Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 206: Cái bẫy




Lại qua một tháng, Tiêu Thiểu Giác mặc dù muốn lập tức thành hôn cùng Lục Thanh Lam, nhưng trước hắn còn có mấy ca ca chưa thành hôn đâu, hắn cũng không tiện vượt qua ca ca, hắn đợi đến nóng lòng, lại cũng không có biện pháp. Vẫn thường xuyên đêm khuya xông vào khuê phòng của Lục Thanh Lam, mỗi lần đều tránh không được vuốt ve an ủi một phen, ban đầu còn có thể có chừng có mực, chỉ là dần dần có chút không khống chế được được voi đòi tiên.

Một ngày kia Tiêu Thiểu Giác từ trong cung trở về vương phủ, vừa mới ngồi xuống trong thư phòng, Vệ Bân chạy chậm đi vào, đưa cho hắn một cái ống trúc nho nhỏ, “Vương gia, không xong, xảy ra đại sự rồi.”

Vệ Bân đi theo Tiêu Thiểu Giác lâu như vậy, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy, hắn hoảng sợ thành bộ dáng này, hiển nhiên là đã xảy ra đại sự. Tiêu Thiểu Giác ngược lại vẫn có thể bảo trì bình thản, xoay mở nắp ống trúc, lấy mật thư ra xem một lần, hắn bỗng nhiên đứng dậy, “Vô liêm sỉ! Tên khốn kiếp Bàng An này làm việc kiểu gì vậy, sao lâu như vậy mới truyền tin về?”

Bàng An, là thủ lĩnh Cẩm Y Vệ Hành Châu, ở Hành Châu cũng là nhân vật dậm chân một cái mặt đất run rẩy.

Vệ Bân nói: “Vương gia, làm sao bây giờ?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Bàng An, bảo hắn vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp tìm được Lục Văn Đình, hơn nữa đảm bảo an toàn của hắn. Nếu Lục Văn Đình thiếu một sợi lông tơ, bổn vương lấy cả nhà của hắn đền mạng!”

Vệ Bân biết Tiêu Thiểu Giác là giận thật, thở mạnh cũng không dám, thấp giọng đáp ứng: “Vâng!”

“Lập tức phái ba ngàn tinh nhuệ Cẩm Y Vệ từ kinh sư, hoả tốc gấp rút tiếp viện Hành Châu!” Tiêu Thiểu Giác nói.

“Tuân lệnh!” Vệ Bân đang muốn đi xuống làm việc, Tiêu Thiểu Giác lại gọi hắn lại, “Chậm đã!” Hai mắt hắn sâu thẳm, chậm rãi nói: “Vẫn là điều động từ mấy đội ngũ chung quanh Hành Châu đi, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Vệ Bân lập tức đi xuống làm việc.

Tiêu Thiểu Giác ngồi xuống trên ghế, thần sắc có một chút mệt mỏi. Lục Văn Đình mặc dù không thích hắn, hắn cũng không nổi vị tiểu cữu tử tương lai này, ban đầu hoàng đế phái Lục Văn Đình đi Hành Châu, hắn cảm thấy thật ra là một lần tốt để rèn luyện, vốn cũng không có gì nguy hiểm, chẳng biết tại sao Lục Văn Đình bên kia lại làm ra đường rẽ cướp xe lương, người hiện giờ tung tích cũng không rõ. Trong lòng hắn mơ hồ có vài phần hối hận, hắn rõ ràng biết tình cảm giữa huynh muội Lục Thanh Lam tốt bao nhiêu, không biết nên khai báo như thế nào với Lục Thanh Lam.

Trường Hưng Hầu phủ vẫn là một mảnh tường hòa, cũng không biết chuyện đã xảy ra tại phía Hành Châu xa xôi.

Ngày hôm sau Lục Thần giống như thường ngày đúng giờ vào triều. Phẩm cấp của hắn khá thấp, chỉ có thể xếp tại đội ngũ quan viên phía sau, ngay cả bộ dạng hoàng đế trên ghế rồng đều thấy không rõ, đứng chừng hai canh giờ, chân của hắn đều đã đứng tê rần, triều hội cuối cùng mới kết thúc.

Lục Thần đi theo một đám quan viên đang muốn xuất cung, không biết một đội quan binh đằng đằng sát khí không biết từ nơi nào xông tới, người cầm đầu chính là Hữu thị lang Hình bộ Tả Quyền. Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tả Quyền hô to một tiếng: “Lục Thần, âm mưu của ngươi đã bại lộ rồi.”

Lục Thần không giải thích được: “”Tả đại nhân, ngươi đây là cớ gì?”

Tả Quyền cười lạnh nói: “Ngươi giả bộ cái gì, bắt nghịch tặc thông đồng với ngoại quốc này lại cho bổn quan.” Đã có mấy tên quan binh xông tới, chụp vào trên người Lục Thần một cái xiềng xích, Lục Thần là quan văn, làm sao phản kháng được, rất nhanh đã bị bắt được.

Lục Thần sau khi khiếp sợ cảm thấy không giải thích được: “Tả đại nhân, hạ quan rốt cuộc phạm tội gì, kính xin Tả đại nhân chỉ rõ!”

“Đợi ngươi vào thiên lao, tự nhiên sẽ hiểu.”

Tả Quyền áp giải Lục Thần xuất cung, đi về hướng đại lao Hình bộ.

Tiêu Thiểu Giác quản chính là công tác tình báo, trong cung phàm có một gió thổi cỏ lay, sao có thể dấu diếm được ánh mắt của hắn, tin tức rất nhanh liền tập hợp đến chỗ Vệ Bân. Nhưng Tiêu Thiểu Giác đang ở Kiến Thủy điện thương nghị chiến tranh Yến quốc cùng đám người Gia Hòa đế, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, bên trong chỉ có một mình Trương Tú hầu hạ, Vệ Bân gấp đến độ xoay quanh ở cửa, tuy nhiên lại không dám đi vào.

Lúc trước Đại Tề phái ba ngàn tinh nhuệ, do cữu cữu Tiền Thông của Nhị hoàng tử làm Thống soái, định lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng chiếm lĩnh Yến quốc, đến đỡ Tưởng Tín Hồng đi lên vương vị. Ban đầu tiến triển vẫn còn tương đối thuận lợi, quân đội của Tam vương tử Tưởng Tín Du bị đánh tháo chạy liên tiếp.

Nhưng rất nhanh chuyện liền nổi lên biến hóa, Tưởng Tín Du hoả tốc cầu cứu về phía Đại Chu, Đại Chu cũng lập tức phái ra quân đội số lượng tương đương với Đại Tề tham chiến, tướng quân thống binh của Đại Chu chỉ là một nhân vật không có danh tiếng gì, Tiền Thông tự xưng là danh tướng vi bất thế xuất 为不世出, kết quả chiến liên tiếp mấy trận, hao binh tổn tướng, mấy thành trì trọng yếu của Yến quốc đã chiếm lĩnh được lúc trước tất cả đều bị địch nhân công chiếm một lần nữa.

Quân tình khẩn cấp, thư cầu cứu như tuyết rơi bay đến nội các mỗi ngày. Nhị hoàng tử chính là người chủ trì lần chiến tranh này, hắn mặc dù chưa từng đích thân tới tiền tuyến, nhưng lương thảo, điều động binh lính, thậm chí an bài chiến lược chiến thuật, hắn đều có phần, có thể nói hắn vẫn điều khiển chỉ huy chi quân đội đi Yến quốc kia.

Hôm nay Nhị hoàng tử vừa mới nhận được chiến báo tiền phương, liền lập tức báo cáo Gia Hòa đế, hơn nữa yêu cầu Đại hoàng tử và Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Vĩ cùng nhau họp thảo luận.

Vệ Bân đứng hơn một canh giờ tại bên ngoài, mới đợi được Tiêu Thiểu Giác đi ra ngoài. Hắn vội vã nghênh tiếp, nói nhỏ bên tai Tiêu Thiểu Giác mấy câu, thậm chí không để ý ánh mắt kinh dị của mấy vị hoàng tử.

Tiêu Thiểu Giác sau khi nghe xong Vệ Bân bẩm báo, cả người đều ngây ngẩn. Hắn từ từ xoay người, nhìn Tiêu Thiểu Cảnh: “Nhị ca, ngài thật là nhị ca tốt của ta! Ở Hành Châu xếp đặt tiểu cữu tử của ta một đường không nói, thậm chí ngay cả cha vợ tương lai của ta cũng bắt lại, đệ đệ thật sự là bội phục thủ đoạn của ngươi!”

Vừa rồi ở trong Kiến Thủy điện hắn đã cảm thấy kỳ quái, lúc đang nói đến thế cục của Yến quốc, Tiêu Thiểu Cảnh lặp lại một vài lời nói không có nghĩa, khi đó hắn đã cảm thấy Tiêu Thiểu Cảnh là đang kéo dài thời gian. Thì ra là muốn thừa dịp một ít thời gian này để động thủ với Lục Thần.

Hắn tiến tới một bước, tay cầm chuôi đao, cả người giống như là một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, sát khí bức người. Mấy tên thị vệ bên người Tiêu Thiểu Cảnh toàn bộ đều nhịn không được rút vũ khí ra.

Tiêu Thiểu Cảnh khoát tay, kêu thị vệ của mình bình tĩnh chớ nóng, khẽ mỉm cười nói: “Lão Cửu ngươi nói tới chuyện này, bắt Lục Thần cũng không phải là chủ kiến của bổn vương, bổn vương đã xin chỉ thị của phụ hoàng. Chẳng lẽ ngươi bất mãn với quyết sách của phụ hoàng sao? Hắn mặc dù là nhạc phụ tương lai của ngươi, nhưng chỉ cần mạo phạm hình luật của Đại Tề ta, vô luận là ai cũng không thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Ta nhắc nhở ngươi một câu, hắn có hiềm nghi thông đồng với ngoại quốc, cửa hôn sự này ngươi vẫn là sớm lui một chút mới tốt!”

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác rất là phẫn nộ, hiển nhiên Tiêu Thiểu Cảnh đi nước cờ này là đã trải qua suy tính cặn kẽ, hắn đối phó Trường Hưng Hầu phủ không phải là mục đích chính, hắn là muốn vặn ngã Tiêu Thiểu Giác!

Tiêu Thiểu Giác “xoẹt” rút bội đao ra, giờ khắc này hắn thực sự vọng động muốn một đao chém chết Tiêu Thiểu Cảnh. Vẫn là Tiêu Thiểu Du một phát bắt được cổ tay của hắn, “Lão Cửu, không thể vọng động.”

Trên mặt Tiêu Thiểu Cảnh khiêu khích nhìn hắn: “Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vì một nữ nhân, ngươi lại muốn rút đao khiêu chiến cùng thân nhị ca của mình sao?”

Hắn chính là dùng phép khích tướng, Tiêu Thiểu Giác lại há có thể không biết, trong nháy mắt đó hắn ngược lại bình tĩnh lại. Hắn chậm rãi thu đao vào vỏ, giọng nói thản nhiên nói với Tiêu Thiểu Cảnh: “Đại ân đại đức nhị ca đối với ta, đệ đệ nhớ kỹ, một ngày nào đó, tất sẽ trả lại gấp đôi!”

Sau khi nói xong, hắn liền dẫn Vệ Bân nhanh chóng rời đi.

Tiêu Thiểu Cảnh ha ha cười một tiếng nói: “Lão Cửu, hiện tại đi thiên lao thăm cha vợ tương lai của xem ngươi sợ là có chút chậm, Cẩm Y Vệ của ngươi có mười tám đạo đại hình, Hình bộ cũng không kém Cẩm Y Vệ của ngươi. Bổn vương rất muốn biết, cha vợ tương lai văn nhược yếu ớt kia của ngươi, có thể chịu đựng được mấy đạo hình cụ đây?”

Tiêu Thiểu Giác chấn động toàn thân, không quay đầu lại, bước chân dưới chân bước nhanh hơn.

“Cửu ca chờ ta một chút!” Tiêu Thiểu Vĩ gọi một tiếng, bước nhanh đi theo.

Thấy hai vị đệ đệ đi xa, Tiêu Thiểu Cảnh nhe răng cười một tiếng với Tiêu Thiểu Cảnh: “Bọn đệ đệ quá mức hồ nháo, đại ca có muốn theo ta cùng đi nhìn một cái hay không.”

Tiêu Thiểu Du cười đến cực kỳ ấm áp: “Đang có ý đó!”

Hai người mặc dù đều hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương, nhưng ở trước mặt người ngoài lại luôn là một bộ dạng hòa hòa khí khí huynh hữu đệ cung.

Trong cung không cho cưỡi ngựa, ngựa của Tiêu Thiểu Giác và Tiêu Thiểu Vĩ đều buộc ở ngoài Đông Hoa môn. Tiêu Thiểu Giác lòng như lửa đốt, bước nhanh đi ra cửa cung, sớm có người nhận được tin tức, dắt ngựa đi ra ngoài. Tiêu Thiểu Giác phi thân lên ngựa, phóng đi. Đám người Tiêu Thiểu Vĩ, Vệ Bân vội vàng đuổi theo.

Tiêu Thiểu Vĩ đuổi theo, nói: “Cửu ca, ngươi không phải là muốn phá mở Thiên Lao cướp người ra chứ?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đúng thì sao?”

Tiêu Thiểu Vĩ sợ hết hồn: “Ngươi nếu thật sự làm như vậy, liền đúng ý Lão Nhị rồi. Hiện giờ hắn cùng với ngươi thế thành nước lửa, phụ hoàng cưng chìu ngươi, hắn vẫn không thể làm gì ngươi, ngươi nếu thật sự làm ra chuyện quá giới hạn như vậy, phụ hoàng tất nhiên sẽ không tha cho ngươi.”

“Ta đây cũng không thể nhìn phụ thân của Bảo Nhi chết ở trong thiên lao.”

“Cửu ca, lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt, ngươi nhất định phải nghĩ lại a!”

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác dâng lên một cỗ ấm áp, mặc kệ nói thế nào, bên cạnh hắn còn có huynh đệ tốt như Tiêu Thiểu Vĩ.

“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm loạn.”

Tiêu Thiểu Vĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người ra roi thúc ngựa, rất nhanh đi tới đại lao Hình bộ, quan binh trước cửa đại lao nhìn thấy một đội nhân mã hùng hổ chạy băng băng đến, kinh hãi, lớn tiếng quát hỏi: “Các ngươi là ai, đến nơi này muốn làm gì?”

Tiêu Thiểu Giác bá đạo đã quen, hộ vệ bên cạnh hắn cùng tính tình với hắn, trước đánh người đặt câu hỏi nọ ngã xuống đất, “Mắt chó đui mù các ngươi, ngay cả Khánh vương điện hạ cũng không nhận ra? Vương gia muốn thị sát đại lao Hình bộ, mau mở cửa lao ra, để chúng ta đi vào!”

Mọi người thấy dung nhan tuấn mỹ vô trù kia của Tiêu Thiểu Giác, ngẩn người, nhất thời tin vài phần, một tên tiểu quan nơm nớp lo sợ nói: “Vương gia muốn vào đại lao, hạ quan vốn không dám ngăn trở, nhưng thiên lao chính là trọng địa, quy củ trong triều, trừ phi nhìn thấy văn thư bộ đường đại nhân đóng dấu, người khác hết thảy đều không được đi vào. Tiểu nhân thật sự không dám vi phạm mệnh lệnh của bộ đường đại nhân.”

Thượng thư Hình bộ là người của Tiêu Thiểu Cảnh, đương nhiên sẽ không dễ dàng để Tiêu Thiểu Giác đi vào.

Tiêu Thiểu Vĩ nhảy xuống lưng ngựa liền cho hắn một cái tát. “Khốn kiếp! Bộ đường đại nhân của các ngươi lớn, hay là vương gia lớn. Bộ đường đại nhân của các ngươi thấy ta cùng Cửu ca, cũng phải quỳ xuống dập đầu, nếu hắn ở chỗ này, cũng phải nghe Cửu ca. Cửu ca bảo ngươi mở cửa, ngươi liền nhanh nhẹn mở cửa là được, nói nhảm nhiều như vậy!”

Người nọ lắp bắp nói, ” Hữu thị lang Tả Quyền đại nhân đang ở trong đại lao, hạ quan đã phái người đi mời rồi. Kính xin hai vị điện hạ chờ, không có phía trên ra lệnh, tiểu nhân thật sự không dám để nhị vị ngài đi vào a!”

Tiêu Thiểu Giác giận dữ: “Ngươi quả thực chính là không biết điều.”

Hắn vung vung tay lên, la lớn: “Cẩm Y Vệ ban sai! Trong đại lao Hình bộ phát hiện mật thám Chu quốc, lập tức mở cửa lao ra cho ta, bổn vương muốn tiến hành lục soát.” Trực tiếp dẫn người chế phục tất cả quan binh thủ vệ, Tiêu Thiểu Giác rất nhanh tìm ra chìa khóa từ trên người tên tiểu quan kia, mở cửa lao ra.

Phụ cận vốn có một đội quan binh thủ vệ, nhưng đều nghe qua uy danh của Tiêu Thiểu Giác, lại thấy Cẩm Y Vệ bộ dạng hung thần ác sát, trong lúc nhất thời ai cũng không dám lộn xộn.

Tiêu Thiểu Giác dẫn đầu xông vào đại lao. Tiêu Thiểu Vĩ không yên lòng, theo sát phía sau đi vào theo.

Trong đại lao tối tăm ẩm ướt, giam giữ là trọng phạm yếu phạm của Đại Tề, nhìn thấy có người đi vào, tất cả đều chạy đến phụ cận lưới sắt nhìn ra ngoài, làm cho người ta thấy không khỏi áp lực.

Tiêu Thiểu Giác bất vi sở động, lại đi về phía trước một đoạn đường, vừa vặn gặp phải Tả Quyền từ bên trong đi ra. Hắn là nghe nói Tiêu Thiểu Giác dẫn người xông vào đại lao, ra xem một chút, không ngờ ở chỗ này gặp được.

“Tham kiến vương gia!” Tả Quyền tiến lên thi lễ, mỉm cười nói: “Ngài thật đúng là khách ít đến của nơi này a!”

Tiêu Thiểu Giác lạnh lùng nhìn hắn: “Lục Thần ở nơi nào, dẫn ta đi gặp hắn!”

Tả Quyền do dự một chút, ngược lại không hỏi chuyện Tiêu Thiểu Giác tự tiện xông vào thiên lao, trực tiếp dẫn hắn đi vào bên trong.”Lục đại nhân đang ở phòng số một chữ giáp!”

Tiêu Thiểu Giác hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi thật đúng là để mắt đến hắn!” Phòng số một chữ giáp đều là để nhốt yếu phạm đặc biệt quan trọng.

Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Tả Quyền ngươi thật to gan, ngươi biết rõ quan hệ của Lục đại nhân cùng Cửu ca ta, ngươi còn còn dám động thủ bắt người, hơn nữa còn nhốt hắn vào đại lao?”

Tả Quyền nói: “Vương gia, Thập điện hạ, hạ quan đương nhiên là không dám đắc tội nhị vị ngài, chẳng qua bên trên có lệnh, lại có thánh chỉ, hạ quan cũng không dám cãi lời. Chẳng qua vương gia yên tâm, Lục đại nhân mặc dù bị ta bắt vào đại lao, nhưng hiện giờ mạnh khỏe không tổn hao gì, cũng không bị thụ hình.”

Tả Quyền này cũng là càng già càng lão luyện. Hắn mặc dù là người của Hình bộ, nhưng không phải là tâm phúc của Tiêu Thiểu Cảnh, vừa mới điều đến Hình bộ làm nhị bả thủ* này chưa được bao lâu. Tiêu Thiểu Cảnh lấy thánh chỉ ra bảo hắn bắt người hắn không dám không bắt, nhưng Tiêu Thiểu Cảnh ám hiệu hắn vận dụng đại hình với Lục Thần, đánh chết Lục Thần, hắn cũng không động thủ theo lời hắn ta. Hắn cũng biết tính tình của Tiêu Thiểu Giác, hắn coi trọng và yêu thích Lục Thanh Lam, hiện tại khắp kinh sư cơ hồ không người nào không biết, nếu hắn giết Lục Thần, vậy sẽ hoàn toàn đắc tội Tiêu Thiểu Giác, đến lúc đó há có quả ngon để hắn ăn.

(*)nhị bả thủ: nhân vật đứng sau cấp phó của cấp chính, tục xưng nhị bả thủ.

Cộng thêm lúc trước Vệ Bân trong quá trình đợi Tiêu Thiểu Giác cũng không phải cũng không làm gì. Hắn phái người tặng cho Tả Quyền một bộ xiêm y, bộ xiêm y kia là ấu tử của Tả Quyền mặc qua. Lúc trước Tả Quyền thăng nhiệm Tả thị lang Hình bộ, từng tìm cách xếp nhi tử vào Bắc trấn phủ ty của Cẩm Y Vệ, ý vốn là muốn để nhi tử tìm vàng, không ngờ lại thành một quả trù mã* trong tay Tiêu Thiểu Giác.

(*) 筹码 Trù mã: Thẻ đánh bạc; je-ton tính điểm (thay tiền để tính trong đánh bài)

Ý tứ Vệ Bân rất rõ ràng, ngươi nếu dám động một đầu ngón tay của Lục Thần, nhi tử của ngươi phải đền mạng. Thủ đoạn của Cẩm Y Vệ Tả Quyền đã nghe nói qua, để cho mình vô thanh vô tức hoàn toàn biến mất ở trên thế gian này quả thực quá dễ dàng.

Tả Quyền cân nhắc hơn thiệt, liền không dám tra tấn Lục Thần. Vốn Tiêu Thiểu Cảnh muốn kêu Tả Quyền trước tiên đánh gần chết Lục Thần, Tiêu Thiểu Giác sau khi nhìn thấy nhất định sẽ tìm cách cứu Lục Thần ra, đến lúc đó hắn chính là chống lại quân mệnh, Tiêu Thiểu Cảnh lại xúi giục ngôn quan thủ hạ buộc tội, thừa cơ giáng một gậy đánh chết Tiêu Thiểu Giác.

Mọi người rất nhanh đi đến một cái phòng tận cùng bên trong, trông thấy một người mang còng tay xiềng chân ngồi ở trên một đống rơm rạ, chính là Lục Thần.

Tiêu Thiểu Giác đi nhanh vài bước, hai tay bắt lấy hàng rào nói: “Bá phụ!”

Lục Thần cũng nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác, trong mắt toát ra vẻ vui mừng: “Vương gia, ngươi đã đến rồi! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bọn họ tại sao muốn nhốt ta ở chỗ này.” Tả Quyền nhốt hắn vào phòng số một chữ giáp, cũng không quản hắn nữa. Lục Thần lớn như vậy, còn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, trong lòng bàng hoàng bất lực quả thực không lời nào có thể diễn tả được, lúc này nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác giống như nhìn thấy thân nhân.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Bá phụ, ngài đừng lo lắng, đây chỉ là một trường hợp hiểu lầm.” Chuyện tình Lục Văn Đình quá mức phức tạp, một hai câu cũng không nói rõ ràng. “Ta kêu người thả ngươi ra ngoài.”

Hắn xoay đầu lại, chắp tay với Tả Quyền: “Tả đại nhân có thể đối xử tử tế với bá phụ, nhân tình này bổn vương xin nhận.” Lục Thần trên người sạch sẽ, hiển nhiên cũng không thụ hình.

Tả Quyền vội khiêm tốn nói: “Thần tiên đánh nhau, người phàm tao ương. Có một số việc hạ quan cũng là tình thế bất đắc dĩ, kính xin vương gia tha lỗi.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Chuyện này trong lòng bổn vương hiểu được.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Ngươi mở cửa lao ra, thả Lục đại nhân ra đi.”

Tả Quyền thất kinh: “Vương gia, chuyện này không được. Lục đại nhân chính là khâm phạm, đây là hành động chống lại quân mệnh, ngươi nên nghĩ thông suốt!”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Bổn vương đã sớm nghĩ thông suốt.” Hắn bỗng nhiên chém một chưởng ở gáy Tả Quyền, đánh ngất xỉu Tả Quyền trên mặt đất, vỗ vỗ tay nói: “Như vậy, Tả đại nhân cũng không cần gánh trách nhiệm gì nữa, tất cả trách nhiệm, đều để bổn vương một mình gánh chịu.”

Vệ Bân cúi người xuống, sờ loạn một trận ở trên người Tả Quyền, lấy ra một chùm chìa khóa lớn, tìm được cái chìa khóa của phòng giam số một chữ giáp, trực tiếp mở cửa phòng ra.

Tiêu Thiểu Giác kéo cánh tay Lục Thần: “Bá phụ, chúng ta đi mau!”

Lục Thần ở trong phòng giam thấy rõ ràng hết thảy, “Vương gia, ta là nghi phạm khâm định, nếu đi như vậy, sợ rằng hoàng thượng sẽ trách tội vương gia.”

Đến loại tình trạng này còn có thể nghĩ tới tình cảnh của Tiêu Thiểu Giác, làm trong lòng hắn ấm áp, Tiêu Thiểu Giác nói: “Chỗ Phụ hoàng, bổn vương sẽ giải thích với lão nhân gia hắn. Phụ hoàng luôn luôn thương ta, sẽ không làm gì ta. Ngươi cứ việc yên tâm, nếu vẫn để ngươi ở đây, bổn vương lo lắng sẽ có người ép dụng hình với ngươi, đến lúc đó Bảo Nhi còn không biết đau lòng bao nhiêu!”

Lục Thần còn đang do dự, Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Lục đại nhân, ngươi nhanh đừng lề mà lề mề nữa, Cửu ca ta dám thả ngươi ra, đương nhiên có biện pháp khai báo với phụ hoàng. Chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này rồi nói sau.” Dù sao Hình bộ cũng là phạm vi thế lực của Tiêu Thiểu Cảnh, đợi nữa nói không chừng sẽ còn xuất hiện trạng huống gì khác.

Lục Thần lúc này mới không nói nữa. Lục Thần một nhân viên văn chức đi không nhanh, một Cẩm Y Vệ đi lên trước, cõng Lục Thần lên, mọi người bước nhanh đi ra khỏi đại lao Hình bộ, Tiêu Thiểu Cảnh và Tiêu Thiểu Du vừa lúc chạy tới.

Tiêu Thiểu Cảnh thấy Tiêu Thiểu Giác quả nhiên cướp thiên lao, vui mừng quá đỗi. Lớn tiếng nói: “Lão Cửu, Lục Thần là trọng phạm phụ hoàng khâm định, ngươi cướp hắn ra ngoài, đây là muốn tạo phản hay sao? Người đâu, giữ chặt hắn cho bổn vương!” Hành động của Tiêu Thiểu Giác phạm thượng vô cùng.

Lần này hắn mang đến trên trăm gia đinh, mà Tiêu Thiểu Giác mang đến chẳng qua chỉ là mấy chục Cẩm Y Vệ.

Tiêu Thiểu Giác căn bản là lười phản ứng đến hắn, hắn từ trong lòng ngực móc ra một cái nỏ chữ thập, cũng không thấy hắn nhắm như thế nào, một cơn mưa tên gào thét bay qua bên tai Tiêu Thiểu Cảnh, lại cứ suýt bắn trúng đầu của hắn, Tiêu Thiểu Cảnh bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn thật sự gặp thoáng qua tử thần.

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Cây nỏ này là thợ giỏi Tây Vực chế ra, bên trong trăm bước, không nói điêu, có thể bắn thủng khôi giáp dày ba tấc. Nhị hoàng huynh nếu muốn nếm thử tư vị của kiểu vũ khí mới này, tiểu đệ nguyện ý phụng bồi.” Sát khí lóe lên trong mắt hắn, đầu mũi tên hàn quang lấp lánh vẫn ngắm chuẩn lấy cổ họng của Tiêu Thiểu Cảnh.

Tiêu Thiểu Cảnh chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào trong hầm băng.

Vũ khí kiểu mới này thật sự lợi hại, cơ hồ trong nháy mắt đã tiếp xúc tới, căn bản cũng không có thời gian tránh né. Cho dù hắn tự xưng là võ công cao cường, ở trước dạng vũ khí này cũng chỉ có đợi bị làm thịt.

Tiêu Thiểu Giác rống lớn một tiếng: “Tránh ra cho ta!”

Tiêu Thiểu Cảnh khó khăn nuốt nước miếng một cái, khoát tay phân phó bọn thủ hạ: “Tránh ra!” Hắn sợ chọc giận Tiêu Thiểu Giác, làm hắn thật sự bắn mũi tên ra, một chữ cũng không dám nhiều lời.

Tiêu Thiểu Du cũng ra một thân mồ hôi lạnh: “Lão Cửu, ngươi đừng vọng động!” Nếu hắn thật sự trên đường giết Tiêu Thiểu Cảnh, chuyện sẽ không thể thu thập.

Tiêu Thiểu Giác đương nhiên hiểu được đạo lý này, ấn tượng hắn để lại cho người khác vẫn là vọng động dễ giận thậm chí là lỗ mãng, thật ra lòng dạ hắn rất sâu, nếu không làm sao có thể khống chế hai quái vật khổng lồ Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ.

Tiêu Thiểu Giác xoay người, vẫn liếc Nhị hoàng tử, cho đến khi chạy ra rất xa, hắn mới thu hồi nỏ chữ thập. Tiêu Thiểu Vĩ chạy tới: “Cửu ca, ngươi hiện tại định làm như thế nào?”

Tiêu Thiểu Giác: “Trước tiên đưa Lục đại nhân về quý phủ, lại đến trước mặt phụ hoàng chịu đòn nhận tội!”

Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Ta cùng đi với ngươi.”

Tiêu Thiểu Giác thở dài một hơi: “Lần này liên lụy đến ngươi.”

“Đều là huynh đệ nhà mình, đương nhiên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, Cửu ca cớ gì nói ra lời ấy?”