Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 196: Địa đạo




Trong khắp ngõ ngách của hoa viên, Tiêu Thiểu Giác cúi người chuyển mở một tảng đá lớn, bên dưới vậy mà lộ ra một cái cửa động tối đen. Khối đá xanh này cũng không có cái gì khác với bất luận khối đá xanh nào trong hoa viên, tuyệt đối không khiến cho người khác chú ý, ai có thể nghĩ đến phía dưới nó chính là một cái địa đạo.

“Đây, đây là...Địa đạo?”

Tiêu Thiểu Giác hàm chứa nụ cười gật đầu. “Ngươi thế nhưng đào một cái địa đạo trực tiếp thông đến trong tiểu viện của ta?” Khó trách hắn có thể tùy tiện ra vào khuê phòng của nàng, thì ra là có chuyện như vậy!

Tiêu Thiểu Giác nói: “Hộ viện của Trường Hưng Hầu phủ cũng không phải chỉ để bài biện, mỗi lần đều trèo tường vào, nhiều lần, dù sao cũng sẽ bị phát hiện, vẫn là đào một cái địa đạo là bảo đảm nhất.”

“Ngươi thật vô sỉ!”

Tiêu Thiểu Giác dương dương đắc ý, không cho là hổ thẹn, ngược lại cho là quang vinh.

Lục Thanh Lam dở khóc dở cười, thấy hắn vẫn luôn để ý mình như vậy, trong lòng lại mơ hồ có chút ngọt ngào.

“Có muốn theo ta đi vào nhìn một cái không?” Tiêu Thiểu Giác mời nói.

Lục Thanh Lam cũng sinh ra vài phần tò mò đối với cái địa đạo này, nói: “Cũng được!”

Tiêu Thiểu Giác liền nắm tay nàng từng bước đi vào. Cửa vào địa đạo cũng không lớn, chỉ có thể cho một người đi qua, nhưng chỉ đi một lát, lại càng đi càng rộng, không những thế, trong địa đạo thế nhưng cách mỗi mấy trượng liền treo một viên dạ minh châu. Dạ minh châu tỏa ra quang mang nhu hòa, vì vậy trong địa đạo cũng không có vẻ hắc ám. Hiển nhiên Tiêu Thiểu Giác hao tâm tổn trí ở trong địa đạo này không ít. Dựa theo trình độ khó chiều của hắn, vừa nhìn liền biết là kiệt tác của hắn.

Lục Thanh Lam nhìn về phía một viên dạ minh châu hồi lâu, Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Không cần nhìn nữa, những điều này đều là thực sự.”

Lục Thanh Lam bĩu môi, kỳ quái nói: “Tại sao không có cảm giác khó thở?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ta sai người nhiều lần tiến hành gia cố tăng chiều rộng của địa đạo, lại làm rất nhiều lỗ thông khí bí ẩn. Cho nên đi ở bên trong sẽ không có cảm giác khó thở.”

“Thật đúng là nhọc lòng!” Lục Thanh Lam chế nhạo nói.

Tiêu Thiểu Giác cười không nói.

Hai người đi dọc theo địa đạo gần nửa canh giờ, trước mặt rốt cuộc hiện ra một tia sáng, Tiêu Thiểu Giác trước tiên dọc theo thềm đá đi ra khỏi địa đạo, lại kéo Lục Thanh Lam ra ngoài.

Lục Thanh Lam từ trong địa đạo đi ra ngoài, một cỗ không khí lạnh lẽo tràn vào trong cổ, nhất thời cảm giác ngực thông sướng.

Vệ Bân vẫn đợi ở bên ngoài, vốn Tiêu Thiểu Giác đã nói với hắn, đêm nay sẽ qua đêm ở chỗ Lục Thanh Lam, không trở về nữa. Nhưng Vệ Bân vẫn là một thái giám tốt tận chức tận trách, Tiêu Thiểu Giác mặc dù bảo hắn trở về đi ngủ, nhưng hắn vẫn trung thành với cương vị canh giữ ở cửa địa đạo.

Thấy Tiêu Thiểu Giác từ cửa địa đạo đi ra, hắn kinh hãi, cho rằng chủ tử nhà mình bị Lục Thanh Lam đuổi ra ngoài. Trước kia tình huống như thế cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải, hắn cũng xem như bình thường. Không ngờ Tiêu Thiểu Giác xoay người lại kéo Lục Thanh Lam ra.

Không ngờ trực tiếp trộm nữ hài nhà người ta ra? Vệ Bân thật muốn vươn ngón tay cái cho chủ tử nhà mình.

“Lục cô nương mạnh khỏe!” Vệ Bân vội vàng hành lễ.

Lục Thanh Lam không ngờ hắn ở chỗ này, nhất thời có chút ngượng ngùng, mặt lập tức đỏ thẫm.

Tiêu Thiểu Giác cực kỳ săn sóc nói với Vệ Bân: “Ngươi trở về phòng trước, ta dẫn chủ tử nương nương nhà ngươi nhìn xem xung quanh một chút.” Đuổi Vệ Bân đi rồi.

Lục Thanh Lam nghe hắn nói như vậy cũng đã quen, không so đo hắn xưng mình là “Chủ tử nương nương”.

Lục Thanh Lam lúc này mới thư thái một chút. Nàng tò mò đánh giá khắp nơi tòa nhà này, trong địa đạo không có cảm giác phương hướng, đợi đến nơi này, ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy một cụm kiến trúc hướng tây bắc, vừa vặn chính là tòa nhà của nhà mình.

Lục Thanh Lam nói: “Thì ra là nơi này. Tòa nhà này là của ngươi ư?” hướng đông nam Hầu phủ có một tòa trạch tam tiến*, ngày thường đại môn luôn đóng chặt, tựa hồ cũng không có người ở. Lão Hầu gia và Lục Văn Đình từng phái người điều tra, kết luận đây là chỗ ở của ngoại thất của một vị đại quan trong triều, cho nên ngày thường luôn đóng chặt cửa. Không ngờ đã bị Tiêu Thiểu Giác lừa gạt.

(*) 三进的宅子 Tam tiến đích trạch tử: Một ngôi nhà có ba lối vào và ba lối ra: có ba sân, và mỗi sân có một nhà chính, một nhà hình hộp, một nhà thấp hơn (một nhà cho người hầu), và thậm chí là một hành lang trú mưa.

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: “Là ta mua lại, đã hơn hai năm rồi.”

Nơi này cách Hầu phủ theo đường thẳng chỉ một dặm, khó trách mỗi lần hắn thâu hương thiết ngọc đều thuận buồm xuôi gió như vậy.

Lục Thanh Lam lại nhìn chung quanh nhà một lần, bởi vì khí trời lạnh, nàng mặc không nhiều lắm, Tiêu Thiểu Giác sợ nàng cảm lạnh, mới đưa nàng trở về.

Hắn đưa nàng đến tận tiểu hoa viên phía sau Y Lan tiểu trúc, lúc chia tay, hắn nói với Lục Thanh Lam: “Ngươi nhanh trở về, đừng để bị lạnh, ta ngày mai liền cho người đến đây cầu hôn.”

Lục Thanh Lam trở lại gian phòng của mình, Mặc Cúc và Mặc Hương còn đang khẩn trương canh giữ ở cửa phòng, nhìn thấy Lục Thanh Lam từ nơi này xuất hiện, khiếp sợ không thôi: “Cô nương, ngài sao lại...”

Lục Thanh Lam khoát tay: “Cái gì cũng đừng hỏi, ta hôm nay thật sự mệt mỏi, ngủ trước, có lời gì ngày mai rồi hãy nói.”

Hai người đành phải đem lời muốn nói nuốt trở vào. Hai người đánh bạo vào phòng cùng nàng, trong phòng còn đâu bóng dáng của nam nhân, phảng phất mới vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của hai người mà thôi.

Các nàng hầu hạ Lục Thanh Lam nằm xuống giường, cảm thấy mệt chết đi, nhưng nhất thời lại ngủ không được. Tiêu Thiểu Giác bảo ngày mai sẽ tới cầu hôn, hắn ngày mai sẽ mời người nào tới đây?

Nàng bên này trằn trọc trở mình, Tiêu Thiểu Giác từ địa đạo đi ra ngoài, lập tức mang theo Vệ Bân trở lại Khánh vương phủ. Vừa rạng sáng ngày hôm sau liền đệ thẻ bài tiến cung đi gặp Trinh phi.

Trinh phi mới vừa rời giường, còn chưa ăn điểm tâm. Nghe nói Tiêu Thiểu Giác tới, hơi cảm giác ngoài ý muốn. Tính tình của Tiêu Thiểu Giác trong nóng ngoài lạnh, ngày thường đối với mẫu phi nàng đây cực kỳ hiếu thuận, cách ba năm ngày sẽ đến nơi này của nàng thỉnh an, nhưng hôm nay có phải có chút quá sớm không...

Trinh phi vội vàng phân phó đại ma ma mời người đi vào.

Tiêu Thiểu Giác một thân áo bào màu thạch thanh, mặc dù giằng co nửa đêm, chỉ ngủ hai canh giờ, lại vẫn thần thái sáng láng, phong thái chiếu nhân. Hắn tiến lên thỉnh an Trinh phi, nói: “Nhi tử bái kiến mẫu phi.”

Trinh phi nói: “Mau dậy đi. Ngươi sáng sớm tới đây, còn chưa ăn điểm tâm đi, ăn chút gì cùng Bổn cung đã.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Cũng được, đã lâu không vào cung của mẫu phi ăn gì rồi, nhi tử thật sự có chút nhớ.”

Trinh phi liền kêu người đưa đến một cái ghế, để hắn ngồi.

Bữa ăn sáng của Trinh phi rất đơn giản, dùng thức ăn chay làm chủ. Trinh phi biết sở thích của hắn, bảo nha hoàn bới thêm cho hắn một chén nhị mễ chúc, Tiêu Thiểu Giác ăn cháo, thật ra căn bản ăn không ra vị gì.

Trinh phi thấy bộ dạng hắn ăn như nhai sáp, cũng đoán được hắn có việc. Liền nói: “Hoàng nhi, có phải ngươi có chuyện gì không?”

Tiêu Thiểu Giác do dự một chút, Trinh phi liền vung tay lên: “Các ngươi đều đi xuống đi.” Đuổi đi tất cả nhóm ma ma cung nữ hầu hạ, lúc này mới nói: “Hiện ở chỗ này chỉ còn lại hai mẫu tử chúng ta, ngươi có lời gì liền nói thẳng đi.”

Tiêu Thiểu Giác buông bát đũa, trực tiếp nói với Trinh phi: “Nhi tử muốn xin mẫu phi nói một tiếng với ngoại tổ mẫu, xin nàng ra mặt giúp nhi tử đề một mối hôn sự.”

Trinh phi sửng sốt: “Làm mối?” Nàng đầy hứng thú để chén xuống, nói: “Lẽ ra ngươi từng này tuổi, đúng là cũng nên đến tuổi làm mai. Ngươi nhìn trúng cô nương nhà ai?”

Tiêu Thiểu Giác đang muốn nói chuyện, Trinh phi nói: “Để mẫu phi đoán xem, nhất định là tiểu cô nương Lục gia kia có đúng không? Ngươi trịnh trọng lạ kỳ xin ngoại tổ mẫu ngươi rời núi như vậy, là muốn để nàng làm chính phi của ngươi?” Ngoại tổ mẫu của Tiêu Thiểu Giác, là mẹ ruột của Trinh phi, chính là lão phu nhân Thành quốc công.

Thành quốc công mặc dù không nắm giữ binh quyền, nhưng hiện giờ phần lớn tướng lãnh trong quân đều có giao tình với lão nhân gia hắn, thế lực ngầm ở trong quân rất lớn, Trinh phi có thể ở trong hậu cung trôi qua bình bình an an, lão nhân gia hắn cũng là có công lao. Phu nhân Thành quốc công Khấu thị, lại càng là một vị phu nhân truyền kỳ trong kinh, cũng là xuất thân tướng môn, từ nhỏ không thích hồng trang lại thích võ trang, một thân công phu còn lợi hại hơn cả Thành quốc công, năm đó Thành quốc công xuất binh Nam Đại Doanh, bị người Đại Lương vây khốn, chính là Khấu thị tự mình mang binh cứu hắn ra từ trong vòng vây của địch nhân, lão công gia và vị nữ tướng quân này nhìn trúng nhau, lúc này mới thành tựu một đoạn giai thoại sau này.

Trinh phi là từ nhỏ đi theo cô mẫu của nàng lớn lên, cho nên mới học được một thân dịu dàng hiền thục. Khấu thị nay lớn tuổi, tính tình không nóng nảy giống lúc trẻ, lại cực kỳ rộng rãi thông thấu, trong vòng các phu nhân ở kinh thành có được uy vọng cực cao.

Trong hội các quý phụ, nàng mặc dù không phải là người địa vị cao nhất, nhưng bởi vì tầng quan hệ của nàng và Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Giác mời nàng ra mặt, cũng là biểu hiện thành tâm nhất.

“Thì ra mẫu phi sớm cũng đã nhìn ra.”

Trinh phi nói: “Ngươi mặc dù không phải là ruột thịt của ta, nhưng tóm lại là ta một tay nuôi lớn. Tâm tư của ngươi nhiều ít vẫn biết một chút. Tiểu cô nương Lục gia đồng khí liên chi với ngươi, tất nhiên là phải thu đến chỗ của ngươi, nhưng nếu để cho nàng làm chính phi của ngươi, tựa hồ thân phận có chút không đủ...”

Tiêu Thiểu Giác không đợi nàng nói xong, liền cắt đứt nàng, “Mẫu phi, nàng lần này cứu mạng của nhi tử, có đại ân với nhi tử, nhi tử không thể không báo đáp nàng.” Hai người trải qua đợt chạy trốn trong rừng rậm, hắn cũng không gạt Trinh phi.

Trinh phi nói: “Cho dù nàng có ân đối với ngươi, cũng không cần báo đáp nàng như vậy! Huống chi, hôn sự của ngươi có tác dụng rất quan trọng đối với nghiệp lớn tương lai của ngươi, ngươi không thể không suy tính kỹ.” Bộ dạng không tình nguyện.

Tiêu Thiểu Giác trực tiếp đứng lên: “Mẫu phi, nhi thần tâm ý đã quyết, kính xin mẫu phi thành toàn.” Thế nhưng thẳng tắp quỳ xuống.

Trinh phi phốc xuy một cái cười. “Mau dậy đi! Mau dậy đi! Nhìn ngươi gấp gáp kìa. Lúc trước ta từng có ý cho ngươi cưới Thanh Huệ quận chúa, để ngươi mượn trợ lực của Trấn Bắc vương phủ thành tựu nghiệp lớn. Chẳng qua mấy ngày nay biểu hiện của ngươi Bổn cung cũng đã nhìn ở trong mắt, ngươi đối với tiểu cô nương Lục gia quả thực là động chân tâm, vậy ta cần gì phải đau khổ ép ngươi? Ngươi là người cầm lái thế hệ này của Hạ tộc, vốn đã có có áp lực lớn như vậy, sống không vui như vậy, hiếm khi ngươi có nữ hài tử yêu mến, đối phương lại là một nữ hài xuất sắc như vậy, ta đương nhiên cố gắng thành toàn!” Nàng cười vỗ vỗ bả vai Tiêu Thiểu Giác, “Yên tâm đi, mẫu phi kiên quyết ủng hộ ngươi!”

Tiêu Thiểu Giác hơi quẫn, hiểu ra, vừa rồi Trinh phi chỉ là đang khảo nghiệm mức độ tình cảm của hắn đối với Lục Thanh Lam.

“Mẫu phi...”

“Được rồi ngươi không cần nhiều lời. Ta lập tức phát thiệp mời ngoại tổ mẫu ngươi tới đây một chuyến, đem chuyện này nói cho nàng biết, chẳng qua nàng luôn chán ghét những chuyện bà bà mụ mụ này, có chịu đáp ứng hay không, Bổn cung cũng không dám bảo đảm với ngươi.”

Tiêu Thiểu Giác mừng rỡ: “Chỉ cần mẫu phi chịu ra mặt, ngoại tổ mẫu sẽ không có chuyện không đáp ứng.”

Trinh phi cười nói: “Cho dù ngoại tổ mẫu ngươi chịu đáp ứng, ngươi vừa mới giải trừ hôn ước cùng Thanh Huệ quận chúa, liền lập tức đi Trường Hưng Hầu phủ cầu hôn, làm cho người ta cảm giác có phải có chút quá gấp gáp hay không?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Nhi tử... Thật sự là đã đợi không kịp.”