Ngày hôm sau, Thông phò mã và Tùng các lão trở lại kinh sư, hai vị khâm sai đại thần ai cũng không gặp, lập tức tiến cung diện kiến Gia Hòa đế.
Kiến Thủy điện đề phòng sâm nghiêm, trong điện đường lớn như thế, ngoại trừ một mình Trương Tú hầu hạ thánh giá, không còn người nào khác, hai vị đại thần ngây người ở Kiến Thủy điện hơn một canh giờ, lúc đi ra sắc mặt đều xám ngắt, nghe nói Gia Hòa đế nghe xong hồi báo của hai vị đại thần, giận đến xanh mặt, lật bàn ngay đương trường.
Trong lúc nhất thời gió thổi mây vần, trong triều ngoài mặt tuy không nổi lên gợn sóng gì lớn, nhưng bên trong lại là nước ngầm mãnh liệt. Rất nhanh báo cáo điều tra của hai vị khâm sai đã qua Thông Chính ty đưa tới Nội các, Đàm Thiệu Nguyên quả nhiên ở Hành Châu làm xằng làm bậy, quấy đến người người oán trách, chứng cớ vô cùng xác thực không nói, Nhị hoàng tử bao che cho Đàm Thiệu Nguyên, tự mình điều binh trấn áp lương dân, thậm chí vây bắt Lục Văn Đình thân phận là khâm sai, lúc này rất nhiều chuyện đều bị lộ ra.
Đại thần trong triều người nào không phải là hạng gian xảo như hồ ly, bởi vì trước lúc hai vị khâm sai đại thần bái kiến hoàng thượng, bọn họ dám đem chuyện này viết vào tấu chương chính thức trình lên Thông chính ty, đã nói lên ý hoàng đế là định không buông tha cho Nhị hoàng tử, nếu không bọn họ cũng sẽ không nói rõ tường tận đến như vậy.
Có một số việc trong lòng mọi người rõ ràng là được, chỉ khi nào đặt lên mặt bàn, như vậy nhất định phải giải quyết theo quy tắc chung. Cho nên không cần Tiêu Thiểu Du và Tiêu Thiểu Giác cổ động, các ngôn quan ngự sử như ong vỡ tổ dâng thư vạch tội Nhị hoàng tử, cái gì mà tham ô nhận hối lộ, kết bè kết cánh, khi nam phách nữ, tất cả chuyện bát nháo đều nói ra.
Tiêu Thiểu Du và Tiêu Thiểu Giác chính là người điều khiển phía sau màn, chẳng qua vì tị hiềm, hai người cũng không thể lén lút gặp mặt, chỉ liên lạc thông qua Lục Hãn. Tiêu Thiểu Giác ba ngày hai lần dẫn Lục Thanh Lam về nhà mẹ đẻ, thăm nhạc phụ nhạc mẫu đều thứ yếu, trọng yếu hơn là muốn thông qua trung gian là Lục Hãn, đem ý của mình truyền đạt cho Đại hoàng tử.
Trong lúc nhất thời, thanh danh Khánh vương gia thịnh sủng vương phi lan truyền nhanh chóng.
Muốn vặn ngã một vị thân vương, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Cho dù là chứng cớ vô cùng xác thực, hơn nữa Nhị hoàng tử lại phạm phải sai lầm lớn, vụ án quan trọng này cũng kéo dài hơn nửa năm mới rốt cuộc kết thúc hết thảy.
Hoàng thượng hạ chỉ, tước bỏ vương tước của Nhị hoàng tử, giáng xuống làm Phụ quốc công, lệnh cho hắn đóng cửa ở trong vương phủ đọc sách, không có hoàng mệnh, trong vòng ba năm không được ra khỏi phủ một bước. Đến đây Tiêu Thiểu Cảnh đã hoàn toàn mất đi tư cách đoạt đích, bị loại.
Gia Hòa đế vẫn còn vài phần tình cảm với Nhị hoàng tử, nghe nói ban đầu hắn định giữ lại vương vị của Nhị hoàng tử, lưu cho hắn một cái hư chức Quận vương, sau lại bị Tiêu Thiểu Giác đem chuyện vây săn ở Ung Châu Nhị hoàng tử đuổi giết hắn bẩm báo lên hoàng đế, lại mang Chu Tầm ra làm chứng, hoàng đế lúc này dưới cơn nóng giận mới hoàn toàn tước bỏ vương tước của Tiêu Thiểu Cảnh.
Thép tốt phải dùng làm lưỡi đao, hắn giữ lại Chu Tầm, chính là chờ ngày hôm nay.
Tiêu Thiểu Cảnh rơi vào kết cục như vậy, tin tức truyền tới hoàng cung, Tiền Hoàng hậu lúc ấy liền ngất đi. Lần này chẳng những Tiêu Thiểu Cảnh xui xẻo, liên đới trọng thần lúc trước ủng hộ hắn, đều bị Tiêu Thiểu Du và Tiêu Thiểu Giác liên thủ thêu dệt tội danh, tiêu diệt từng kẻ. Tiền Thông bởi vì bại trận ở Yến quốc, trực tiếp bị giáng chức làm thứ dân, cả đời không được bước vào triều đình một bước, Tiền Khoan cũng bởi vì ăn hối lộ trái luật, từ hầu tước bị giáng xuống làm bá tước.
Tiền Lâm thoáng cái trở thành nữ nhi tội thần, muốn vào cửa của Khánh vương phủ, lại càng xa xa không ngày hẹn.
Ngược lại hôn sự của Bát hoàng tử và Thanh Huệ quận chúa, cũng không bởi vì Nhị hoàng tử rơi đài mà hủy bỏ, vẫn đúng hẹn cử hành. Trước đó Lục hoàng tử, Thất hoàng tử đã lần lượt thành hôn, hai người bởi vì không lấn sâu vào đoạt đích, mặc dù không nắm đại quyền như Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử, vẫn phong quang vô hạn, được phong làm Quận vương như cũ, hôn sự cũng làm nở mày nở mặt.
Đến Bát hoàng tử nơi này, vẫn như cũ là một Quận vương.
Ngày đó thành thân, Tiêu Thiểu Giác mang theo Lục Thanh Lam tự mình đến vương phủ xem lễ.
Xe chu luân hoa của Khánh vương phủ dừng lại ở trước cửa vương phủ, Tiêu Thiểu Giác xuống xe trước, tiếp theo xoay người lại đỡ cánh tay của Lục Thanh Lam xuống xe, đôi phu thê kim đồng ngọc nữ này vừa có mặt, lập tức dẫn tới vô số ánh mắt. Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiêu Thiểu Giác tràn đầy kính sợ, sau khi Nhị hoàng tử rơi đài, hiện giờ trong triều chỉ còn lại có hai vị thân vương, dù là người mù cũng biết thiên tử tương lai đang ở giữa Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử.
Tiêu Thiểu Giác hiện giờ đã thay thế Nhị hoàng tử, trở thành người phát ngôn của phái võ tướng. Hắn trước sau chủ trì trận chiến Yến quốc cùng cuộc chiến của Nam Đại Doanh, sau khi giành được thắng lợi mang tính quyết định từ cuộc chiến Yến quốc, chiến sự của Nam Đại Doanh cũng dần dần tiêu trừ. Đại Lương vốn định thừa dịp Hành Châu hết sức đại loạn chiếm chút tiện nghi, không ngờ tiện nghi không chiếm được, ngược lại hao binh tổn tướng, cộng thêm nội bộ hai nước càng đấu càng lợi hại, đành phải phái đại thần đến kinh sư để cầu hòa.
Lúc này Tề quốc của mới nguyện ý. Mấy trận chiến liên tiếp, cộng thêm tiền cứu tế Hành Châu, quốc khố của Tề quốc đã cực kỳ trống rỗng, đánh giặc chính là việc rất tốn bạc, đánh nữa, Tề quốc cũng thật sự sẽ không kiên trì nổi.
Cho nên Gia Hòa đế làm bộ làm tịch một phen, lừa gạt một khoản bạc từ tay Lương quốc, mới chấp nhận quốc thư cầu hoà của Lương quốc.
Công đầu của đại chiến phía nam, đương nhiên là Âu Dương đại thống lĩnh của Nam Đại Doanh. Nhưng công lao điều hành lương thảo cùng quân bị ở phía xa kinh sư của Tiêu Thiểu Giác cũng không thể bỏ qua, nhất là mạng lưới tình báo khổng lồ hắn thành lập ở Đại Lương, đưa tình báo quân sự liên tục không ngừng đến tay Âu Dương đại thống lĩnh, vậy mới khiến cho hắn không gì không làm được.
Trong hôn yến của Bát hoàng tử, Thanh Huệ quận chúa giống như là một con rối gỗ kéo dây mặc cho người định đoạt, chỉ lúc thấy được Lục Thanh Lam, hai mắt mới bắn ra ánh sáng kinh người, trong đó xen lẫn hận ý nồng đậm.
Lục Thanh Lam cũng không để tâm.
Sau khi trở lại hầu phủ, Lục Thanh Lam nghe nói chiến sự Nam Đại Doanh đã chấm dứt, hoàng đế luận công ban thưởng, Lý Ngọc lại thăng chức.
Lục Thanh Lam cũng là về sau mới biết được Lý Ngọc ở trong chiến trận phía nam bị trọng thương. Bởi vì thương thế quá nặng, Âu Dương Đại thống lĩnh sai người đưa Lý Ngọc về kinh sư trị liệu. Gia Hòa đế sau khi nghe nói hết sức cảm động, phái hơn mười vị thái y đến Nam An hầu phủ trị thương cho Lý Ngọc, Lý Ngọc cũng là mạng lớn, vậy mà sống lại như kỳ tích.
Lão thái quân Nam An hầu phủ khóc đến sắp mù mắt, không cho phép Lý Ngọc đi Nam Đại Doanh đánh đánh giết giết nữa. Nam An hầu phủ vì lưu Lý Ngọc lại, rất nhanh đã định ra cho hắn một mối hôn sự, nhà gái là thiên kim của Lại bộ tả thị lang, chẳng những cực kỳ tài hoa, dung mạo lại càng như thiên tiên.
Lý Ngọc cực kỳ bình tĩnh tiếp nhận cửa hôn sự này. Từ lúc Lý Ngọc từ Nam Đại Doanh trở lại kinh sư, từ đầu đến cuối, chưa từng đề cập tới Lục Thanh Lam một lần nào, ngay cả hỏi thăm cũng không hỏi một câu. Ngay cả Lý Duyên cũng không nhìn thấu được tâm tư của đệ đệ, hắn còn tưởng rằng đệ đệ trải qua sinh tử, đã phai nhạt phần tình cảm này.
Nam An hầu phủ khua chiêng gõ trống chuẩn bị hôn lễ cho Lý Ngọc, hôn kỳ định tại tháng mười hai. Trước lúc thành thân Lý Ngọc vẫn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, không hưng phấn giống như là một người sắp kết hôn, nhưng cũng không nói phản đối.
Đến ngày thành thân hôm đó, làm huynh đệ tốt, Tiêu Thiểu Giác cũng tự mình đến hầu phủ chúc mừng. Lục Thanh Lam vì tị hiềm, không tham dự hôn lễ của Lý Ngọc.
Lý Ngọc đón tân nương tử vào phủ, đi tới chỗ khách ngồi mời rượu. Dựa vào địa vị hiện giờ của Tiêu Thiểu Giác, đương nhiên là ngồi ở vị trí đầu tiên tôn quý nhất, Lý Ngọc bưng chén rượu đi tới trước mặt Tiêu Thiểu Giác. Tiêu Thiểu Giác đứng dậy, lại cười nói: "A Ngọc, chúc mừng!"
Lý Ngọc vẫn nhớ mãi không quên Lục Thanh Lam, cho nên người Tiêu Thiểu Giác hi vọng thành thân nhất chính là Lý Ngọc.
Lý Ngọc nâng chén nói: "Còn chưa chúc mừng vương gia tân hôn đại hỉ đây! Ta lúc ấy ở Nam Đại Doanh, không thể phân thân trở về kinh sư uống một chén rượu mừng, thật là thất lễ."
Tiêu Thiểu Giác vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "A Ngọc ở Nam Đại Doanh ngược lại thật sự là tiến bộ không ít, trước kia lời như vậy, ngươi chắc chắn sẽ không nói."
Lý Ngọc cười cười, hơi ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, sau đó giơ đáy chén ra cho Tiêu Thiểu Giác nhìn.
Tiêu Thiểu Giác cũng cực kỳ hào sảng một ngụm uống cạn rượu trong chén. Hắn không biết, Lý Ngọc nhịn lại nhịn, mới rốt cục nhịn xuống không hỏi ra một câu: "Nàng có khỏe không?"
Khoảng thời gian này cho dù hắn không cố ý hỏi thăm, nhưng chuyện Khánh vương gia hết sức sủng ái vương phi hắn vẫn là ít nhiều nghe nói một chút.
Nếu cùng nàng hữu duyên vô phận, như vậy nhìn nàng tìm được hạnh phúc, ta cũng liền an tâm.
Lý Ngọc không nói nhiều cùng Tiêu Thiểu Giác, tiếp tục đi mời rượu.
Lý Ngọc mời rượu xong, có chút hơi say trở lại động phòng.
Thê tử Cố Vân đã đợi đến có chút nóng nảy, vội vàng đứng lên nói: "Gia đã trở lại."
Lý Ngọc gật đầu, Cố Vân vội vàng bước lên phía trước đích thân giúp hắn cởi bỏ xiêm áo ngoài. Lý Ngọc khoát tay: "Các ngươi đều lui ra đi!" Lời này là nói với bọn nha hoàn, mấy nha hoàn ở bên trong tân phòng lập tức lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Sắc mặt Cố Vân khẽ ửng hồng, nỉ non nói: "Phu quân. . ."
Lý Ngọc ngồi xuống ở bên giường, nói: "Nàng cũng ngồi đi."
Cố Vân liền đi tới, ngồi xuống kề bên Lý Ngọc. Lý Ngọc đưa tay lên, phủ lên mặt của nàng. Cố Vân đã tẩy son phấn trên mặt, gương mặt này, làn da nhẵn nhụi bóng loáng, tinh xảo dị thường, đều nói nàng là mỹ nhân nổi danh kinh sư, quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhưng dù mỹ lệ đi nữa cũng có ích lợi gì, cũng không phải là "nàng".
Mặt của Cố Vân nóng đến lợi hại, lại không giãy dụa chút nào. Trước khi gả đến, nàng nghe nói tính tình của Lý Ngọc có chút không tốt, nhưng nàng vẫn nghĩa vô phản cố. Một mỹ thiếu niên như Lý Ngọc, nàng hoàn toàn không cự tuyệt được. Thật ra lúc trước nàng đã từng gặp Lý Ngọc ở trên yến hội, chỉ liếc mắt một cái, liền nhất kiến chung tình với hắn.
Thẳng đến hôm nay, Lý Ngọc đối với nàng vẫn luôn ôn tồn lễ độ, lòng của nàng hoàn toàn buông xuống. Nàng cố lấy dũng khí, thấp giọng nói: "Gia, nghỉ ngơi đi." Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, đương nhiên phải làm việc nên làm nhất.
Lý Ngọc "Ừ" một tiếng. Cố Vân cho rằng hắn đã đáp ứng, liền cởi giày nằm xuống giường, Lý Ngọc bỗng nhiên nhẹ nhàng chém một cái ở trên cổ của nàng, Cố Vân hừ cũng không hừ một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.
Lý Ngọc kéo chăn đắp kín cho nàng, xoay người ra khỏi cửa phòng, tất cả bọn nha hoàn giữ cửa đều trợn tròn mắt. Lúc này sao lại đi ra?
Lý Ngọc hừ một tiếng: "Các ngươi thủ ở chỗ này cho gia, không có lệnh của gia, một bước cũng không được rời đi."
Lý Ngọc đi vào sương phòng, gã sai vặt của hắn đang thu thập hành lý, Lý Ngọc bình tĩnh hỏi: "Xong chưa?"
Gã sai vặt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, gọi một tiếng: "Gia, chúng ta. . . thật sự phải đi sao?"
Lý Ngọc gật đầu, "Nhanh một chút, nếu không đi, chúng ta sẽ không đi nổi bước nào được nữa!"
Gã sai vặt không dám nói thêm cái gì, vội vàng đóng gói tốt hành lý, sau đó hai người xách theo hành lý đi đến mã phòng.
Sau nửa canh giờ, tin tức Lý Ngọc bỏ nhà ra đi truyền đến tai Lão phu nhân. Lý Ngọc lưu lại một phong thư, trong thư hắn viết qua quýt: Các huynh đệ đều ở phía nam đánh giặc, ta không thể một mình nán lại ở kinh thành, ta đã tuân theo ý tứ của trưởng bối thành thân, coi như đã tận hiếu, xin các trưởng bối đừng ngăn ta đi tiền tuyến tận trung.