn thôi cũng thấy đau thay hắn.

May mà trận gió cái kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cuối cùng nàng ổn định thân hình nói: “Như vậy không được, ta phải tìm cách leo lên cây.”

Lý Ngọc nhìn nàng một cái, nghĩ thầm đây không phải là nói nhảm ư, hắn cũng muốn làm cho nàng đi lên, nhưng mấu chốt là như thế nào mới có thể đi lên. Lý Ngọc im lặng không nói chuyện, hắn muốn tích góp từng chút khí lực, nếu không lát nữa khí lực dùng hết hai người đều xong.

Lục Thanh Lam khẩn trương tự hỏi, nhưng cổ tay quá đau đớn, đau đớn thấu xương phía trên làm cho nàng cơ hồ không có cách nào khác tập trung tinh thần. Nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra một cái biện pháp tốt.

Nàng có thể tưởng tượng, hai tay của Lý Ngọc nhất định giống nàng vô cùng đau đớn. Lúc này nàng mới nhìn rõ bàn tay trái của Lý Ngọc, vừa rồi đại khái là bị cành cây cắt phải, huyết nhục mơ hồ, nhưng hắn vẫn không để ý đau đớn, vững vàng bắt lấy cổ tay mình, không để cho mình ngã xuống.

Khóe mắt Lục Thanh Lam có một chút ướt, nói không cảm động đó là không có khả năng.

Nàng nhớ tới kiếp trước, những chuyện Lý Ngọc đã làm vì nàng, từng kiện từng kiện, cho dù xông pha khói lửa, cũng không chối từ. Mặc kệ có lý hay vô lý, chỉ cần là nàng nói ra, Lý Ngọc cho tới bây giờ cũng chưa từng cự tuyệt nàng, cho dù là nàng bảo hắn đi ám sát hoàng đế, nàng cảm thấy hắn có thể sẽ không nhăn mày, cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành.

Cho dù là về sau nàng trở thành sủng phi của Tiêu Thiểu Huyền, hắn bên cạnh nàng bảo vệ như trước, bất ly bất khí, thậm chí vì nàng làm trái cha mẹ gia tộc, thủy chung không chịu lấy vợ...

Ở kiếp này nàng vốn không muốn trêu chọc Lý Ngọc, thế nhưng quanh đi quẩn lại, đến hiện tại, tựa hồ Lý Ngọc lại hãm sâu vào... Chẳng lẽ thiên mệnh không thể trái ư? Trong lúc nhất thời Lục Thanh Lam bách vị tạp trần, rốt cuộc không phân biệt được trong lòng rốt cuộc là tư vị gì.

Lục Thanh Lam không muốn liên lụy Lý Ngọc nữa, càng không muốn lại làm trễ nãi cả đời Lý Ngọc. Nàng nhắm mắt, lại mở ra, trong mắt tràn đầy ý quyết tuyệt. Nàng nhìn mắt Lý Ngọc, chậm rãi nói: “Không có cách nữa rồi... Lý Ngọc, ngươi buông tay đi, một mình ngươi sống, dù sao vẫn tốt hơn hai người cùng chết.”

Lý Ngọc không ngờ nàng sẽ nói ra lời như vậy, vừa cảm thấy ấm áp cao hứng vì sự quan tâm mình trong lời nói của nàng, vừa cảm thấy tức giận vì nàng xem thường buông tha cho sinh mạng như thế.

Lý Ngọc gầm nhẹ một tiếng: “Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết! Ta tuyệt sẽ không buông tay.”

Lục Thanh Lam rất hiểu Lý Ngọc, người này là một gốc cây, tính khí cố chấp vô cùng, chuyện đã nhận định ai cũng không khuyên nổi, chín đầu trâu cũng không kéo về được. Tựa như kiếp trước hắn vẫn đơn phương Lục Thanh Lam, mẫu thân hắn đại phu nhân Chu thị dùng cái chết để đe doạ cũng không thể khiến hắn thay đổi chủ ý. Đành phải: “Lý Ngọc tên khốn kiếp nhà ngươi, ta và ngươi không thân chẳng quen, ai bảo ngươi cứu ta? Mau buông cái tay bẩn thỉu của ngươi ra...”

Lý Ngọc vốn nhắm mắt lại, vờ chợp mắt nghỉ ngơi hồi phục thể lực, nghe thấy lời này mở to mắt, thanh âm khàn khàn nói: “Ngươi có rảnh mắng chửi người, không bằng nghỉ ngơi hồi phục thể lực, đợi lát nữa hướng gió thay đổi, ta sẽ mượn hướng gió đưa ngươi đến trên cây, đến lúc đó ngươi không bắt được thân cây, vậy thì thực sự chỉ có rơi xuống ngã chết.”

“Ài ——” Lục Thanh Lam lập tức ngậm miệng. Hễ có một chút đường sống, ai không muốn sống chứ. Chẳng qua Lục Thanh Lam có chút nghi ngờ ý nghĩ của Lý Ngọc, hắn treo lơ lửng bắt lấy cổ tay của nàng như vậy, rốt cuộc có thể dùng nổi khí lực hay không? Hơn nữa bây giờ là gió đông nam, hướng gió chính là từ hướng cây thổi qua, nếu muốn làm cho gió đẩy trợ lực nàng, chi bằng biến thành gió tây bắc, cũng chính là từ hướng ngược lại thổi tới mới có thể, nói cách khác gió phải đẩy nàng về phía cây mới được.

Lục Thanh Lam thấy Lý Ngọc lại nhắm mắt lại không nói, cũng nghe lời của hắn, nhắm mắt lại khôi phục thể lực. Thế nhưng toàn thân khắp nơi đều đau rát, nhất là cổ tay, như kim châm đau không chịu nổi, nàng rất khó bình tĩnh lại giống như Lý Ngọc. Nàng cảm giác thời gian trôi qua quá chậm, quả thực trực độ miểu như niên (một giây như một năm).

Không biết qua bao lâu, đang lúc nàng cảm giác không cách nào nhịn được nữa, hướng gió rốt cục thay đổi giống như Lý Ngọc nói, biến thành gió tây bắc. Tinh thần chấn động, hiếm khi Lý Ngọc lại học qua loại âm dương học này, có thể tiên đoán chuẩn xác hướng gió biến hóa.

Lý Ngọc cũng cảm giác được, hắn mở mắt ra, nhìn Lục Thanh Lam nói: “Ta hiện tại chỉ có không tới một nửa nắm chắc, ngươi có nguyện ý mạo hiểm hay không?”

Lục Thanh Lam gật đầu: “Cứ đợi như vậy sớm muộn gì cũng là chết, thử một chút đi, dù sao vẫn còn có một cơ hội sống.”

Lý Ngọc rất là tán thưởng thái độ độ lượng với sinh tử của nàng, gật đầu. Lý Ngọc nói: “Ta đếm một hai ba, dùng toàn lực vung ngươi ra phía ngoài, lúc ngươi đung đưa qua lại mới có thể đến trên cây, đến lúc đó ngươi nhất định phải nắm chặt.”

Lục Thanh Lam hít thật sâu một hơi nói: “Đến đi!”

Lúc này chuẩn bị một lát, chậm rãi hô: “Một, hai, ba!” Dùng hết khí lực toàn thân vung cả người nàng ra phía ngoài.

Lục Thanh Lam cảm thấy mình giống như đằng vân giá vũ bay về phía trước, sau khi bay đến điểm cao nhất, tốc độ đung đưa trở lại nhanh hơn lúc đầu.

Mắt thấy đại thụ cách nàng càng ngày càng gần, tinh thần nàng khẩn trương cao độ, tim cũng muốn từ lồng ngực nhảy ra ngoài.

Thật ra khẩn trương nhất ngược lại là Lý Ngọc. Hắn cảm thấy mình có thể bắt được Lục Thanh Lam, nhưng hắn đung đưa Lục Thanh Lam giống như bàn đu dây, mới cảm thấy cổ tay của nàng trơn như vậy, tựa hồ tùy thời có thể thoát ra khỏi tay của mình. Khi đó nàng ngoại trừ ngã xuống chết, sợ rằng không có kết cục khác.

Lý Ngọc khẩn trương được cơ hồ ngưng hô hấp. Hắn hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, dùng sức, lại dùng sức... Lý Ngọc lúc này ngay cả toàn bộ sức mạnh cũng sử dụng ra rồi, trên trán gân xanh nổi lên, hai mắt cơ hồ xông ra khỏi hốc mắt. Hắn dựa vào một chân kẹp ở trên nhánh cây, vì mượn lực, cái chân kia đã cong đến cực hạn, nhánh cây phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.

Lục Thanh Lam cảm thấy hai tay Lý Ngọc giống như kìm sắt gắt gao bắt lấy cổ tay của nàng, vừa rồi cổ tay đã đủ đau, hiện tại lại càng đau lên một mức độ cao hơn. May mà lúc này nàng rốt cục đã được vứt đến trên cây.

“Mau bắt lấy!” Lý Ngọc khàn cả giọng hô một tiếng.

Lục Thanh Lam rốt cuộc là người từng chết một lần, đến lúc này nàng ngược lại bình tĩnh lại, nàng ra phán đoán chuẩn xác, dựa vào hai chân co lại, ôm lấy một đoạn thân cây, Lý Ngọc thừa cơ buông tay, dùng sức đẩy trên lưng nàng, nửa người trên của Lục Thanh Lam liền đụng phải thân cây kia, nàng ở giữa không trung còn chưa kịp nữa điều chỉnh tư thế của mình, “Bịch” một tiếng, cái trán đụng vào trên cây, Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy đầu “Ầm “Một tiếng, nhất thời trước mắt vô số sao vàng bay loạn, lỗ mũi cũng xát phải trên cành cây, nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống.

Nàng cũng bất chấp những thứ này, chỉ có một ý niệm trong đầu, phải bắt được! Nàng vươn đôi tay ra gắt gao ôm lấy thân cây, nhưng dưới tác dụng của trọng lực nàng vẫn nhanh chóng trượt xuống dưới, lúc này nàng đã không có nổi một tia khí lực nữa, trong lòng Lục Thanh Lam tuyệt vọng, chẳng lẽ quanh đi quẩn lại chịu khổ nhiều như vậy, cuối cùng còn phải ngã chết sao?

Đúng lúc này chỉ nghe Lý Ngọc hổ gầm một tiếng, cả người dùng tư thế tuyệt đối không thể, xoay thân thể ba mươi độ, quả thực không thể hóa thành có thể, đưa tay gắt gao bắt được một cánh tay của nàng.

xu thế trượt xuống dừng lại, Lục Thanh Lam thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, y phục trên người tất cả đều đã đều ướt đẫm, cả người lại càng không đề nổi một tia khí lực.

Nàng cúi người ở trên cành cây, thật muốn cứ như vậy ngủ một giấc, nàng quá mệt mỏi.

Lý Ngọc thấy nàng an toàn, trên gương mặt tuấn tú cũng tràn ra nụ cười vui vẻ. Hắn ngày thường vốn vô cùng đẹp mắt, đáng tiếc bình thường luôn là một bộ mỉm cười lười biếng nhìn là muốn ăn đòn, thật lòng cười lên như vậy, mặc dù hình dáng chật vật vạn phần, vẫn sáng ngời rực rỡ như cũ, giống như mặt trời xua tan mây mù.

Lục Thanh Lam mở mắt, vừa lúc thấy nụ cười tinh khiết sáng ngời của hắn. Thật ra tâm địa nàng hơi lạnh nhạt, ngoại trừ đối với người nhà, vẫn hết sức keo kiệt giao ra cho dù là tí xíu tình cảm.

Chẳng qua không có nghĩa là nàng sẽ không cảm động. Nhìn thấy bộ dáng này của Lý Ngọc, lòng của nàng khó tránh khỏi có chút rung động.

Lý Ngọc lại cười nói: “Đã được cứu rồi, đừng khóc.”

Lục Thanh Lam thấy hắn lúc này còn có tâm tư nói đùa, tức giận nói: “Ai khóc, vừa rồi —— mũi của ta đụng phải cây thôi.”

Lý Ngọc cười ha hả không ngừng, “Mũi chưa bị đụng gãy là tốt rồi, nếu không ngươi sẽ bị phá tướng mất.”

Lục Thanh Lam hừ một tiếng: “Ngươi vẫn nên tìm cách chuyển người đi, treo ngược như vậy, ngươi không mệt ta nhìn cũng mệt.”

Lý Ngọc ừ, thử từ từ nghiêm túc chuyển thân thể. Sau đó vươn hai tay ôm lấy thân cây, vừa định rút chân của mình ra.

“Từ từ đã!” Lục Thanh Lam hô một tiếng.

Lý Ngọc kỳ quái nhìn nàng: “Làm cái gì?”

Lục Thanh Lam không đáp, một tay ôm chặc thân cây, một tay khác đưa tới đai lưng của Lý Ngọc. Đại thụ này cứu tính mạng hai người, từ thân cây mọc ra rất nhiều cành, cành và thân cây trong lúc tạo thành từng hình chữ Y, hiện giờ hai người ở một hình chữ Y, Lục Thanh Lam bám vào phía dưới, Lý Ngọc bám vào phía trên. Lý Ngọc cao hơn nàng một đoạn, Lục Thanh Lam rất có thể dễ dàng vươn đến thắt lưng của hắn.

Lý Ngọc sợ hết hồn: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?” Nói chuyện cũng có chút nói lắp rồi.

Lúc này không phải lúc, cũng không phải là chỗ có thể làm a!

Lục Thanh Lam phun hắn một ngụm, “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?”

Nàng cởi đai lưng của Lý Ngọc xuống, buộc lại ở trên cành cây, sau đó lại để cho Lý Ngọc buộc một đầu khác ở trên cổ tay của mình, “Như vậy cho dù ngươi từ trên cây ngã xuống, cũng có nhiều hơn một tầng bảo hộ.”

Tiểu cô nương này không phải là thông minh bình thường, Lý Ngọc nhìn nàng một cái thật sâu Lục Thanh Lam Lục Thanh Lam cột chắc ở trên cành cây, nàng lại không với đến cổ tay của Lý Ngọc, liền vứt một đầu khác của đai lưng ra, “Ngươi tự mình buộc!” Lý Ngọc vốn là cảm thấy những thứ này không cần thiết, chẳng qua vẫn nghe lời cột đai lưng vào trên cổ tay, như vậy đợi lát nữa lúc xoay người cũng có thể mượn lực đai lưng.

Kỳ thật Lý Ngọc rất hưởng thụ sự chiếu cố hắn của nàng.