Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 257: Thành ý




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vương ma ma cúi người hành lễ lần nữa: "Cung tiễn vương phi." Tự mình tiễn Lục Thanh Lam ra khỏi phủ, nàng thấy thái độ Lục Thanh Lam thân thiết, hộp thức ăn nàng đưa cũng thoải mái nhận.

Vương ma ma trở lại bên cạnh Cảnh thị, đem biểu hiện của Lục Thanh Lam kể rõ một lần, Cảnh thị cũng có chút giật mình: "Không ngờ Khánh vương phi còn nhỏ tuổi lại có hàm dưỡng như vậy, thật sự không thể xem nhẹ rồi. Khó trách người lãnh tâm lãnh phổi như Khánh vương gia, lại sủng nàng như thế."

Mắt thấy đến thời gian dùng cơm trưa. Cảnh thị mấy ngày nay không có cảm giác thèm ăn, một bàn thức ăn chỉ động mấy đũa, Vương ma ma nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, nhớ tới hộp điểm tâm Lục Thanh Lam đưa tới buổi sáng, lúc cầm ở trong tay đã cảm thấy mùi thơm dị thường xông vào mũi, liền sai người dùng khay đựng "Bánh trứng" kia, đưa lên.

Cảnh thị cũng là người thích ăn sành z00ăn, trời sinh thích nhất là điểm tâm ngọt. Thấy "Bánh trứng" Nhiễm Ninh làm cực kỳ giống tác phẩm nghệ thuật, lập tức sinh lòng yêu thích, cầm lấy một chiếc đặt ở khóe miệng cắn một cái, thế nhưng ăn ngon ngoài ý muốn. Nàng sống mấy thập niên, còn chưa bao giờ ăn được điểm tâm như vậy, hai ba ngụm đã ăn sạch một cái bánh trứng vào bụng.

Cảnh thị ăn một cái bánh trứng, mới hỏi: "Điểm tâm ăn ngon như vậy, là từ đâu mà có?"

Vương ma ma thấy nàng cao hứng, cười trả lời: "Là sáng nay Khánh vương phi đưa tới."

Cảnh thị ngây cả người, "Nàng ngược lại nghĩ đến có chút chu đáo." Ăn người miệng ngắn, nghĩ đến là đồ Lục Thanh Lam đưa, nàng có chút không muốn ăn nữa, nhưng điểm tâm này ăn quá ngon rồi. Nàng đời này ít khi yêu thích như vậy, rốt cuộc nhịn không được, lại ăn hai cái nữa, lúc này mới thôi.

Buổi tối Tiêu Thiểu Giác trở lại vương phủ, nhìn thấy Lục Thanh Lam câu nói đầu tiên chính là: "Bảo Nhi, ủy khuất nàng." Kinh thành phàm là có gió thổi cỏ lay hắn đều biết, Lục Thanh Lam tự mình đi bái kiến Cảnh thị, ngay cả người cũng không gặp được, hắn đã sớm được trình báo. Bảo Nhi nhà hắn là hắn từ nhỏ nâng trong lòng bàn tay cưng chiều đến lớn, chưa từng chịu ủy khuất như thế, hắn cực kỳ đau lòng.

Lục Thanh Lam cười nói: "Chúng ta muốn cầu cạnh người ta, hạ hấp tư thái chút, cũng không có gì. Ta hai ngày nữa lại đi là được, đi nhiều vài lần, thấy ta thành tâm, nàng sẽ gặp ta."

Tiêu Thiểu Giác lắc đầu: "Nàng đừng đi nữa, ta không muốn nàng vì ta mà chịu những ủy khuất xem thường kia. Nếu Tiêu các lão không biết cân nhắc như vậy, chúng ta không để ý tới hắn cũng được. Ta không tin, không có hắn chuyện cải cách binh chế này sẽ không phổ cập nổi." Lục Thanh Lam cảm thấy không sao, nhưng hắn không chịu được.

Lục Thanh Lam ôm cánh tay của hắn, dùng sức lay lay: "Vương gia, ngài để cho ta đi đi, ta không muốn bỏ dở nửa chừng. Cũng cho ta vì chàng mà làm một chuyện, chỉ một chuyện, có được hay không?"

Tiêu Thiểu Giác chịu không nổi nhất là nàng làm nũng, vừa nũng nịu, hắn liền đầu hàng. "Cũng được, chẳng qua nếu Cảnh thị kia thất lễ nữa, nàng không cần cố nén, phát tác tại chỗ là được."

Lục Thanh Lam trong miệng đáp ứng "Ta biết", trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Lúc dùng bữa tối, Lục Thanh Lam gọi Nhiễm Ninh nướng chút bánh trứng đưa lên, Tiêu Thiểu Giác sau khi ăn cũng khen không dứt miệng. Lục Thanh Lam liền đem chuyện buổi sáng mình lấy bánh trứng đi hối lộ Cảnh thị nói một lần, cười nói: "Cảnh thị ăn bánh trứng của chúng ta, nói không chừng lần tới sẽ chịu gặp ta."

Tiêu Thiểu Giác yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Lục Thanh Lam cũng đem chuyện sầu riêng tô nói một lần. Tiêu Thiểu Giác nghe nói Nhiễm Ninh bởi vì không có loại trái cây sầu riêng này mà không làm được điểm tâm, cười nói: "Cái này dễ thôi, ta lệnh Cẩm Y Vệ khắp thiên hạ điều tra nghe ngóng xung quanh, rất nhanh là có thể đem sầu riêng đến trước mặt nàng."

Lục Thanh Lam cũng là một cật hóa, nghe xong mừng rỡ, vui rạo rực hôn mặt hắn một cái. Tiêu Thiểu Giác đã nhịn ba bốn ngày rồi, lần này lại là hôn ra chân hỏa, cơm cũng không ăn, trực tiếp ôm Lục Thanh Lam vào nội thất, hung hăng khi dễ một phen.

Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy hắn lần này so với bất kỳ lần nào đều mãnh liệt hơn, nàng cơ hồ không có có bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, chỉ có hôn, ngâm xin tha. Thật vất vả chờ hắn xong chuyện, Lục Thanh Lam thở hồng hộc nói: "Chàng hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Gắng sức như vậy?"

Tiêu Thiểu Giác vuốt ve cái trán ướt nhẹp của nàng, nói: "Bảo Nhi đối đãi với ta tốt như vậy, ta cũng nên ra sức ở trên giường cho tốt, mới có thể báo đáp nàng."

Lục Thanh Lam biết hắn nói chính là chuyện Cảnh thị, trầm tĩnh nói: "Vương gia đừng nói nữa, ta chỉ là muốn vì cái nhà này của chúng ta, gắng một phần lực mà thôi." Nàng sở dĩ chịu bỏ tự ái xuống, một cái nguyên nhân rất trọng yếu chính là trong lòng nàng vẫn có một loại sợ hãi mơ hồ, sợ vận mệnh kiếp trước của Tiêu Thiểu Giác sẽ tái diễn, cho nên nàng có thể giúp cho dù chỉ là một chút, tôn nghiêm danh tiếng vân vân, đối với nàng mà nói căn bản là không trọng yếu.

Tiêu Thiểu Giác nghe xong trong lòng cảm động, tung người đè nàng ở phía dưới, hơi thở dồn dập nói: "Cái nhà này của chúng ta, nếu có một hài tử nữa thì càng hoàn mỹ, chúng ta nên cố gắng nhiều hơn."

"Chàng không phải là vừa mới. . . Sao lại. . ." Lục Thanh Lam còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xâm nhập.

Qua mấy ngày, Cẩm Y Vệ thật sự đem sầu riêng đến vương phủ.

Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam đối mặt với cái thứ toàn thân đều là gai này, mặt đầy hồ nghi. Tiêu Thiểu Giác nói: "Sao lại cảm giác có một mùi vị thối hoắc vậy, vật này có thể ăn sao?"

"Tang tiên sinh nói quả này là vua của các loại trái cây, không phải là gạt người chứ?" Lục Thanh Lam cũng tỏ vẻ hoài nghi. 

Tiêu Thiểu Giác sai người bổ sầu riêng, dùng cái khay bạc nhỏ lấy một miếng, mang tới. Lục Thanh Lam rất có tinh thần tìm tòi, dùng muỗng nhỏ múc một miếng nhỏ cho vào trong miệng, sắc mặt của nàng trong nháy mắt liền thay đổi. "Trời ơi. . ."

Tiêu Thiểu Giác thấy vậy có chút khẩn trương: "Là rất khó ăn sao?"

"Ăn quá ngon rồi!" Nàng lớn như vậy, còn chưa từng được ăn thứ gì hương vị ngọt ngào ngon miệng như vậy. "Không hổ là vua của các loại trái cây, vương gia ngài cũng nếm thử đi!" Nàng múc một muỗng nhỏ đưa đến khóe miệng Tiêu Thiểu Giác.

Tiêu Thiểu Giác rất kén ăn, cái loại mùi vị này khiến cho hắn có chút chịu không nổi, đang do dự có nên ăn hay không, Lục Thanh Lam cứng rắn nhét vào trong miệng cho hắn.

Ồ! Con ngươi của hắn trong khoảnh khắc lớn hơn.

Thật mẹ nó ăn ngon a. Thì ra thứ này ăn và ngửi vào mùi vị là không giống nhau.

Hai người giống như là phát hiện tân đại lục, ngươi một ngụm ta một ngụm, ngươi một miếng ta một miếng trong khoảnh khắc liền làm sạch một trái sầu riêng.

Cách làm của sầu riêng tô thật ra thì đơn giản hơn bánh trứng, lúc trước chẳng qua là thiếu nguyên liệu cần thiết. Có sầu riêng, Nhiễm Ninh rất nhanh liền làm ra được sầu riêng tô.

Lục Thanh Lam mang theo sầu riêng tô, hăng hái bừng bừng đi Tiêu phủ một chuyến, nàng không tin, ăn đồ ngon như vậy, vẫn không thể chinh phục vị giác của Cảnh thị?

Cảnh thị nghe nói Khánh vương phi lại tới nữa cũng không kinh hãi.

Vương ma ma ở bên cạnh nói: "Nếu không ngài gặp nàng một lần đi, vị vương phi này cũng coi như có lòng. Cũng có thể thuận tiện xin dạy cách làm loại điểm tâm này thử."

Cảnh thị cười nói: "Mấy cái điểm tâm liền đánh bại chúng ta sao? Ngươi vẫn là đi ra, bảo nàng trở về đi thôi."

Thì ra là lần trước Cảnh thị ăn điểm tâm Lục Thanh Lam đưa tới, món điểm tâm khác cũng ăn không đi vào nữa, gần đây trở nên kén ăn hơn cả lúc trước, Vương ma ma nhìn ở trong mắt gấp ở trong lòng.

Lục Thanh Lam tựa hồ đã sớm nghĩ tới điểm này, cũng không tức giận, cũng không làm khó Vương ma ma, lưu lại một hộp sầu riêng tô liền trở về phủ.

Vương ma ma vừa vội vã đem hộp điểm tâm này đến trước mặt Cảnh thị, vừa nghĩ: "Lần này Lão phu nhân có thể ăn được bữa no rồi."

Cảnh thị cười chỉ chỉ Vương ma ma: "Nhìn một chút tiền đồ của bà lão ngươi này." Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng nàng cũng mang mong đợi rất lớn, từ lần trước sau khi ăn được loại điểm tâm kỳ quái này, thứ khác không vào được miệng của nàng nữa rồi.

Vương ma ma mở hộp đựng thức ăn ra, liền có một loại mùi vị cổ quái xông ra, "Tại sao không giống lần trước?" Nàng cho rằng thứ Lục Thanh Lam đưa vẫn là bánh trứng.

Cảnh thị nhìn sầu riêng tô vàng óng ánh xốp giòn kia, nàng có một cảm giác, loại điểm tâm này còn ăn ngon hơn so với lần trước. Liền cầm một cái ăn vào miệng, Vương ma ma liền nhìn thấy vẻ mặt thần sắc của Lão phu nhân kinh ngạc không thể tin.

Cái thứ sầu riêng này, có người yêu như điên, có người lại hoàn toàn không thể tiếp nhận.

Tính Cảnh thị yêu ngọt, sầu riêng có thể nói là đúng khẩu vị của nàng. Quả thực giống như là ăn vào mỹ vị ngon nhất trên đời này, căn bản là không dừng được.

Vẫn là Vương ma ma sợ nàng ăn quá nhiều không tiêu thực, lên tiếng nhắc nhở, Cảnh thị lúc này mới ngừng miệng. Nàng không khỏi cười khổ nói: "Bắt người miệng ngắn, ăn người tay ngắn, vị Khánh vương phi này để cho lão thân ăn điểm tâm ngon như vậy, không gặp nàng một lần, thật sự có chút không nói nổi." Riêng phần tâm tư này của Lục Thanh Lam, đã khiến nàng không thể không động dung.

Vẻ mặt Vương ma ma u mê: "Ôi chao..."

"Vừa lúc ta chăm được một gốc lan quý nở hoa, ngươi đi phát thiệp cho Khánh vương phi, ba ngày sau ta mời nàng tới phủ ngắm hoa uống trà."

Buổi tối Tiêu Thiểu Giác trở về phủ, lại là một trận căm giận bất bình, Lục Thanh Lam thần thần bí bí lấy ra một tờ thiệp mời cho hắn xem, "Chàng nhìn xem đây là cái gì?"

Tiêu Thiểu Giác nhìn thấy thiệp mời đỏ thẫm thiếp vàng của Tiêu phủ kia, không khỏi ngây ngẩn cả người. "Đưa tới lúc nào, sao ta lại không biết?"

"Chính là mới vừa rồi. Công sức không phụ lòng người, rốt cuộc để ta làm được. Cũng không khó khăn gì." Lục Thanh Lam dương dương đắc ý nói.

Tiêu Thiểu Giác cũng cười, "Xem ra nàng thật sự gãi đến chỗ ngứa của Cảnh thị rồi." Một chiêu đưa điểm tâm này giống như là đánh rắn bảy tấc, khiến cho vị cật hóa Cảnh thị này căn bản không thể nào cự tuyệt.

"Đó cũng là nhờ tin tình báo vương gia cung cấp chính xác." Lục Thanh Lam cười nói.

"Hai ta có thể không tâng bốc lẫn nhau hay không?" Tiêu Thiểu Giác cảm thấy hai người thật sự là rất trẻ con.

Vợ chồng hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau cười lớn. Tiêu Thiểu Giác thật sự cao hứng, mấy ngày nay, chuyện cải cách binh chế vẫn trì trệ không tiến triển, Gia Hòa đế không chừng do dự, không khí nội các xem chừng rất nặng nề, mắt thấy một phen cực khổ trù tính của hắn sẽ phải nước chảy về biển đông, lòng hắn như lửa đốt, ở trước mặt Lục Thanh Lam lại không dám biểu hiện ra, sợ nàng lo lắng cho mình.

Hiện giờ chuyện này rốt cuộc đã sinh ra hi vọng, nếu có thể từ nơi này của Cảnh thị mở ra lỗ hổng, một khi Tiêu các lão gật đầu, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết.

Ba ngày sau, Lục Thanh Lam dụng tâm trang điểm một phen, mang theo Mặc Cúc và Mặc Họa đi Tiêu phủ.

Nàng vừa tới nhị môn, Cảnh thị đã tự mình ra đón. Cảnh thị tuổi đã hơn sáu mươi, chẳng qua bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn bộ dạng cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ sam tử màu ngó sen thêu hoa tròn, trên đầu cài trâm cài tóc bằng vàng, thoạt nhìn khí độ rộng lượng. Chỉ nhìn đơn thuần về dung mạo, lúc tuổi còn trẻ hẳn là mỹ nhân.

Lục Thanh Lam hôm nay mặc một bối tử xanh thẫm*, trên đầu ngoại trừ một cây trâm cài, đồ trang sức gì cũng đều không có. Nhưng trang điểm vẫn vô cùng hợp quy tắc, nàng mặc dù ăn mặc mộc mạc, nhưng điều này không ngăn nổi vẻ đẹp bên trong, vẫn là mắt sáng răng trắng, diễm áp quần phương.

(*) 雨过天青色 [vũ quá thiên thanh sắc] Xanh mòng két (tên tiếng Anh: Teal) Truyền thuyết kể rằng Tống Huy Tông từng có một giấc mộng, mơ thấy màu sắc bầu trời trong xanh sau cơn mưa. Ông vô cùng thích, liền lệnh công tượng Nhữ Diêu nung chế đồ sứ có màu sắc tương tự. Vì thế loại danh từ này để chỉ màu sắc của bầu trời xanh ở khoảng giữa lam và lục.

Trong mắt Cảnh thị hiện lên vẻ kinh diễm, thầm nghĩ đều nói Khánh vương phi là mỹ nhân số một số hai kinh sư, hôm nay vừa thấy thật là danh bất hư truyền.

Chào hỏi xong, Cảnh thị mời Lục Thanh Lam đi vào khách sảnh ngồi một chút. Vừa đi vừa nói chuyện: "Hai lần trước vương phi tới cửa viếng thăm, lão thân bởi vì thân thể không khỏe, không thể gặp ngài, kính xin vương phi không lấy làm phiền lòng."

Lục Thanh Lam cười mỉm nói: "Lão phu nhân quá khách khí. Là vãn bối tùy tiện tới cửa, quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi, có liên quan gì đến ngài đâu?"

Cảnh thị thấy nàng tự nhiên hào phóng, lại không lấy ra cái danh của vương phi, hảo cảm trong lòng càng tăng thêm. Hai người vừa đi vừa nói, đến khách sảnh, nha hoàn dâng trà Lão Quân Mi* lên, Cảnh thị nói: "Lần đầu gặp mặt, không biết khẩu vị của vương phi, cũng không biết Lão Quân Mi này, vương phi uống có quen không?"

(*) Lão Quân Mi, tên của một loại trà, còn được gọi là trà tiên. Sự nổi tiếng của nó bắt nguồn từ Lão Quân Mi được Diệu Ngọc nhắc tới trong Hồng Lâu Mộng. Nói chung có hai cách giải thích về nguồn gốc của loại trà này. Một là cho rằng đây là trà Bạch Hào Ngân Châm (một trong những "Thập Đại Danh Trà" của Trung Quốc) được sản xuất ở Quân Sơn, Động Đình Hồ, Hồ Nam, một loại giải thích khác cho rằng đây là trà của núi Vũ Di, Phúc Kiến, mà căn cứ theo nghiên cứu mới nhất cho rằng loại trà này chính là loại trà nổi tiếng của núi Vũ Di, nên phù hợp với đặc điểm màu sắc nước trà đậm sáng rõ, vị đặc thơm phức, có thể tiêu thực, chống ngán như miêu tả trong Hồng Lâu Mộng.

Lục Thanh Lam nâng chung trà lên, cẩn thận thử một ngụm, cẩn thận thưởng thức. Rồi sau đó mở miệng khen: "Trà ngon. Lão Quân Mi cực phẩm màu đậm sáng rõ, vị thơm phức, có thể tiêu thực, chống ngán, thích hợp nhất cho người tuổi như ngài dùng." Lục Thanh Lam chậm rãi nói.

Ánh mắt Cảnh thị sáng lên, "Không ngờ vương phi tuổi còn nhỏ, kiến thức đã uyên bác như vậy." Cảnh thị lúc còn trẻ chính là tài nữ nổi tiếng, xem thường nhất là những bình hoa xinh đẹp không có kiến thức gì của những đại gia tộc kia, sự thanh cao lãnh ngạo của nàng ở trong giới phu nhân kinh sư cũng là bởi vì đó mà nổi lên. Nhưng phàm là nữ tử có tài học, nàng luôn liếc mắt nhìn cao.

Lục Thanh Lam vội khiêm nhường nói: "Lão phu nhân quá khen, vãn bối chẳng qua là thường ngày ở nhà nghe phụ huynh nói đến, nhớ một chút thôi."

Cảnh thị nói: "Vậy vương phi có biết Lão Quân Mi này trên thực tế chia làm hai loại không?"

Lục Thanh Lam vốn không muốn khoe khoang tài học, chẳng qua nếu nàng đã hỏi, cũng không thể không đáp, khiến nàng xem thường, liền nói: "Trong sĩ lâm cho rằng nơi sinh ra Lão Quân Mi này có hai loại, một là cho rằng đây là Bạch Hào Ngân Châm Trà* được sản xuất ở Lam Đình Hồ, Quân Sơn của nước ta, một loại giải thích khác cho rằng đây là danh tùng** của Di Sơn, nước Đại Lương, vẫn tranh luận không ngừng, là như thế sao?"

(*) 白毫银针茶 [bạch hào ngân châm trà] là loại trà nổi tiếng nhất của loại trà trắng hay còn gọi là bạch trà, là một trong những "Thập Đại Danh Trà" của Trung Quốc. Đây là loại trà không trải qua quá trình Oxy hóa khi chế biến. Chồi non được hái, rồi phơi nắng, rồi sau đó phơi trong bóng râm; quá trình chế biến này khác với trà xanh ở chỗ không phơi héo, sao và lăn. Vì vậy Bạch Hào Ngân Châm Trà còn giữ nguyên tính chất của lá trà tươi. Tỉnh Phúc Kiến là địa danh nổi tiếng sản xuất trà này.

(**) 名丛 [danh tùng] danh tùng của Vũ Di danh tùng. Thuật ngữ chung để chỉ những cây chè xuất sắc được lai tạo ở núi Vũ Di, Phúc Kiến.

Hai mắt Cảnh thị sáng ngời, cười nói: "Vậy vương phi có thể nếm ra Lão Quân Mi này của lão thân là loại nào không?"

Điều này không làm khó được Lục Thanh Lam, trải qua hai đời, thứ tốt gì nàng chưa từng thưởng thức? Lục Thanh Lam lại cẩn thận uống một hớp nhỏ thưởng thức, cuối cùng mỉm cười nói: "Nếu ta không đoán sai, trà này của ngài hẳn là chè Di Sơn của Đại Lương."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau