*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày sau, toàn thể nhị phòng Lục gia lên đường, đi Kỷ phủ tham gia lễ “tắm ba ngày” của tiểu ngoại sanh, lần này chẳng những Lục Văn Đình tới, ngay cả Lục Thần cũng tới.
Kỷ phủ từ trước đến giờ khiêm tốn, lần này cũng không ngoại lệ, phụ tử Kỷ thị chỉ phát thiệp cho thân bằng cố cựu quen biết, người tới không nhiều lắm, nhưng không khí cực kỳ thoải mái hòa thuận.
Lục Thần rốt cuộc nhìn thấy tiểu ngoại tôn của mình — Kỷ Thành đặt tên cho tiểu gia hỏa là Liễn ca nhi. Liễn ca nhi mặc cái yếm đỏ thẫm, cực kỳ hoạt bát đáng yêu. Mấy ngày không thấy, ngũ quan của tiểu gia hỏa nẩy nở hơn chút, đẹp hơn rất nhiều so với lúc mới sinh ra.
Lục Thần tự mình đem một cái khóa trường mệnh vàng ròng sớm đã chuẩn bị tốt đeo ở trên cổ cho tiểu gia hỏa, ôm ngoại tôn liền không chịu buông tay, hôn lại hôn ở trên mặt hắn.
Hắn nói với Kỷ thị: “Ta cũng được làm ngoại tổ phụ của người ta rồi!”
Tắm ba ngày bình thường chỉ có nữ nhân mới tham gia. Lục Thần theo thê nhi cùng nhau đùa tiểu ngoại tôn một lát, lưu luyến không rời đi đến tiền viện uống rượu.
Hắn ở đằng trước gặp Kỷ Thành cười đến không ngậm miệng được, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau chắp tay nói: “Chúc mừng chúc mừng.” Sau đó hai người nhìn nhau cười lớn lên.
Các nam nhân ở phía trước uống rượu nói chuyện phiếm, các nữ nhân ở phía sau cử hành lễ tắm ba ngày, cũng không lâu lắm, đã có người đi vào bẩm báo, tắm ba ngày ở phía sau đã kết thúc. Không đến một lát hỉ bà ôm một hài tử trắng trắng mập mập tới cho chúng vị đại nhân quan sát, mọi người nhìn một vòng, cũng cảm thấy đứa bé này khỏe mạnh đáng yêu, thấy nó không khóc cũng không náo, chỉ thấy một đôi mắt đen như bồ đào trừng mắt nhìn loạn xung quanh.
Mọi người đang thấy lạ, có một gã sai vặt chạy vào, thi lễ một cái với Kỷ Thành: “Lão gia, Vệ công công tới.”
Kỷ Thành thoáng cái chưa hiểu được: “Vệ công công nào?”
Gã sai vặt giải thích: “Là Vệ công công bên cạnh Khánh vương gia Vệ Bân!”
Hắn đang nghi ngờ, Vệ Bân đã dẫn người xông vào. “Chúc mừng kỷ đại nhân, chúc mừng kỷ đại nhân!”
Vệ Bân nho nhã lễ độ, nếu nói đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười. Kỷ Thành mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn đứng lên nói: “Vệ công công giá lâm tệ phủ, không tiếp đón từ xa, thật có lỗi thật có lỗi!” Vệ Bân mặc dù là thái giám, nhưng theo chân Tiêu Thiểu Giác quyền nghiêng tứ hải, ở kinh thành cũng là nhân vật dậm chân một cái, tứ cửu thành đều phải run rẩy. Kỷ Thành cũng không muốn đắc tội hắn.
Vệ Bân cười nói: “Vương gia nhà ta nghe nói quý phủ mừng được lân nhi, đặc biệt sai ta đưa một phần lễ mọn, kính xin đại nhân xin vui lòng nhận cho.” Nói xong đưa tay lên, hai người hầu đi theo hắn đến đây liền đưa tới một cái khay ngọc bích, phía trên che tấm vải đỏ. Vệ Bân vạch tấm vải đỏ lên, lại là một cái vòng cổ vàng, một đôi vòng tay vàng, một đôi lắc chân vàng, vừa nhìn chính là vàng nguyên chất. Cộng lại e rằng cũng được mười mấy lượng, cộng thêm chế tác cực kỳ tinh mỹ, riêng kỹ thuật tài nghệ này, đã trị giá không ít bạc, làm cho người ta vừa thấy liền yêu thích không buông tay.
Kỷ Thành nhìn xem đều có chút choáng váng.
Vệ Bân nói: “Không phải là đồ quý trọng gì, nhưng cũng là một mảnh tâm ý của vương gia chúng ta, kỷ đại nhân vạn lần chớ từ chối.” Tiêu Thiểu Giác đưa những đồ này, cũng hợp với tình hình.
Vệ Bân nói xong tự mình đeo bộ vòng tay lên cổ tay của Liễn ca nhi, bên trên vòng tay kia chẳng những điêu khắc đồ án động vật tinh mỹ, hơn nữa trên mỗi cái vòng tay đều treo một cái lục lạc, tay tiểu hài tử khẽ động, liền vang lên đinh đinh đang đang
Liễn ca nhi cao hứng hỏng mất, toét cái miệng nhỏ nhắn ra nở nụ cười.
Vệ Bân biểu hiện cực kỳ nhún nhường, “Tiểu thiếu gia thích là tốt rồi.”
Đợi Vệ Bân để lễ vật xuống, cáo từ rời đi. Kỷ Thành mới liếc nhìn Lục Thần một cái, kỳ quái nói: “Chúng ta và Khánh vương phủ lại không có giao tình gì, hắn sao lại tặng lễ cho chúng ta?”
Lục Thần cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Chẳng qua ngày hôm sau, hắn liền hiểu.
Sáng sớm, phu nhân Thành quốc công Khấu thị liền mang hai tức phụ tới cửa viếng thăm. Nàng là mẫu thân của Trinh phi, ở kinh thành cũng là nhân vật nổi tiếng, cộng thêm hiện giờ Tiêu Thiểu Giác căn cơ ngày càng sâu, địa vị của Thành quốc công phủ cũng là nước lên thì thuyền lên. Lão phu nhân Trương thị mang theo ba tức phụ tự mình nghênh nàng đến Mục Nguyên đường.
Khấu thị những năm này lớn tuổi, tính tình không nóng nảy như lúc tuổi còn trẻ, lại còn là một người tính tình đi thẳng về thẳng, ngồi xuống liền cười nói: “Lão thân nghe nói quý phủ có vị Lục cô nương, nhan sắc phi phàm, có thể kêu tới để lão thân nhìn một cái hay không.”
Trương thị khẽ kinh hãi, mơ hồ dự cảm được cái gì, liền cho gọi Lục Thanh Lam qua.
Lục Thanh Lam đã sớm biết Khấu thị hôm nay sẽ đến, nhưng nàng thật sự đến Mục Nguyên đường, nhìn thấy Khấu thị vẫn có vài phần khẩn trương.
Khấu thị thấy nàng thân mặc một bộ tiểu áo trắng thuần thêu hoa văn đế thị *, phía dưới là váy mã diện thêu cành hoa, ăn mặc có chút mộc mạc, nhưng khó nén lệ sắc thiên thành.
(*) 柿蒂纹 thị đế văn: hoa văn hình tai quả Hồng.
柿蒂纹 thị đế văn
Khấu thị lôi kéo tay nàng khen: “Quả nhiên là nhan sắc trong vạn người không ai có.” Liền hỏi nàng bao lớn, từng đọc sách chưa, ngày thường yêu thích những gì các loại.
Lục Thanh Lam trả lời từng cái, đối đáp khéo léo, lễ số chu đáo.
Khấu thị hết sức hài lòng. “Tốt tốt tốt!” Nàng cười nói, “Đứa nhỏ này ta nhất kiến như cố, thật hận không thể lập tức cưới nàng về nhà làm tức phụ của ngoại tôn ta.” Nói xong cởi một cái vòng tay bích lục trong suốt trên cổ tay ra, “Đây là lễ gặp mặt đưa cho ngươi, ngươi đừng ghét bỏ.”
“Tạ lão phu nhân!” Lục Thanh Lam thoải mái thu lấy, cũng không từ chối.
Khấu thị lại càng cao hứng. Nàng nói với Lục Thanh Lam: “Hài tử ngoan, ngươi đi xuống trước, ta có lời muốn nói cùng tổ mẫu, mẫu thân của ngươi.”
Vừa rồi lúc nàng nói đến tức phụ ngoại tôn, sắc mặt Trương thị và mấy tức phụ liền khẩn trương rồi.
Lúc này không khỏi có chút khiếp sợ nói: “Lão phu nhân...”
Khấu thị nói: “Nếu là Lục Lão hầu gia và Lục Thần Lục đại nhân ở đây, cũng mời đi ra đi. Thật không dám đấu diếm, lão thân hôm nay đến đây, là vì tới làm mai thay ngoại tôn kia của ta.”
Kỷ thị có chút trợn tròn mắt, “Thật sự là... Khánh vương gia?”
Khấu thị cười dài nói: “Ta cũng chỉ có một ngoại tôn như vậy, trừ hắn ra, còn có người khác sao?” Nàng thấy sắc mặt Kỷ thị thay đổi, trấn an nói: “Yên tâm, ngoại tôn ta là ý định cưới Lục tiểu cô nương làm chính phi của hắn, sẽ không ủy khuất nàng.”
Đang khi nói chuyện, Lục Kháng và Lục Thần cũng tới.
Mọi người kiến lễ với nhau, Khấu thị thoải mái nói rõ ý đồ đến.” Thật không dám đấu diếm, Giác Nhi lần này quả thật là động tâm tư với Lục tiểu cô nương, chuyện một đạo thánh chỉ, hắn lại quanh co lòng vòng mời ta ra mặt. Như vậy cũng tốt, đủ để biểu hiện ra thành ý của chúng ta. Nói đi thì nói lại, Lục tiểu cô nương nhân phẩm tướng mạo tài hoa như vậy, ngoại trừ Giác Nhi, ta thật sự nghĩ không ra khắp kinh thành còn ai có thể xứng đôi với nàng. Lão hầu gia, Lục đại nhân, các ngươi cũng đừng do dự, đồng ý cửa hôn sự này, ta cũng dễ trở về báo cáo kết quả.”
Hai cha con Lục Kháng và Lục Thần liếc nhau một cái, vẫn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Ngoại trừ Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tiêu Thiểu Giác là hoàng tử có quyền thế nhất, tuổi còn trẻ đã là thân vương, dạng quý nữ nhà cao cửa rộng nào không lấy được, lại muốn cưới Lục Thanh Lam làm chính phi?
Lục Thần mặc dù vào quan trường, nhưng hôm nay cũng chỉ là tiểu quan chính lục phẩm, nếu để Lục Thanh Lam làm trắc phi, bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng chính phi này?
Lục Thần nói: “Không phải chúng ta không biết điều, chỉ là thân phận của Bảo Nhi đây làm chính phi... Sợ rằng hoàng thượng cũng sẽ không cho phép.”
Khấu thị nói: “Chuyện này Lục đại nhân không cần phải lo lắng, Giác Nhi đương nhiên sẽ thuyết phục hoàng thượng tứ hôn.”
Trường Hưng Hầu phủ đã có một vị hoàng tử phi? Nghĩ đến hai nữ nhi của tam phòng gả được như vậy, trên mặt Triệu thị đã nhịn không được lộ ra vẻ mặt ghen tỵ.
Trương thị đã không nhịn được nói: “Đây cũng là thiên đại vinh quang của Trường Hưng hầu Phủ...”
Lục Kháng dù sao không phải là xuẩn phụ vô tri như nàng bực này, ho khan một tiếng cắt đứt lời của nàng nói: “Chuyện này tuy nói là chuyện tốt, nhưng sự tình quan hệ trọng đại, kính xin lão phu nhân cho chúng ta đủ thời gian suy nghĩ thật kỹ.”
Khấu thị cười nói: “Lão thân mặc dù tính tình nôn nóng, nhưng cũng là người hiểu đạo lý, đại sự như vậy nên cho các ngươi suy nghĩ kỹ, cũng được, mấy ngày nữa ta lại đến.” Nói xong cũng không chào hỏi, trực tiếp đứng lên.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lão phu nhân như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu thấy.
Lão Hầu gia và Trương thị tự mình đưa Lão phu nhân ra cửa. Lão Hầu gia liền kêu Lục Thần đi thư phòng thương nghị chuyện này.
Kỷ thị cũng vội vàng quay trở về Y Lan tiểu trúc.
Biết rõ Khấu thị là tới làm gì, Lục Thanh Lam còn phải giả vờ giả vịt hỏi một câu: “Lão phu nhân Thành quốc công phủ tới làm gì vậy?”
Kỷ thị hừ một tiếng: “Nàng là tới đề thân với ngươi.”
Lục Thanh Lam làm bộ sợ hết hồn: “Thật hay giả? Ai có thể mời được đến lão nhân gia nàng?”
Kỷ thị nhìn nữ nhi một cái, nói: “Là Khánh vương Tiêu Thiểu Giác.”
Lục Thanh Lam che miệng “A” một tiếng.
Kỷ thị bỗng nhiên nói: “Ngươi và Khánh vương gia có lui tới lúc nào?”
Lục Thanh Lam vội vàng lên tiếng phủ nhận: “Ta không có!”
Kỷ thị thở dài một hơi nói: “Ngươi là thịt rơi trên người của ta xuống, trong lòng ngươi nghĩ cái gì ta nhiều ít vẫn có thể đoán được một chút. Tiêu Thiểu Giác là dạng người bực nào, khắp kinh sư không có mấy người không biết, nếu nói ngươi và hắn không có lui tới, hắn sao lại để ý ngươi như vậy, trước khi xin thánh chỉ tứ hôn còn phải trước hết cho người đến nhà đề thân chào hỏi?”
Lục Thanh Lam cúi đầu không lên tiếng.
Kỷ thị phất phất tay: “Các ngươi đều đi xuống đi.” Đầu tiên là cho lui bọn nha hoàn, mới nói lời sâu xa: “Nương hôm nay tới tìm ngươi, không phải là tới hưng sư vấn tội, thành thân là chính ngươi, nương chỉ là muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút. Ngươi cảm thấy Khánh vương người này, như thế nào?”
Lục Thanh Lam ngập ngừng một chút nói: “Khánh vương hắn, rất tốt.”
Khóe môi Kỷ thị cong cong, “Còn nói hai người các ngươi chưa qua lại, từ trước nương đã hỏi ngươi bao nhiêu thiếu niên hậu sinh, ngươi cho tới bây giờ chưa từng nói giúp bọn họ một câu lời hay.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút nói: “Mẫu thân, Tiêu Thiểu Giác đã cứu Vinh ca nhi đấy, cũng đã giúp ta rất nhiều lần.”
Vừa nói như thế, trên mặt Kỷ thị liền trở nên nhu hòa không ít. “Khánh vương điện hạ là ta từ nhỏ nhìn lớn lên, người khác đều nói hắn âm hiểm ác độc, nhưng ta thấy bộ dạng vừa tốt, tính tình lại lễ phép, còn từng cứu Vinh ca nhi nhà chúng ta.”
Lục Thanh Lam nghe xong trong lòng cao hứng trở lại: “Nói như vậy mẫu thân đồng ý ư?” Chỉ cần nương chịu đáp ứng, có nàng ở bên gối phụ thân thổi một chút gió, phụ thân bên kia tất nhiên không có vấn đề.
Kỷ thị điểm cái ót của Lục Thanh Lam: “Nhất mã quy nhất mã, hắn cứu đệ đệ ngươi, nương cũng không nhất thiết phải muốn đem khuê nữ gả cho hắn.”
Lục Thanh Lam thật sự có chút nóng nảy, “Hắn chẳng những cứu Vinh ca nhi, còn nhiều lần cứu ta! Có chuyện ta sợ ngài lo lắng không dám nó cùng ngài, thật ra ở khu vực săn bắn Ung Châu, nếu không có hắn ở đó, nữ nhi suýt chút nữa liền không gặp lại được mẫu thân rồi.”
Kỷ thị vốn đứng dậy muốn đi thương lượng cùng Lục Thần, nghe lời này thần sắc ngưng trọng ngồi trở lại. “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi một chữ cũng không được thiếu, nói lại với nương xem.”
Lục Thanh Lam liền đem chuyện trên đường chạy trốn Ung Châu, lấy một ít chuyện có thể nói kể lại.
Kỷ thị nghe được Tiêu Thiểu Giác vì cứu nàng, lại cam nguyện đâm một đao ở trên người mình, nhịn không được cực kỳ xúc động, cuối cùng thế nhưng khóc lên.
Lục Thanh Lam có chút mộng: “Mẫu thân, ngài khóc cái gì?”
Kỷ thị kéo Lục Thanh Lam, “Bảo Nhi của ta, thật là khổ cho ngươi rồi!”
Lục Thanh Lam dở khóc dở cười, đây không phải là trọng điểm được không?
“Nương, cũng đã qua, ta bây giờ không phải là nguyên vẹn ở trước mặt ngài sao. Tiêu Thiểu Giác đối với ta như vậy, ngài nói ta... có nên gả cho hắn hay không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Thanh Lam mới phát hiện mình biểu hiện quá không kín đáo rồi, lại cũng bất chấp nhiều như vậy.
Kỷ thị lau khô nước mắt, nói: “Không ngờ Cửu điện hạ là người hữu tình hữu ý như vậy.”
Lục Thanh Lam tràn đầy mong đợi nhìn Kỷ thị: “Vậy nương ngài là đồng ý hôn sự của chúng ta rồi ư?”