Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 266: Xảy ra chuyện





Tiêu Thiểu Giác cười ha ha một tiếng: "Không cần trở về phủ chậm như thế, chúng ta hiện tại làm cũng được a."

Lục Thanh Lam sợ hết hồn, hai tay vội vàng ôm ngực, bảo vệ xiêm y của mình.

Vệ Bân cùng xe chỉ nghe thấy trong xe ngựa truyền ra tiếng cười cực kỳ vui vẻ của vương gia. Vệ Bân nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vương gia cao hứng, những hạ nhân bọn họ thời gian này cũng có thể sống khá hơn rồi.

Trở lại Khánh vương phủ, Lục Thanh Lam lôi kéo Tiêu Thiểu Giác đi về phía Thế An uyển, hiện tại tạo người quan trọng hơn, là yếu vụ quan trọng nhất, chuyện tình khác nàng tạm thời cũng không cần cần quản nhiều làm gì.

Nào biết hai người vừa vào chính phòng, Lục Thanh Lam mới vừa phân phó cho nha hoàn đi xuống chuẩn bị nước nóng để hai người tắm, Vệ Bân liền thậm thà thậm thụt đi vào, Tiêu Thiểu Giác cũng ghét lúc này bị hắn quấy rầy, tức giận hỏi: "Có chuyện gì không? Không phải là đại sự thì đừng nói với bổn vương."

Vệ Bân cận thận từng li từng tí nói: "Thập gia mang Cù thái y tới, nói là đã nghiên cứu ra phương thuốc trị bệnh sốt rét."

"Thật sự?" Tiêu Thiểu Giác vui mừng quá đỗi, "Thật tốt quá." Hắn vẫn luôn chờ cái tin tức tốt này. Hắn phân phó Vệ Bân: "Ngươi kêu đám người Thập gia ngồi ở Hoài Cẩn đường, bổn vương lập tức tới ngay."

Đuổi Vệ Bân đi rồi, Tiêu Thiểu Giác mới hôn một cái ở trên mặt Lục Thanh Lam, sau đó ghé vào bên tai nàng, mập mờ nói: "Nàng tắm rửa rồi ở trên giường chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại."

Nói xong cười lớn đi ra ngoài.

Tiêu Thiểu Giác đi tới Hoài Cẩn đường, liền nhìn thấy Tiêu Thiểu Vĩ vẻ mặt hưng phấn đang ngồi ở chỗ đó. Ngay cả Cù Ngọc Tuyền cũng là mặt đầy thần sắc hưng phấn.

"Cửu ca!"

"Vương gia!"

Hai người chào hỏi, Tiêu Thiểu Giác khoát tay: "Cũng đừng làm những nghi thức xã giao này nữa, nói nhanh lên đại doanh bên kia thế nào?"

Tiêu Thiểu Vĩ đánh vào bả vai của Cù Ngọc Tuyền, "Lão Cù không hổ là danh y số một số hai Thái y viện, hắn mang theo người của Thái y viện mân mê chừng mấy ngày, thậm chí tự mình nếm cây canh-ki-na của Bạch Khắc Đức, rốt cuộc tạo ra một phương thuốc thay thế, chúng ta lấy phương thuốc này làm thí nghiệm, cho bọn binh sĩ bị bệnh dùng loại thuốc này. Hiệu quả cực kỳ tốt, bệnh tình không còn nghiêm trọng, ngày hôm sau liền hoạt bát, bệnh tình nghiêm trọng, cũng đã có khởi sắc. Có phương thuốc này, không bao lâu nữa, binh sĩ Bắc Đại doanh có thể từ mèo bệnh biến trở về mãnh hổ của ngày xưa, chúng ta rốt cuộc có thể tiếp tục luyện binh rồi."

Cù Ngọc Tuyền liền đưa tới một trang giấy, đây cũng là phương thuốc trị bệnh sốt rét.

"Tốt tốt tốt!" Tiêu Thiểu Giác cũng hết sức cao hứng, đứng lên bước đi hai bước trong phòng: "Lão Cù ngươi không khiến bổn vương thất vọng, bổn vương nơi này ghi cho ngươi một đại công."

Cù Ngọc Tuyền ngược lại rất bình tĩnh: "Hai vị vương gia quá khen, nếu không phải có thuốc pha chế sẵn của Bạch Khắc Đức, hạ quan cũng không làm ra được cái phương thuốc này." Hắn một lòng một dạ toàn bộ lao vào nghiên cứu y học, Tiêu Thiểu Giác đồng ý ban thưởng cho hắn hắn ngược lại không để ở trong lòng. "Có cái phương thuốc này, đại quân của chúng ta về sau sẽ không bao giờ sợ bệnh sốt rét nữa."

Điều này tuyệt đối có ý nghĩa vượt thời đại. Tiêu Thiểu Giác và Tiêu Thiểu Vĩ liếc nhau một cái, đều từ đối phương trong mắt thấy được ngọn lửa hưng phấn. Thời đại này đối thủ lớn nhất của quân đội không phải là người, mà là bệnh tật. Nhất là lúc viễn chinh, một khi quân đội nhiễm bệnh dịch, căn bản không cần địch nhân tiến công, quân đội của mình đã sụp đổ rồi. Trong lịch sử quân sự, loại ví dụ này chỗ nào cũng có. Mà bệnh sốt rét chính là loại bệnh đáng sợ nhất trong đó, nếu phá được loại bệnh này, ý nào đó nói lên, cũng tương đương với lực chiến đấu của quân Tề tăng lên một cấp bậc.

Phương thuốc trong tay Tiêu Thiểu Giác run lên, nói: "Phương thuốc này ngoại trừ Lão Cù, còn có ai biết?"

"Cửu ca có ý là, phương thuốc này phải giữ bí mật?" Tiêu Thiểu Vĩ cũng giật mình nhận ra.

"Phải tuyệt đối giữ bí mật!" Tiêu Thiểu Giác nhấn giọng nói. Phương thuốc này không giống với cây canh-ki-na của Bạch Khắc Đức, thuốc của Bạch Khắc Đức số lượng có hạn, chỉ có thể cứu trị vài quan lớn giống như Tiêu Thiểu Giác, nhưng đám người Cù Ngọc Tuyền nghiên cứu ra phương thuốc này, chỉ cần dược liệu đầy đủ, có thể cứu bất kỳ một bệnh nhân nào không may mắc bệnh sốt rét, đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Cù Ngọc Tuyền nói: "Phương thuốc này ngoại trừ ta, còn có Hoàng thái y và Vương thái y biết."

"Lão Thập sau khi trở về, nói chuyện với hai vị này thái y cho cẩn thận, kêu bọn hắn vạn lần đừng tiết lộ phương thuốc này ra ngoài, nhất là với Đại Lương." Đại Lương ở phía nam, muỗi tàn phá bừa bãi, cơ hồ mỗi lần hưng binh đều bị bệnh sốt rét quấy nhiễu.

"Ta hiểu." Tiêu Thiểu Vĩ gật đầu đồng ý.

Giải quyết xong đại sự này, Tiêu Thiểu Giác yên tâm. Hai huynh đệ lại nói chút chuyện luyện binh, lúc này Tiêu Thiểu Vĩ đột nhiên hắt hơi một cái.

Tiêu Thiểu Giác chỉ cho rằng không khí trong phòng không tốt, liền phân phó hạ nhân điểm hương.

Hạ nhân liền đi lấy hương, đốt ở nơi lư hương trong góc.

Cù Ngọc Tuyền ở một bên nghe hai vị vương gia chậm rãi nói chuyện, chuyện luyện binh hắn lại nghe không hiểu, chỉ cảm thấy có chút chán muốn chết. Chẳng qua khi hắn ngửi thấy được mùi hương tràn ngập ở trong phòng, nhất thời kinh hãi. Chợt đứng lên.

Huynh đệ hai người cùng nhau quay đầu lại nhìn. Tiêu Thiểu Vĩ nói: "Sao vậy Lão Cù?"

Sắc mặt Cù Ngọc Tuyền ngưng trọng: "Vương gia, hương này người là từ đâu lấy tới?"

Tiêu Thiểu Giác cũng không khỏi ngẩn ra, có ý gì? Chẳng lẽ lại đồ dùng trong thư phòng của mình, bị động tay động chân hay sao? Điều này sao có thể? Khánh vương phủ bị hắn sắp đặt giống như thùng sắt, cho dù là một con muỗi cũng chưa chắc bay vào được, sao có thể để cho địch nhân có được cơ hội bỏ thuốc ở trong huân hương? Hắn chính là làm công tác tình báo đặc biệt đấy!

"Cù đại nhân, có phải ngươi nghĩ sai rồi không?" Tiêu Thiểu Giác có chút không thể tin.

Sắc mặt Cù Ngọc Tuyền ngưng trọng, "Hương này, tốt nhất vẫn là dập đi trước đã. Có vấn đề hay không, để hạ quan kiểm tra một phen rồi kết luận tiếp."

Tiêu Thiểu Giác khoát tay, Vệ Bân nhanh chóng chạy tới, dập tắt hương. Sau đó đem đốt một đoạn hương nhỏ đưa tới trong tay Cù Ngọc Tuyền.

Cù Ngọc Tuyền lúc làm việc không muốn bị quấy rầy, cáo lỗi một tiếng, đi đến phòng bên.

Tiêu Thiểu Giác kêu hạ nhân tới hỏi, "Hương này là từ đâu tới?"

Người nọ bị làm cho sợ đến tè ra quần, "Phốc phốc" một tiếng quỳ trên mặt đất: "Vương gia tha mạng, hương, hương này là lần trước biểu cô nương phái người đưa tới đây, đặt ở nơi đó vẫn không dùng. . ."

"Hạ Như. . ." Tiêu Thiểu Giác nghĩ đến biểu hiện hôm nay của nàng, trong lòng kinh hãi tính toán. "Ngươi lui ra đi." Hắn mặc dù tính tình không tốt, nhưng còn không đến mức giận chó đánh mèo.

"Cửu ca, xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Thiểu Vĩ quan tâm hỏi.

Tiêu Thiểu Giác khoát tay: "Không có chuyện gì! Chúng ta chờ kết quả của Lão Cù."

Trong lúc nhất thời hai người cũng không có tâm tư nói chuyện.

Qua chỉ chốc lát, Cù Ngọc Tuyền đã trở lại.

"Lão Cù, ngươi có phát hiện gì?" Tiêu Thiểu Vĩ còn gấp gáp hơn cả Cửu ca.

Cù Ngọc Tuyền nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, thấy mặt hắn trầm như nước, không giận mà uy. Hắn bình ổn hô hấp một chút: "Hương này chính là chọn dùng phương thuốc cổ truyền chế ra, mùi vị thanh nhã, an thần tỉnh não, hương thì thơm. Người chế hương cũng cực kỳ khéo tay."

Dừng một chút, hắn lại nói: ". . . Chẳng qua người này tâm tư tựa hồ không dùng vào chính đạo. Nàng lẫn vào trong hương này các loại dược vật hồng hoa, hoán hoa thảo có thể làm người ta không mang thai được, nếu sử dụng lâu dài, chẳng những sẽ ảnh hưởng chuyện phòng the, hơn nữa sẽ làm cho người ngửi phải chịu nguy hiểm, làm người ta không mang thai được. Hương này nếu để cho nữ nhân sử dụng, thì nguy hại còn lớn hơn nữa. . ."

Tiêu Thiểu Giác nghe đến đó, không khỏi giận tím mặt, dùng sức vỗ bàn: "Tiện nhân này!"

Chuyện tới bây giờ, hắn còn có gì không rõ, Hạ Như một lòng muốn làm trắc phi của hắn, mà hắn và Lục Thanh Lam tình cảm tốt như vậy, nếu Lục Thanh Lam lại sinh ra hài tử, nàng làm sao còn có cơ hội, cho nên mới muốn động tay chân ở trong hương của mình.

Thật sự là cướp nhà khó phòng a. Nàng là người Hạ tộc, lại là biểu muội của mình, thế nhưng lại bỏ thuốc hại mình. Tiêu Thiểu Giác cảm giác tam quan của mình đều bị phá vỡ rồi.

May mắn mấy ngày nay mình mỗi ngày dính ở một chỗ với Lục Thanh Lam cơ hồ không ra thư phòng bên ngoài làm việc, cho dù thỉnh thoảng ở nơi này tiếp kiến người khác, bởi vì trời nóng nực, hắn cũng không thích điểm hương, vì vậy bản thân cũng không bị thương tổn. Nếu không lời nói hùng hồn của bản thân trong vòng nửa năm sẽ khiến cho Lục Thanh Lam mang thai, cũng chỉ có thể thành chuyện cười rồi.

Tâm niệm Tiêu Thiểu Giác thay đổi thật nhanh, gọi đem tất cả đồ Hạ Như đưa tới tìm ra, chẳng qua cũng chỉ là chút lư hương, đồ trang trí, bình phong. Để Cù Ngọc Tuyền lần lượt phân biệt giám định.

Cù Ngọc Tuyền nhìn một cái, lần này ngược lại là không phát hiện Hạ Như động tay chân gì.

Tiêu Thiểu Giác lại phân phó một tiếng: "Đem toàn bộ những đồ này ném đi cho bổn vương." Cho dù không động tay chân vào, Tiêu Thiểu Giác cũng sẽ không bao giờ dùng nữa.

Lúc này Tiêu Thiểu Vĩ rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Cửu ca, thật sự là Hạ Như cô nương làm ư?" Mới vừa rồi Tiêu Thiểu Giác và hạ nhân nói chuyện hắn nghe được rõ ràng.

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: "Ngoại trừ nàng, còn có thể là ai?"

Tiêu Thiểu Vĩ cảm thấy có chút khó tin. "Điều này sao có thể?" Hạ Như hắn đã bái kiến nhiều lần, một cô nương an tĩnh văn nhã như thế, ai có thể nghĩ đến lòng của nàng ác độc như vậy?

Hắn không khỏi thở ra một hơi: "Nữ nhân, thật là đáng sợ."

Tiêu Thiểu Giác đứng lên, mặt không đổi nói: "Lão Cù, ngươi theo ta đi Thế An uyển một chuyến." Không kiểm tra phòng Lục Thanh Lam một chút, hắn sao có thể yên tâm?

Hắn mang theo Cù Ngọc Tuyền trở lại Thế An uyển, câu nói đầu tiên là hỏi Lục Thanh Lam: "Hương Hạ Như đưa cho nàng, nàng đã dùng chưa vậy?"

"Không có!" Ai biết Hạ Như có thể động tay động chân ở bên trong hương hay không, nàng mới sẽ không ngu đến mức dùng vật mà loại nữ nhân rắp tâm bất lương này đưa tới. Lục Thanh Lam thấy hắn ngay cả biểu muội cũng không gọi, rất giật mình, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Thiểu Giác nói: "Về sau sẽ giải thích cho nàng, nàng trước tiên đem hương kia lấy ra cho Cù đại nhân kiểm tra một chút."

Lục Thanh Lam vội vàng phân phó Mặc Cúc lấy hương ra. Cù Ngọc Tuyền kiểm tra hồi lâu, trên mặt hiện ra vẻ mặt cổ quái cùng cực. Tiêu Thiểu Giác nói: "Hương này cũng có vấn đề sao."

Cù Ngọc Tuyền nói: "Hương này không có bất cứ vấn đề gì."

Tiêu Thiểu Giác nghe xong cười lạnh một tiếng: "Tâm cơ thật là sâu." Hạ Như ái mộ Tiêu Thiểu Giác muốn làm trắc phi của hắn, dựa theo logic của người bình thường, đương nhiên nên ra tay với địch nhân của nàng, cũng chính là Lục Thanh Lam. Ai ngờ nàng lại cứ ngược lại một con đường riêng mà đi, hương cho Lục Thanh Lam không có bất cứ vấn đề gì, ngược lại hương cho Tiêu Thiểu Giác lại bỏ thêm vào không ít thứ.

Tương lai cho dù thật sự xảy ra vấn đề gì, mọi người tìm nguyên nhân từ trên người Lục Thanh Lam, cũng nhất định không tìm được gì, căn bản không dính dấp tới trên người Hạ Như. Khó trách ngay cả Tiêu Thiểu Giác đều phải khen nàng có tâm cơ.

Nơi này của Lục Thanh Lam, đồ Hạ Như đưa tới, cũng chỉ có hương này. Chẳng qua Tiêu Thiểu Giác vẫn không yên lòng, kêu Cù Ngọc Tuyền kiểm tra xung quanh một phen, thấy không có vấn đề gì nữa, mới để cho Vệ Bân đưa hắn ra nhị môn.

Lục Thanh Lam lúc này mới lại hỏi: "Vương gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Thiểu Giác nói đơn giản về chuyện trước đó, Lục Thanh Lam cũng giận tím mặt: "Lá gan của nàng ta cũng quá lớn, dám hạ thủ với chàng!"

Tiêu Thiểu Giác nói: "Nàng ta yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, ta cho dù thật sự bị nàng ta hại, thái y bắt mạch cũng chưa chắc có thể chẩn ra được. Đến lúc đó còn muốn đem tất cả tội lỗi đều đẩy tới trên người của nàng, sắp đặt cho nàng tội danh không thể sinh dục, như vậy nàng ta có thể danh chính ngôn thuận vào phủ."

Lục Thanh Lam cũng đã suy nghĩ cẩn thận, căm hận nói: "Nàng ta tính toán chúng ta như thế, quyết không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy."

Tiêu Thiểu Giác cười lạnh: "Đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho nàng ta như vậy. Ta sẽ vào cung xử lí nàng!"

"Nhưng mẫu phi bên kia. . ." Lục Thanh Lam có chút lo lắng. Hạ Như còn ở tại Ngọc Minh cung đấy.

"Nàng ta làm ra chuyện như vậy, mẫu phi cũng sẽ không nói chuyện giúp nàng ta." Hắn dặn dò: "Ngươi ở nhà yên tâm đợi, chuyện này ta sẽ xử lý thỏa đáng." Chuyện này hắn không muốn để cho nàng ra mặt, tránh để cho Trinh phi nghĩ rằng là nàng xúi giục hắn.

Lục Thanh Lam đương nhiên hiểu được tầng ý tứ này, lôi kéo tay áo của hắn, "Hiện tại cũng đã trễ thế này, nếu không ngày mai chàng lại đi, cũng không thiệt một ngày."

Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút, "Cũng được, trễ như thế tiến cung, nếu kinh động đến phụ hoàng, để cho hắn biết những chuyện này, cũng không ổn." Lời của nàng, Tiêu Thiểu Giác vẫn là nghe vào tai.

Tiêu Thiểu Giác lại đi thư phòng tiền viện, tiễn Tiêu Thiểu Vĩ và Cù Ngọc Tuyền, lúc này mới trở lại Thế An uyển.

Dùng xong bữa tối, hai người lên giường, nằm ở trong chăn, tâm tình Tiêu Thiểu Giác có chút đi xuống, hắn ôm Lục Thanh Lam, tựa hồ ngay cả hứng thú làm chuyện đó cũng đều mất đi.

"Sao chàng không nói chuyện?" Vẫn là Lục Thanh Lam phá vỡ trầm mặc trước.

"Có phải nàng cảm thấy ta rất vô dụng không." Tiêu Thiểu Giác cười tự giễu, "Ta đường đường Đại thống lĩnh Cẩm Y Vệ, đại đương đầu Đông Xưởng, mỗi ngày chìm đắm trong công tác tình báo, vậy mà ở trong nhà bị động tay động chân ở trên huân hương. Hôm nay nếu không phải trùng hợp có Cù Ngọc Tuyền ở đó, ta đây sẽ vẫn cứ bị chơi đùa xoay quanh."

Hắn tức giận, một phương diện là tức Hạ Như lang tâm cẩu phế đối với hắn như vậy. Một phương diện cũng là tức mình có mắt không tròng nhìn người không rõ.

"Ta hiểu, thật ra ta hiểu tại sao chàng phải phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy." Lục Thanh Lam ôm chặt cánh tay của hắn, dụi dụi đầu ở trên.

"Buổi sáng hôm đó, chàng nói với ta những lời kia, ta mới hoàn toàn hiểu được, vì sao chàng tốt với Hạ Như như vậy. Bởi vì nàng là chất nữ của mẫu thân chàng, chàng vẫn luôn cảm thấy chàng thua thiệt mầu thân mình, có đúng không?"

Tiêu Thiểu Giác chợt ngồi dậy, "Làm sao nàng. . . Làm sao nàng có thể. . ." Điều bí mật này vẫn ẩn sâu trong chỗ sâu thẳm nhất của hắn, chẳng những Trinh phi không biết, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không muốn chạm vào, mỗi lần ý nghĩ này hiện ra, hắn luôn mạnh mẽ đè nó xuống.

Nhưng Lục Thanh Lam làm sao biết.

 Lục Thanh Lam nói: "Năm đó mẫu thân chàng là sủng phi của phụ hoàng, tao ngộ nguy cơ bại lộ thân phận, lại bỗng nhiên sinh non mà chết, chuyện này đến cùng có phải ngoài ý muốn hay không? Nàng một người có thân phận Hạ tộc ẩn núp ở bên cạnh phụ hoàng nhiều năm như vậy, sức chịu đựng nhất định là vô cùng tốt. Vậy sao nàng lại có thể sinh non? Không phải là do nàng chủ động sinh non hay sao? Tại sao nàng phải làm như vậy?"