Lục Thanh Lam vừa nhìn nét mặt của nàng liền biết nàng tính toán điều gì. Lúc trước nàng xem xét rất nhiều hậu sinh cho Hạ Như, hoặc là tướng mạo tài hoa xuất chúng, hoặc là gia thế bối cảnh hiển hách, đều là đối tượng hôn phối vô cùng tốt, nhưng Hạ Như đều không nhìn trúng một người nào.
Lục Thanh Lam quả thực sắp bị nàng phiền chết rồi. Nàng đã hạ quyết tâm, đây là lần cuối cùng, nếu Hạ Như không nhìn trúng người ta nữa, về sau nàng cũng không quan tâm hôn sự của nàng ta nữa. Để cho nàng ở trong vương phủ làm gái lỡ thì cả đời đi, nhưng nàng phải nhớ làm trắc phi của Tiêu Thiểu Giác—— đó là không có cửa!
Trải qua một năm chung đụng, Tiêu Thiểu Giác đối với nàng như thế nào lòng dạ nàng biết rõ, nàng tin tưởng nam nhân của nàng, nếu đồng ý không nạp thiếp thất trắc phi, sẽ nhất định có thể làm được.
Lục Thanh Lam cười nói: "Vậy thì tốt quá." Dừng một chút, nàng nhìn thân trang phục này của Hạ Như, nói: "Ngươi một thân này, quá mộc mạc rồi, trở về đổi lại xiêm y đi. Ngươi chính đang thời điểm tuổi trẻ xinh đẹp, mặc nhiều màu xanh màu đỏ chút, tươi mới sáng sủa chút, đều hợp với ngươi." Đi ra ngoài gặp người, tối thiểu phải trang điểm một chút, mới không tính là thất lễ.
Vậy mà Hạ Như căn bản là không nghe nàng, "Biểu tẩu, ta cảm thấy một thân này cũng không tệ. Ta quen mặc như vậy. Lại nói ăn mặc đẹp như thế, là cho người nào nhìn chứ?"
Lục Thanh Lam nhíu mày, biết nàng hoàn toàn không muốn đi xem mắt, nàng cũng lười xen vào, dù sao hôm nay chính là lần cuối cùng. Nàng cười cười: "Cũng được, ngươi đã chuẩn bị xong, chúng ta liền lên đường thôi."
Đến nhị môn, hai người lên xe ngựa của riêng mình, Hách tổng quản dựa theo phân phó của vương gia, phái mười mấy tên Cẩm Y Vệ võ trang đầy đủ bảo vệ vương phi, dọc đường đi thông suốt không trở ngại, rất nhanh đã đến Đại Từ am.
Đại Từ am ở góc tây bắc kinh sư, vị trí không tính là quá tốt, nhưng hương khói cường thịnh. Bởi vì bên trong am đều là ni cô tu hành, vì vậy nữ khách đến đây dâng hương nhiều hơn.
Chủ Trì của Đại Từ am Tuệ Năng, tinh thông Phật pháp, hơn nữa thiện giảng « Pháp Hoa Kinh », có chút có danh tiếng trong giới Phật học ở kinh sư. Pháp hội mỗi tháng người nghe tụ tập, trong đó không thiếu quan viên cao cấp của triều đình thậm chí đại nho sĩ lâm đến đây ủng hộ. Vì vậy lúc xe ngựa của vương phủ đến đó, cửa tự du khách như dệt, ra ra vào vào, cực kỳ náo nhiệt.
Hách tổng quản hôm qua đã xin chỉ thị của Lục Thanh Lam, vốn hắn muốn đuổi tất cả du khách của Đại Từ tự đi, giới nghiêm toàn bộ, nhưng Lục Thanh Lam cực lực phản đối. Tiêu Thiểu Giác quyền cao chức trọng, vốn đã bị người ghen ghét, nàng không thể lưu lại thêm cho thế nhân một danh tiếng ngang ngược kiêu ngạo, lưu lại nhược điểm cho kẻ thù chính trị của hắn.
Lục Thanh Lam xuống xe ngựa ở cửa tự, đã nhìn thấy tỷ tỷ Lục Thanh Nhàn mang theo mấy bà tử thị nữ đang chờ nàng. Nàng vội vàng đi ra phía trước, ôm tay của tỷ tỷ, vui vẻ kêu lên: "Tỷ tỷ!"
Nàng và Lục Thanh Nhàn đã sớm hẹn ước. Đối tượng xem mắt lần này của Hạ Như, vẫn là tỷ tỷ giúp nàng xem xét. Kỷ Hải tài hoa hơn người, bộ dạng lại đẹp trai, lại làm được việc, được hoàng đế thích vô cùng, tốc độ thăng quan cực nhanh, hiện giờ đã đến Lại bộ làm chủ sự, chính quan ngũ phẩm.
Vai nam chính hôm nay, chính là nhi tử của một vị đồng liêu Lại bộ của Kỷ Hải, tuổi còn trẻ đã khảo trúng Cử nhân, cũng coi như là thanh niên tài tuấn.
"Bảo Nhi!" Lục Thanh Nhàn cười híp mắt sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, "Đều đã là vương phi rồi, còn không ổn trọng như vậy. " trong lời nói mang theo chút sủng nịch. Nàng năm trước mới sinh hạ một nhi tử, hiện giờ lại chẩn đoán có thai, bởi vì mang thai, toàn thân thoạt nhìn mượt mà hơn chút, nhưng bởi vì cuộc sống trôi qua thư thái, thoạt nhìn mặt mày hồng hào, mặc dù mang thai, nhưng dung mạo phong thái không giảm hơn năm đó.
"Ta đây không phải là thấy tỷ tỷ, cao hứng sao." Lục Thanh Lam nói."Tỷ tỷ mang thai, đi ra ngoài như vậy, không sao chứ."
Lục Thanh Nhàn cười nói: "Ta cũng đã hơn ba tháng rồi, thai khí đã sớm ổn, cho dù chạy thoăn thoắt cũng không ngại. Đều do tỷ phu của muội, lo này lo kia, cả ngày trông chặt ta muốn chết. Muội hẹn ta tới dâng hương, vừa vặn giải sầu, cớ sao mà không làm chứ!"
Lời tuy nói như thế, lòng dạ Lục Thanh Lam lại biết rõ, nếu không phải vì mình, tỷ tỷ là tuyệt đối sẽ không mạo hiểm xuất môn lúc này. Trong lòng nàng rốt cuộc vẫn là cảm kích tỷ tỷ đối tốt với mình.
Lúc này Hạ Như rốt cuộc tìm được cơ hội tiến lên chào hỏi. Lục Thanh Nhàn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hạ Như một cái, thấy nàng kia dung mạo xinh đẹp, tự có một cỗ phong vận làm rung động lòng người, trong lòng không khỏi cũng nhớ tới Trương Tư Tuệ.
Ba người đang nói chuyện, chủ trì Tuệ Năng của Đại Từ tự tự mình ra đón tiếp. Địa vị lúc này của Tiêu Thiểu Giác, đã sớm là dưới một người trên vạn người, Lục Thanh Lam làm chính phi của hắn, Tuệ Năng cho dù vô lễ đi nữa, cũng không dám không tự ra nghênh đón.
Tuệ Năng mặc truy y* màu xám tro, thoạt nhìn có hơn bốn mươi tuổi, có thể là bởi vì nguyên nhân lễ Phật lâu năm, trên người tự có một cỗ phong tư thanh nhã xuất trần, khiến người ta không dám khinh thường.
(*) 缁衣[truy y] là quần áo cung đình làm bằng lụa đen thời cổ đại.
"Khánh vương phi, Kỷ phu nhân, Hạ cô nương. . ." nàng cười chân thành chào hỏi, không sai tí nào. "Hôm nay quang lâm tệ tự, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này. Mời vào bên trong, mời vào bên trong —— "
Mọi người cũng tiến lên chào hỏi cùng Tuệ Năng. Phần lớn lực chú ý của Tuệ Năng đều ở trên người Lục Thanh Lam, nàng thấy Lục Thanh Lam hào phóng trang nhã, đối đãi với người khác ấm áp hòa nhã, không hách dịch chút nào, không khỏi yên tâm. Lúc trước nàng còn lo lắng Lục Thanh Lam thân là một trong hai thân vương phi, đừng có là một chủ nhân khó hầu hạ.
Loại lo lắng này thật ra cũng không phải là không có lửa thì sao có khói, đơn giản là mấy tháng trước, Đại hoàng tử phi Hàn thị từng đến Đại Từ tự du ngoạn sơn thuỷ cầu tử, hôm đó chẳng những Đại Từ tự đề phòng sâm nghiêm, toàn bộ ni cô trong tự đều bị nàng sai sử xoay quanh, Tuệ Năng cũng là tâm lực quá mệt mỏi.
So sánh mà nói, Lục Thanh Lam lại thông tình đạt lý hơn nhiều.
Tuệ Năng phụng bồi mọi người đi qua đền đài trùng trùng điệp điệp, nàng tinh thâm Phật pháp, lại biết nói chuyện. Vừa đi vừa giảng giải một chút truyền thuyết điển cố của Phật gia cho mấy vị khách quý, chính là diệu ngữ như châu, Lục Thanh Nhàn rất nghiên cứu Phật pháp, nói cùng nàng có chút hợp ý.
Đi tới một điện phủ, thấy chỗ kia rất nhiều người quỳ lạy, mà người nào cũng vạn phần thành kính. Lục Thanh Lam không khỏi kỳ quái hỏi: "Nơi này là cung phụng vị tôn thần nào? Mà hương khói nhiều như vậy."
Tuệ Năng cười nói: "Các vị nhìn liền biết."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, phía trên cung phụng chính là tượng Quan Âm. Lục Thanh Nhàn nghĩ lại liền hiểu. Nơi này cung phụng chính là cầu tử Quan Âm.
Lục Thanh Nhàn quay đầu cười nói với Lục Thanh Lam: "Muội muội cũng phải thành kính bái lạy đi!" Lục Thanh Lam thành thân đã một năm, bụng vẫn không có chút động tĩnh nào, chẳng những bản thân nàng lo lắng, trên dưới Trường Hưng hầu phủ cũng lo lắng theo.
Lục Thanh Lam cũng hiểu ra, cười nói: "Đâu chỉ là ta, tỷ tỷ càng phải bái lạy đây." Lục Thanh Nhàn đã sinh hạ một nhi tử, thai lần này nếu lại có thể nhất cử được nam, vậy nàng đời này thật sự cũng không cần buồn lo cái gì nữa.
Tuệ Năng cực kỳ thông minh tài giỏi, lúc này đã phái người dẹp trống điện phủ này, Lục Thanh Lam không kêu phong tự các nàng đặc biệt chiêu đãi mấy người các nàng đã coi như là nể tình rồi, ở chỗ này bái Phật nếu còn xếp hàng chờ nữa, liền có chút nói không nổi rồi.
Hai tỷ muội nhìn nhau cười một tiếng, nắm tay nhau đi tới trước mặt tượng Phật, thắp hương hạ bái, cầu khẩn một phen.
Hạ Như còn chưa thành thân, đương nhiên không tiện cùng hai phụ nhân có chồng cùng nhau lạy cầu tử Quan Âm kia, mắt nàng tập trung vào bóng lưng của Lục Thanh Lam, trong mắt tràn đầy giễu cợt nhàn nhạt,
Hai người cầu khẩn xong, Lục Thanh Lam tự mình đỡ tỷ tỷ dậy. Lục Thanh Nhàn đưa lên ba phong bạc, "Thay nương chúng ta, thay bà bà ta in một trăm cuốn Kim Cương Kinh. Cuối cùng cái này là lễ cung phụng của ta, xin đại sư thêm nhiều dầu vừng, sáp nến một chút cung phụng trong điện này."
Bên cạnh tự có ni cô địa vị thấp hơn cầm bạc. Lục Thanh Lam cũng đưa lên ba phong bạc, vương phủ tài đại khí thô, nàng cung phụng hậu hơn so với tỷ tỷ không ít. "Xin quý tự thay Trinh nương nương cùng với mẫu thân của ta, in thêm chút kinh thư cầu phúc, còn có. . ."
Lục Thanh Nhàn cướp lời: "Cũng thay muội muội của ta cung phụng thêm chút nhang đèn, cũng có thể khiến nàng sớm được quý tử."
Tuệ Năng chắp tay trước ngực, nói: "Vương phi trạch tâm nhân hậu, lại là tướng đại phú đại quý, nhiều tử nhiều phúc đều có thể, bần ni nghĩ qua không bao lâu, vương phi nhất định có thể mừng được quý tử."
Biết rõ nàng là nói khách khí, trong lòng Lục Thanh Lam vẫn cực kỳ hưởng thụ.
Tuệ Năng thu tiền cung phụng, lại nói: "Đi hồi lâu, mấy vị khách quý chắc là đã mệt mỏi. Bần ni đã bố trí xong tịnh thất tại sau núi cho mấy vị, mời mấy vị nghỉ ngơi tạm, dùng chút cơm chay của tệ tự, coi như là một chút tâm ý của tệ tự."
Lục Thanh Lam cười nói: "Sớm nghe nói cơm chay của quý tự là tuyệt nhất, đang muốn nếm thử thế nào."
Tuệ Năng cười nói: "Vậy vương phi mời —— "
"Mời —— "
Tuệ Năng phụng bồi ba người đi tới tịnh thất phía sau núi, tiểu ni cô dâng trà thơm lên, Tuệ Năng lưu lại giảng cho ba người «Pháp Hoa Kinh», Lục Thanh Lam nói: "Đại sư sự vụ bận rộn, cũng không cần thiết ở chỗ này làm bạn cùng chúng ta. Để ta tự tiện là được."
Tuệ Năng lúc này mới đứng dậy cáo lỗi: "Vậy bần ni liền cáo lỗi không tiếp được."
Sau khi Tuệ Năng đi, mắt thấy cách thời gian ăn cơm còn xa. Hai tỷ muội nói một chút nhàn thoại, Mặc Cúc đi tới hồi báo: "Vương phi, bên ngoài có một vị phu nhân, tự xưng là phu nhân của Lại bộ Cung đại nhân, nghe nói vương phi đến chỗ này kính hương, muốn tới dập đầu cho ngài."
Lục Thanh Lam và tỷ tỷ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng tự nhủ: "Rốt cuộc đã tới."
Vị nhi tử của Cung phu nhân này, chính là vai nam chính xem mắt hôm nay.
Lục Thanh Lam liền gật đầu: "Mời Cung phu nhân vào đi."
Không đến một lát một vị nữ tử ba mười bảy mười tám tuổi đã đi vào, mặc thông tụ áo hồng thạch lựu, nàng hiển nhiên là chủ ý ăn mặc, tuổi gần bốn mươi vẫn có chút xinh đẹp, liền biết nhi tử của nàng tất nhiên cũng không kém.
Cung phu nhân vừa tiến vào, liền cúi đầu hạ bái, "Thiếp thân Ngô thị, tham kiến vương phi nương nương."
Lục Thanh Lam cười nói: "Cung phu nhân ngài quá khách khí." Nàng đứng dậy tiến lên, một tay kéo lấy Ngô thị, "Chúng ta ở chỗ này gặp nhau là duyên phận, cần gì giữ lễ tiết như thế chứ." Lôi kéo tay của Ngô thị bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, thân thiết hòa ái hỏi: "Không biết Cung đại nhân đang nhậm chức ở bộ viện nào?"
Ngô thị thấy nàng thân thiết hiền hoà như thế, ngược lại rất là giật mình. Phải biết rằng vị vương phi này danh tiếng hiện giờ ở kinh sư thật sự là nhất thời vô lượng, ai chẳng biết diêm vương mặt lạnh Khánh vương sủng nàng muốn lên trời, Ngô thị vốn tưởng rằng nàng sẽ thị sủng mà kiêu, lại không ngờ đến nàng thân thiết hiền hoà như thế, không kiêu căng chút nào.
Không khỏi có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh." Phu quân của thiếp thân hiện giờ đang làm việc ở Lại bộ, là một chủ sự chính ngũ phẩm." Chính ngũ phẩm đã coi như không thấp, huống chi lại là chủ sự Lại bộ đứng đầu lục bộ, đây đã coi như là gia thế rất không tệ rồi.
Những tin tức này, Lục Thanh Lam thật ra đã sớm biết, chẳng qua là nói cho Hạ Như biết mà thôi.
Lục Thanh Nhàn cũng mở miệng nói: "Cung phu nhân và tỷ phu của muội là đồng liêu, chúng ta cũng coi như quen biết."
Lục Thanh Lam gật đầu. Nhìn trộm Hạ Như, liền thấy nàng hơi hơi buông mắt, giống như lão tăng nhập định không nói lời nào. Nàng liền biết đối với gia thế này của Cung gia, Hạ Như cũng không hài lòng.
Trong lòng Lục Thanh Lam liền có vài phần phiền não. Thân phận của Hạ Như, thật ra có vài phần xấu hổ, nàng cũng không phải là cô nương của vương phủ, nàng chẳng qua chỉ là biểu muội của Tiêu Thiểu Giác, huống chi cha mẹ chết sớm, có thể nói là không chỗ nương tựa. Thân phận này nói cao không cao, nói thấp không thấp, nếu muốn gả vào đỉnh cấp thế gia, đó là căn bản không thể nào, Lục Thanh Lam tuyển cho nàng trưởng tử của Cung gia, cũng là trải qua nghĩ sâu tính kỹ, nếu không phải danh tiếng của Tiêu Thiểu Giác đang lớn mạnh, ngay cả hôn sự như vậy nàng cũng chưa chắc có thể nhận được ấy chứ.
Ngô thị cũng nhìn ra đối tượng xem mắt hôm nay là ai. Nàng thấy bộ dạng Hạ Như cực kỳ xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều rất có khí độ của đại gia khuê tú, trong lòng vẫn là hài lòng. Nhưng thấy nàng ăn mặc thuần tịnh như vậy, có chút kinh ngạc, thấy mặt nàng căng thẳng, trong lòng nàng đã ẩn có dự cảm xấu. Sợ là nàng này ghét bỏ Cung phủ không đủ hiển hách, trong lòng nàng cũng hơi tức giận, đương nhiên sẽ không biểu lộ ra ở trên mặt.
Lục Thanh Lam liền giới thiệu Hạ Như cho nàng, "Vị này là Hạ Như cô nương, thân biểu muội của vương gia, hiện giờ đang sống nhờ ở vương phủ."
Hạ Như liền đứng dậy phúc lễ, "Cung phu nhân!"
Ngô thị cũng vội hoàn lễ. Mọi người lại nói mấy câu, vẻ mặt Hạ Như không mặn không nhạt, Ngô thị thầm cảm thấy vô vị, trong lòng Lục Thanh Lam cũng cực kỳ không vui.
Ngô thị rốt cuộc mở miệng nói: "Ta có một đứa con, năm vừa mới mười bảy, hôm nay theo ta cùng đến đây lễ phật, hắn luôn luôn sùng bái vương gia, không bằng để hắn tới dập đầu cho vương phi."
Lục Thanh Lam nói: "Cũng tốt."
Hạ Như liền đứng dậy: "Biểu tẩu, hai vị phu nhân. Ta có chút mệt mỏi, xin cho ta đi vào nằm chút."
Đây cũng là đề trung ứng hữu chi nghĩa*, Lục Thanh Lam gật đầu.
Hạ Như mang theo nha hoàn tránh vào nội thất. Chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân vang lên, một thanh âm trong trẻo nói: "Thảo dân Cung Thanh Văn bái kiến vương phi, bái kiến Kỷ phu nhân."
Hai nha hoàn núp ở cửa hướng ra phía ngoài nhìn lén, một người trong đó có chút hưng phấn nói: "Cô nương, vị Cung công tử này bộ dạng không tệ. . . Ngài không đến xem một chút sao?" Bọn nha hoàn cũng nhìn ra dụng ý của Lục Thanh Lam.
Hạ Như cả giận nói: "Tất cả trở lại cho ta, các ngươi còn ngại không đủ mất mặt sao? Lục Thanh Lam nàng còn muốn đem ta gả cho nhi tử của một chính quan ngũ phẩm, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?" Nàng tự cho mình cực cao, cho dù không làm được nữ nhân của biểu ca, ít nhất cũng phải làm phu nhân thế tử của hầu phủ, để nàng xem mắt với nhi tử của một quan ngũ phẩm, nàng cảm thấy quả thực là nhục nhã lớn lao đối với nàng.
Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm: ". . . Cung công tử còn nhỏ tuổi, đã trúng Cử nhân, thật là tiền đồ vô lượng."
Hạ Như nghe xong lời này, vẫn là thờ ơ. Bọn nha hoàn cũng không dám khuyên nữa.
Dù sao Lục Thanh Lam và Lục Thanh Nhàn tuổi cũng không lớn, Cung công tử đã trưởng thành, cần tị hiềm, vì vậy nói hai câu, Cung công tử liền lui xuống. Ngô thị ngồi thêm một lát, cũng đứng dậy cáo từ.
Tiễn Ngô thị, hai tỷ muội liếc nhau một cái, đều có chút buồn bực. Hạ Như mặc dù không nói gì, nhưng nét mặt của nàng đã rõ ràng nói rõ hết thảy, nàng căn bản không nhìn trúng Cung công tử.