Tiêu Thiểu Giác biết nàng ngại cái gì, “Bổn vương lại đi hái chút trái cây làm đồ ăn sáng cho ngày mai, ngươi cứ việc ở chỗ này hơ xiêm y của ngươi cho khô đi, yên tâm, nơi này ngoại trừ hai ta, không có người khác.”
Lục Thanh Lam kéo hắn lại: “Ngươi đừng đi, ta vừa rồi nghe thấy tiếng tru của sói ngươi đi rồi... Ta ta sợ!”
Tiêu Thiểu Giác buông buông tay: “Vậy bổn vương làm sao bây giờ?”
Lục Thanh Lam có chút ngập ngừng: “Ngươi, ngươi có thể tới trước tường đá bên ngoài không, chờ ta hơ khô y phục, ngươi lại trở về.” Cái yêu cầu này của nàng thật ra thì rất quá đáng, cho rằng Tiêu Thiểu Giác sẽ không đáp ứng, vậy mà hắn lại cực kỳ dễ nói chuyện, nói: “Cũng được!”
Thống thống khoái khoái đứng dậy đi ra bên ngoài tường đá.
Lục Thanh Lam thấy hắn đi, cực kỳ nhanh cởi bỏ xiêm áo bên ngoài, hơ trên đống lửa. Nơi này có một đống lửa có thể cung cấp cho nàng ấm áp, nhưng tường đá bên ngoài lại là hàn phong gào thét. Lục Thanh Lam nghĩ suốt trên đường tới đây, Tiêu Thiểu Giác mọi cách săn sóc chiếu cố nàng, hiện giờ lại còn phải ở bên ngoài uống gió, trong lòng cực kỳ băn khoăn.
Nàng thấy bộ quần áo trong tuyết trắng của mình coi như nguyên vẹn, liền cắn răng một cái, gọi một tiếng: “Vương gia...”
“Sao vậy?” Thanh âm Tiêu Thiểu Giác rất nhanh truyền đến.
“Bên ngoài có lạnh không?”
“Vô nghĩa, đương nhiên lạnh!”
“Vậy, vậy ngươi vẫn là trở lại đi.”
Tiêu Thiểu Giác cho rằng nàng đã hơ khô xiêm y, bước nhanh đi vào, nói: “Sao lại nhanh như vậy...” Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy nàng mặc trung y trắng như tuyết ở chỗ đó, thấp cúi thấp đầu, mắc cỡ ngay cả cổ cũng biến thành màu hồng phấn.
Trung y vẫn còn ẩm ướt, dán ở trên người của nàng, buộc vòng quanh thân hình hoàn mỹ của nàng, hai chân thon dài, eo thon nhỏ uyển chuyển, cùng với hai đỉnh ngọn núi phập phồng trước ngực... Nên cao thì cao, nên vểnh thì vểnh, nên nhỏ thì nhỏ, Tiêu Thiểu Giác quả thực nhìn đến u mê.
Hắn thật không ngờ, tiểu cô nương mười bốn tuổi, đã trổ mã được như vậy rồi.
Lục Thanh Lam bị hắn nhìn như vậy hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, “Xoay người sang chỗ khác, không cho nhìn!”
Trong giọng nói có vài phần hờn dỗi, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy nửa người đều ngứa. Lời của nàng giống như là có ma lực, hắn không tự chủ được liền làm theo, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác.
Tiêu Thiểu Giác ngồi ở chỗ đó, lại dựng thẳng lỗ tai lắng nghe. Phía sau là thanh âm nhánh cây cháy lốp bốp, cùng với thanh âm Lục Thanh Lam lật qua lật lại y phục, Tiêu Thiểu Giác không nhìn thấy người của nàng, lại có thể tưởng tượng được bộ dạng nàng ngượng ngùng. Trong lòng hắn có chút hối hận, không nên nghe lời của nàng quay đầu đi chỗ khác.
Trong lòng hắn không tự chủ được sinh ra một nguyện vọng mãnh liệt, nghĩ muốn quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cho nên hắn cứ như vậy mà làm.
Lục Thanh Lam vừa hơ xiêm y ở trên lửa, vừa dùng ánh mắt len lén nhìn, thấy hắn dáo dác quay đầu lại, không khỏi giận: “Còn nhìn lén, ngươi không biết xấu hổ!” Nàng nhặt lên một hòn đá nhỏ ném tới, nàng chẳng qua là tỏ vẻ phẫn nộ của mình một chút, cũng không có ý thật sự dùng đá đập hắn, vốn dựa vào võ công của hắn né tránh hòn đá nhỏ nàng ném tới hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay. Ai ngờ Tiêu Thiểu Giác bị ma quỷ ám ảnh, phản ứng cực kỳ chậm chạp, một phát đập trúng mũi của hắn, Tiêu Thiểu Giác đau khó chịu hừ một tiếng, đưa tay sờ, lỗ mũi đã chảy máu.
Lục Thanh Lam kinh hãi, gấp gáp đứng dậy chạy tới, “Vương gia, ngươi không sao chứ! Tại sao ngươi không tránh ra?”
Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, chưa lên tiếng. Lục Thanh Lam lấy khăn tay ra giúp hắn lau máu trên mũi, nàng cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y, từ giữa cổ áo loáng thoáng có thể thấy cái yếm màu đỏ tươi bên trong. Còn có một mảnh da thịt nõn nà trắng như tuyết như ẩn như hiện.
Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác nhất thời thu không nổi, máu mũi càng chảy dữ tợn, cái địa phương nào đó cũng nổi lên biến hóa kỳ diệu.
Lục Thanh Lam thấy máu mũi của hắn càng chảy càng nhiều, trong lòng cực kỳ áy náy, “Đều tại ta hạ thủ quá nặng...” Hắn ngồi, nàng đứng, mặt đối mặt, hết sức chuyên chú lau máu cho hắn như vậy, hai luồng mềm mại trước ngực không tự chủ ma sát vào bờ vai của hắn, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy oanh một tiếng, cả người đều bị đốt lên.
Lục Thanh Lam lại vẫn không biết gì cả.
Hắn cũng không khống chế cảm xúc của mình được nữa, chợt đứng lên, chỉ một phát đã xô ngã nàng trên mặt đất. Trong mũi hắn phun ra hơi thở nóng rực, một tay lúng ta lúng túng đưa về phía trước ngực của nàng, đồng thời dùng đôi môi mỏng bao trùm lên đôi môi của nàng, vội vã thăm dò vào trong miệng của nàng, một trận công thành đoạt đất.
Nàng bị hắn đột nhiên công kích sợ tới mức có chút bối rối, muốn phản kháng, dùng sức đẩy hắn, lại phát hiện khí lực của hắn lớn kinh người, nàng căn bản không cách nào lay động được hắn mảy may.
Cho đến lúc này Lục Thanh Lam mới phản ứng tới, hắn là một nhân vật nguy hiểm cỡ nào! Chỉ tiếc hết thảy đã trễ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Thanh Lam cảm giác được mình thở không được nữa, lập tức sẽ chết, Tiêu Thiểu Giác mới buông nàng ra. Hắn cách gần nhìn nàng, hai mắt cháy lên ngọn lửa dục vọng hừng hực.
Lục Thanh Lam không cách nào hình dung tâm tình của nàng, duy nhất biết chính là mình sau khi bị hắn khinh bạc, cũng không tức giận như trong tưởng tượng, nàng chợt nhớ tới một chuyện, đẩy Tiêu Thiểu Giác ra: “Xiêm y của ta! Sắp cháy hỏng rồi!”
Tiêu Thiểu Giác ngây cả người, nhớ tới xiêm y của nàng còn hơ ở trên lửa, nhìn thấy áo ngoài của nàng đã bị đốt rụi một tay áo, nàng vội vàng cứu xiêm y xuống, lại phủi xiêm y ở phía trên ngọn lửa, may chỉ cháy hỏng một tay áo.
Tiêu Thiểu Giác đi tới, ôm bả vai nhìn nàng ở nơi đó bận việc, cũng không giúp đỡ.
Lục Thanh Lam cả giận nói: “Đều tại ngươi, xiêm y của ta đều bị cháy thành cái bộ dáng này rồi, còn mặc thế nào?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Một xiêm y mà thôi, ngày khác bổn vương mua cho ngươi mười kiện tám kiện.”
Lục Thanh Lam: “Ai muốn ngươi sau này mua xiêm y cho ta, ta chỉ hỏi ngươi làm sao bây giờ, hiện tại ngươi có xiêm y cho ta mặc sao?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Vậy cũng không thể trách ta!”
“Vậy chẳng lẽ trách ta hay sao?”
Tiêu Thiểu Giác trong lòng tự nhủ, không phải trách ngươi mặc thành như vậy còn lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ta, đây không phải là thành tâm câu dẫn bổn vương phạm tội sao? Chẳng qua hắn sợ Lục Thanh Lam tức giận, rốt cuộc lời này cũng không nói ra.
Hắn thấy nàng tức giận muốn đem xiêm y cứ như vậy mặc vào, nói: “Trung y và lý y của ngươi cũng đã ướt, ngươi không sấy khô rồi lại mặc, chờ ngã bệnh sao?”
Lục Thanh Lam cả giận nói: “Có một vương gia hoang dâm như ngươi ở chỗ này... Ta thấy vẫn là thôi đi.”
Vương gia hoang dâm? Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Như vậy đi, bổn vương vẫn là trốn ở phía sau tường đá. Chờ ngươi hong khô trung y và lý y rồi, ta rồi trở về.” hắn thấy Lục Thanh Lam còn là bộ dáng không tín nhiệm hắn, lại nói: “Yên tâm, nếu ta muốn nhìn lén, sẽ khiến ta tráng niên mất sớm, không chết tử tế!”
Lục Thanh Lam rồi mới miễn cưỡng tin hắn, chờ hắn đi ra phía sau tường đá, nàng dùng tốc độ nhanh nhất cởi trung y lý y cởi xuống, mặc ngoại thường vào, vội vàng hơ khô xiêm y, lại mặc vào lần nữa. Lần này mới gọi Tiêu Thiểu Giác trở lại.
Tiêu Thiểu Giác mặc dù không thấy bộ dạng nàng thay y phục, nhưng ở tường đá phía sau, cũng có thể nghe thấy thanh âm xột xoạt, trí tưởng tượng của hắn có chút phong phú, đã sớm tưởng tượng ra toàn bộ quá trình. Nhìn thấy Lục Thanh Lam ăn mặc chỉnh tề, mỗi một cái nút áo cũng đều cài cực kỳ chặt chẽ, nửa điểm cảnh xuân cũng không lộ, khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Trong lòng hắn thật sự có chút rục rịch ngóc đầu dậy, chẳng qua vẫn là mạnh mẽ tự đè nén xuống. Một là hắn biết nàng là cô nương lòng tự ái rất lớn, đối với nàng như vậy, nàng sẽ cảm thấy khuất nhục, cảm giác mình không tôn trọng nàng. Nếu không thích nàng như vậy, thì không nên bắt buộc nàng làm chuyện như thế, không bằng dứt khoát đợi đến đêm động phòng hoa chúc. Hai là hắn hiểu được, tình cảnh bây giờ của hai người nhìn như an toàn, kì thực hung hiểm vạn phần, không chừng lúc nào địch nhân sẽ tìm đến, hắn phải lưu lại thể lực đầy đủ ứng phó tình huống đột phát.
Lục Thanh Lam bị ánh mắt nóng rát của hắn nhìn đến không được tự nhiên, chẳng qua xiêm y sấy khô, mặc lên người thật sự là vạn phần thoải mái, cũng không đi so đo những thứ này.
Không khí giữa hai người rất là vi diệu, Lục Thanh Lam đang muốn tìm chút đề tài đánh vỡ loại lúng túng này, động tác Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên cực kỳ nhanh đem xiêm y cởi ra, rất nhanh liền lộ ra thân trên tinh tráng.
Lục Thanh Lam lấy làm kinh hãi: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Dù sao xiêm y của ngươi cũng hơ khô rồi, không thể để bổn vương mặc áo ướt cả đêm chứ?”
Lục Thanh Lam liền đứng lên, “Ta đến mặt sau vách đá!”
Tiêu Thiểu Giác ngăn cản nói: “Phía sau quá lạnh, ngươi vẫn là đàng hoàng ở lại nơi này đi, xoay người lại là được, ta biết ngươi chắc sẽ không nhìn trộm bổn vương. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn nhìn trộm, cũng tùy thời hoan nghênh.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, tường đá phía sau rất lạnh, mấu chốt là nàng một mình ở nơi đó có chút sợ. Cũng liền nghe lời của hắn rất tự giác xoay người lại. Trong miệng vẫn không chịu yếu thế: “Ngươi cho rằng người nào cũng không biết xấu hổ giống như ngươi sao?”
Tiêu Thiểu Giác cười cười: “Dù sao sau này cũng phải nhìn, sớm một ngày muộn một ngày cũng không có gì.”
Lục Thanh Lam gắt một cái: “Miệng chó không nhả ra được ngà voi!” Dứt khoát nhắm mắt câm miệng, nàng ngồi trên một đống cỏ khô, tựa vào phía trên vách đá. Nghe thấy tiếng gió gào thét ngoài tường đá, nơi này lại lửa hừng hực, là một bến tàu an toàn. Điều kiện nơi này hai đời cộng lại cũng là kém nhất, nhưng có thể là bởi vì có hắn, nàng lại cảm giác cực kỳ kiên định an tâm. Giằng co một ngày, đã sớm sức cùng lực kiệt, rất nhanh liền ngủ mất.
Tiêu Thiểu Giác câu được câu không nói chuyện cùng nàng, thấy nàng bỗng nhiên không tiếp lời nữa, hắn lắng tai nghe, nàng đã phát ra tiếng hít thở đều đều, là hắn biết nàng đã ngủ rồi.
Hắn liền cũng ngừng miệng, nhanh chóng hong khô y phục, mặc vào một lần nữa, sau đó rón ra rón rén đi tới bên cạnh nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy đầu của nàng tựa vào trên tảng đá cứng rắn, rất đau lòng, đem đầu của nàng quay lại, dựa vào trên vai của mình, lại sợ nàng buổi tối lạnh, đem áo choàng hong khô che ở trên người của nàng. Hắn nhìn đống lửa hồi thần, địch nhân tùy thời có thể xuất hiện, đống lửa rất dễ bại lộ, vốn nên trực tiếp dập lửa, nhưng rốt cuộc sợ nàng buổi tối bị đông lạnh, cuối cùng vẫn là quyết định đánh cuộc một lần, để cho đống lửa này cứ cháy đêm nay như vậy. Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, có nàng ở bên cạnh hắn, tối nay có thể ngủ ngon giấc.
Nghĩ tới đây, hắn đưa tay nắm cánh tay của nàng, nhắm lại hai mắt.
Bên ngoài rừng rậm Tiêu Thiểu Giác mất tích.
Gia Hòa đế ngồi ở trên đại ỷ hoàng hoa lê, mặt trầm như nước. Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du ngồi ở bên cạnh hắn, mà Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh thì đứng ở đàng kia, căn bản không có chỗ ngồi.
Hoàng đế nói: “Nói một chút xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lão Cửu đi nơi nào?”
Tiêu Thiểu Giác buổi tối không đến chỗ hoàng đế báo cáo, hoàng đế nổi lên lòng nghi ngờ. Lão Cửu đứa bé này hắn từ trước đến giờ cực kỳ coi trọng, lúc trước Trương Tú nhận được một ít tin tức vụn vụn vặt vặt, cũng không hết sức chính xác. Vì vậy hoàng đế sinh ra lòng nghi ngờ, hắn liền dẫn người đi cánh rừng xảy ra chuyện kia, vừa vặn nhìn thấy Vệ Bân mang theo bốn năm trăm tên thị vệ của Tiêu Thiểu Giác, cùng Tiêu Thiểu Cảnh mang theo mấy trăm tên thị vệ ở nơi đó giằng co, thiếu chút nữa liền xung đột vũ trang.
Hoàng thượng giận tím mặt, liền xách hai người trở về hỏi.
Vệ Bân hoàn toàn không nhắn đến chuyện Lục Thanh Lam, chỉ nói Tiêu Thiểu Giác truy đuổi một con tuyết hồ đi vào cánh rừng. Bởi vì Tiêu Thiểu Giác trước khi đi từng nhắc nhở Tam công chúa và Tiêu Kỳ, chuyện tình Lục Thanh Lam mất tích tuyệt đối không thể nói, nếu không, mặc kệ nàng cũng không xảy ra việc gì, danh tiết của nàng coi như xong.
Vệ Bân nói: “Vương gia một mình cưỡi ngựa xâm nhập rừng rậm, nô tài vốn mang theo thị vệ đi tiếp ứng, không nghĩ lại bị Lỗ Vương điện hạ cứng rắn ngăn cản, nô tài nhất thời tình thế cấp bách, mới xảy ra một chút xung đột cùng thị vệ của hắn. Lỗ Vương điện hạ không cho nô tài tiếp ứng Vương gia nhà ta, rốt cuộc là có ý gì?”
Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Được lắm một cái nô tài to gan xảo quyệt như ngươi, ỷ chủ tử ngươi được sủng ái, một tên thái giám nho nhỏ lại dám ức hiếp đến trên đầu bổn vương. Ngươi có biết cánh rừng này là khu vực săn bắn của bổn vương không, ngày đầu tiên đã bị bổn vương chiếm được. Dựa theo quy củ đi săn, ngươi căn bản không có tư cách tiến vào khu vực săn bắn này... Bổn vương cản ngươi, tất cả đều là theo quy củ, kính xin phụ hoàng làm chủ cho ta, trừng phạt tên hoạn quan không để bềctrên váo mắt này, để răn đe!”
Hai người ông nói ông có lý, bà nói bà để có lý, ầm ĩ thành một đoàn.
Gia Hòa đế bị bọn họ làm cho nhức đầu: “Câm miệng, hiện tại việc cấp bách trước tiên là tìm được lão Cửu!”
Lúc này một tên thái giám vội vã chạy tới: “Bệ hạ, Thập hoàng tử phái người truyền tin, nói là người của hắn phát hiện một sơn động, Khánh vương điện hạ có lẽ dã đi qua nơi này.”
Hoàng đế vui mừng: “Tìm được Lão Cửu không?”
Thái giám lắc đầu: “Thập điện hạ thỉnh ngài tự mình đi qua xem xét.”
Gia Hòa đế biết hai huynh đệ Lão Cửu Lão Thập tốt còn kém chung một phe, mới đem nhiệm vụ tìm kiếm Lão Cửu giao cho Tiêu Thiểu Vĩ làm. Nghe được lời nhắn của hắn, trong lòng hắn không khỏi chấn động, “Đi, đi xem một chút!”