Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 163: Vây săn




Mọi người cho Đại hoàng tử mặt mũi, rối rít trầm trồ khen ngợi, trong đó vui mừng nhất mừng chính là Tam công chúa.

Trấn Bắc vương lại thiếu hứng thú, ở Bắc Cương khống chế rắn độc không coi là tài nghệ gì đáng nói, cho dù làm xiếc luyện võ trên đường cái, cũng có không ít người có thể khống chế rắn độc, Đại hoàng tử còn cho là chuyện lạ.

Chẳng qua đợi người thuần xà mặc một thân áo bào trắng kia xuất hiện, trên mặt Đới Thống rốt cuộc lộ vẻ kinh sợ. Người thuần xà gọi người mang tới hai lồng sắt lớn, trong lồng đều là chi chít những con rắn uốn lượn, vừa nhìn qua, sợ rằng phải có đến ba bốn mươi con.

Người thuần xà ra lệnh một tiếng, liền có hai người tiến lên mở lồng sắt ra. Những con rắn kia cũng không đi ra, người thuần xà rút ra một cây sáo, thổi ra mấy âm tiết ô ô yết yết ở bên môi, rắn trong lồng tre mới giống như là ăn thuốc kích thích, như ong vỡ tổ leo ra.

Nhất thời mọi chỗ trống của đại điện đều bị rắn chiếm hết, người xem da đầu tê dại, những con rắn này đầu đều là hình tam giác, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, vừa nhìn đã biết là có kịch độc.

Các phi tử nhát gan đã lên tiếng kinh hô, hoàng đế giật nảy mình.

Người thuần xà lại thổi mấy tiếng, mấy chục con rắn độc lập tức xếp thành nhiều đội ngũ chỉnh tề, giống như binh sĩ chờ tướng quân kiểm duyệt. Mọi người thấy cảnh tượng thần kỳ như thế, không nhịn được cùng kêu lên vỗ tay tán thưởng.

Tiếng địch lại vang lên, thanh âm chợt cao chợt thấp, những con rắn độc kia lại đồng thời cúi đầu, tam lạy cửu khấu với Gia Hòa đế, thật giống như đang nói: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Gia Hòa đế không khỏi vỗ tay cười to: “Thú vị thú vị!”

Tài nghệ của người thuần xà hiển nhiên không chỉ như thế, những con rắn độc kia dưới sự khống chế của hắn chẳng những có thể làm ra đủ loại động tác độ khó cao không thể tưởng tượng nổi, người thuần xà còn làm cho chúng nó nhảy một điệu múa.

Đới Thống thấy mùi ngon, cười nói: “Xà vũ này thú vị hơn người múa nhiều.”

Rốt cuộc người thuần xà biểu diễn xong, dưới sự khống chế của hắn, tất cả độc xà ngoan ngoãn chui vào trong lồng.

Vừa rồi mặc dù biểu diễn đẹp mắt, nhưng mọi người vẫn lo lắng, hiện giờ cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, mấy thị vệ khẩn trương cao độ đứng ở phía sau hoàng đế cũng lén lút thở phào.

Tư phi tựa hồ cảm thấy cực kỳ hứng thú với màn biểu diễn xà vũ, nàng nói với người thuần xà: “Bổn cung có mấy câu muốn hỏi ngươi.”

Người nọ thi lễ thật sâu về phía Tư phi: “Nương nương xin cứ hỏi.”

Tư phi nói: “Ngươi luyện thuật dùng địch khống xà đã bao lâu.”

Người nọ nói với Tư phi: “Tiểu nhân là người Miêu Cương, từ nhỏ tiếp xúc với rắn độc, học thuật điều khiển rắn cùng tổ phụ, hiện tại tính ra đã gần được ba mươi năm.” Miêu Cương nằm ở phía nam Đại Lương, chướng khí hoành hành xà trùng tàn phá bừa bãi, mọi người nghe nói hắn là người Miêu Cương, tất cả đều ồ một tiếng, khó trách hắn có thể thuần phục những con rắn độc này ngoan ngoãn.

Tư phi lại nói: “Rắn này của ngươi đều có độc sao?”

Người kia nói: “Những con rắn độc này của Tiểu nhân, cộng lại có mười mấy chủng loại, mỗi một loại đều có kịch độc. Nếu người nào bị những con rắn độc này cắn trúng, không kịp thi cứu, sẽ bị mất mạng rất nhanh.”

Tư phi nói: “Ta nghe nói rất nhiều người thuần xà, đều muốn nhổ răng của rắn độc đi, tránh bị rắn độc ngộ thương. Những con rắn này của ngươi, còn răng sao?”

Người kia nói: “Người Miêu Cương chúng ta thuần xà, chưa bao giờ nhổ răng trừ độc!”

Tư phi hoảng sợ nói: “Vậy ngươi không sợ bị rắn cắn đả thương thậm chí cắn chết sao?”

Người kia nói: “Nếu thật sự bị độc rắn cắn chết, đó cũng là số mệnh của người thuần xà chúng ta. Thực không dám đấu diếm, phụ thân của tiểu nhân, còn có hai vị ca ca một vị đệ đệ, cũng táng thân miệng rắn độc.”

Tư phi cả kinh che miệng lại, “Thật là quá thảm!” Nàng xem liếc mắt nhìn người thuần xà một cái, “Bổn cung hỏi xong rồi.” Nói xong không để lại dấu vết nhìn thoáng qua về phía Tiêu Thiểu Cảnh, hai người lặng lẽ trao đổi một cái ánh mắt, Tư phi lập tức thu hồi ánh mắt.

Gia Hòa đế thưởng người thuần xà rất nhiều ngân lượng, người thuần xà thiên ân vạn tạ đi xuống. Bởi vì màn biểu diễn vừa rồi, tiết mục kế tiếp tựa hồ lập tức mất đi lực hấp dẫn.

Lại qua nửa canh giờ, yến hội rốt cuộc giải tán.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thanh Lam đã bị tiếng kèn mạnh mẽ đánh thức. Lục Thanh Lam dụi mắt ngồi dậy, phàn nàn nói: “Sớm như vậy, không để cho người ta ngủ a!” Nàng vốn là không quen giường, ngày hôm qua từ hành cung đi ra, cự tuyệt ý định lưu nàng lại hành cung qua đêm của Tam công chúa, trở lại lều trướng của mình, ở trên giường lăn qua lăn lại nửa đêm mới ngủ.

Mặc Hương là người hoạt bát, thích nhất giao bằng hữu, đã sớm thám thính tin tức trở về: “Sáng sớm, các vị hoàng tử, vương tử, thế tử đã xuất phát đi săn. Nghe nói hình dạng của các bãi săn Ung Châu này khác nhau, tổng cộng sáu bảy mươi khu vây cỡ nhỏ, nếu lên đường muộn, khu tốt bị người khác chiếm mất, chẳng phải là chịu thiệt. Những thiên chi kiêu tử này, người nào người nấy đều muốn nở mày nở mặt trước mặt hoàng thượng đây.”

Lục Thanh Lam “Nha” một tiếng, cũng không để ý. Dù sao ai được nhất, cũng không liên quan đến nàng.

Một khi đã bị đánh thức, Lục Thanh Lam cũng không có ý định ngủ tiếp. Mặc Cúc và Mặc Hương đỡ nàng rời giường, rửa mặt xong, điểm tâm còn chưa ăn, Tam công chúa đã tới.

Tam công chúa cao hứng bừng bừng nói: “Bảo Nhi, chúng ta cũng đi săn thú đi.” Thì ra là tối ngày hôm qua Thanh Huệ quận chúa nói như vậy một phen, trong lòng Tam công chúa cũng mọc cây cỏ rồi, sáng sớm hôm nay liền đi đến chỗ hoàng đế, van xin hoàng đế cho phép nàng cũng mang theo thị vệ đi ra ngoài săn thú. Hoàng đế bị nàng mài đến không có cách nào khác, đành phải đáp ứng, nhưng chỉ cho phép nàng săn bắt một ít thú con ở khu vực phụ cận cố định, không thể đi quá xa, để tránh gặp phải mãnh thú lớn.

Tam công chúa nghĩ đến đầu tiên chính là Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam nghe nàng đắc ý nói xong, cũng cảm thấy thú vị, lúc trước các nữ quyến đi theo đại đội tới bãi săn Ung Châu, cũng không ai có thể đi ra ngoài, đều là tránh ở trong lều, mấy ngày nay, Lục Thanh Lam ở trong lều cũng chán, liền một đáp ứng ngay.

Dùng xong đồ ăn sáng, Lục Thanh Lam báo cáo với phụ thân một tiếng mới ra cửa cùng với Tam công chúa.

Ở kiếp này, Lục Thanh Lam đi theo ca ca học cưỡi ngựa. Biết được phải tùy giá tới Ung Châu, đã sớm kêu ca ca dẫn con ngựa dịu ngoan kia theo, cho nên nàng cũng không thiếu ngựa cưỡi.

Thuật cưỡi ngựa của Tam công chúa là học cùng thị vệ trong cung, mạnh hơn nhiều so với Lục Thanh Lam, hai người chậm rãi mang theo một nhóm người ra khỏi doanh địa. Tam công chúa ra ngoài đi săn, hoàng đế phái gần trăm hộ vệ cho nàng. Bởi vì Mặc Cúc và Mặc Hương đều không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể ở lại trong lều giữ nhà, thuật cưỡi ngựa của Đại Vân tinh xảo, trở thành tỳ nữ duy nhất bên cạnh Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ thổi tới, chỉ cảm thấy trời cao mây rộng, trong nháy mắt, phiền não gì cũng không còn. Nàng lớn tiếng nói với Tam công chúa: “Sớm nên đi ra ngoài giải sầu.”

Tâm tình Tam công chúa cũng cực tốt, thúc ngựa đi tới bên cạnh Lục Thanh Lam, “Bảo Nhi, hôm nay chúng ta so xem ai đánh được nhiều con mồi hơn?”

Lục Thanh Lam đang muốn đồng ý, bỗng nhiên một trận tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến. Thanh Huệ quận chúa mặc một thân kỵ trang xanh nhạt, mang theo mấy trăm kỵ sĩ nhanh như chớp xông qua bên cạnh Tam công chúa và Lục Thanh Lam, nàng cưỡi một ngựa đỏ thẫm, cực kỳ cao lớn, so với ngựa con của Lục Thanh Lam lớn một vòng. Đến bên cạnh Lục Thanh Lam, nàng cũng không giảm tốc độ, mắt thấy ngựa của nàng sẽ đụng vào ngựa của Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, liều mạng lôi kéo dây cương, con ngựa kia chuyển nửa vòng, khó khăn né qua Thanh Huệ quận chúa. Hai con ngựa sát nhau đi qua, không đợi Lục Thanh Lam kịp phản ứng, Thanh Huệ quận chúa liền hừ một tiếng: “Không biết cưỡi ngựa, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!”

Bỏ lại một câu lao vùn vụt đi, Lục Thanh Lam không khỏi chán nản, tiện nhân kia nhất định là cố ý!

Tam công chúa cả giận nói: “Ra vẻ cái gì chứ! Không phải là cưỡi ngựa khá hơn một chút thôi sao?”

Lục Thanh Lam vừa định nói chuyện, lại là một trận tiếng vó ngựa ầm ầm, đã nhìn thấy cờ phấp phới, Tiêu Thiểu Giác mặc một thân kỵ trang màu xanh ngọc, thúc ngựa đi đến. Nhìn thấy Tam công chúa và Lục Thanh Lam hắn kéo ngựa lại, “Các ngươi đây là muốn làm cái gì? Săn thú sao?”

Tam công chúa có chút giật mình nhìn Tiêu Thiểu Giác: “Cửu ca, sao ngươi giờ mới lên đường? Ngươi không sợ đi trễ, bãi săn tốt đều bị người khác chiếm mất, đến lúc đó hoàng ngọc như ý kia ngươi không chiếm được thì sao?”

Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười: “Chiếm thì chiếm, một thanh như ý mà thôi, ta cũng không để ở trong lòng.” Nói rõ không có ý tranh giành cùng các vị hoàng tử.

Lục Thanh Lam không khỏi hơi ngẩn ra, ở trong ấn tượng của nàng Tiêu Thiểu Giác luôn luôn rất thích tranh đấu tàn nhẫn, hôm nay là thế nào vậy?

Tiêu Thiểu Giác biết được các nàng quả thật muốn đi săn thú, liền phân ra hai trăm tên thị vệ từ trong đội ngũ, bảo bọn hắn bảo vệ tốt Tam công chúa và Lục Thanh Lam.

Trong cả quá trình, Lục Thanh Lam không nói một lời, cũng không có bất kỳ đối diện hoặc trao đổi nào cùng Tiêu Thiểu Giác. Trong lòng Tiêu Thiểu Giác thầm bật cười, cũng không bóc trần.

“Ta đi đây!” Hắn cưỡi ngựa đi qua bên người Lục Thanh Lam, thấp giọng nói một câu: “Cẩn thận một chút!”

Lục Thanh Lam mặc dù còn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn bởi vì một câu nói của hắn liền không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Thuật cưỡi ngựa của Lục Thanh Lam và Tam công chúa cũng không tính là tốt, chỉ ở phụ cận rừng săn thú. Bởi vì cách hành cung của hoàng đế tương đối gần, các loại lang trùng hổ báo mãnh thú lớn sớm đã bị Vũ Lâm vệ săn bắn không còn, còn dư lại không ngoài các loại thú nhỏ như hồ ly, thỏ.

Tài bắn cung của Lục Thanh Lam cũng là Lục Văn Đình dạy, lại không học được một phần mười bản lĩnh của ca ca, dạo chơi trong rừng một ngày, cũng chỉ đánh được một con thỏ và một con hồ ly, vẫn là nhờ bọn thị vệ đuổi tới trước mặt nàng, nàng mới miễn cưỡng bắn trúng.

Tài nghệ của Tam công chúa cũng không chênh lệch nàng, chỉ đánh được mấy con thú con, liền trở về doanh trại. Hai người mặc dù nói thu hoạch ít ỏi, nhưng trong lòng lại cực hưng phấn.

Buổi tối cử hành yến hội ngoài trời ở trên thảo nguyên. Nướng thịt rừng ngoài trời là chính. Kiểm kê con mồi cả ngày nay, con mồi của Nhị hoàng tử và Thập hoàng tử nhiều nhất. Hoàng đế hết sức cao hứng, thưởng bọn hắn mỗi người một chén rượu lớn.

Cửu hoàng tử bởi vì lên đường muộn, lại không được bãi săn tốt, cho nên thành tích săn bắn quá bình thường, trên mặt hắn lại không có chút buồn nản nào. Ngược lại Thanh Huệ quận chúa, tuy là một nữ lưu, nhưng con mồi săn được còn nhiều hơn nhiều vị hoàng tử, lần này vây săn đại xuất danh tiếng.

Chẳng qua hôm nay mới bắt đầu, thời gian săn thú tổng cộng nửa tháng, chưa chắc kết quả cuối cùng chính là như thế.

Bữa tiệc ngoài trời này ăn được cực kỳ tận hứng, Lục Thanh Lam trở lại lều trướng của mình. Vừa muốn nằm ngủ, Đại cung nữ Uyển Thanh của Tam công chúa tới, “Lục cô nương, Công Chúa điện hạ được chút da tuyết hồ ly, bảo nô tỳ đưa cho ngài mấy khối để làm khăn quàng.”

Hai tiểu cung nữ theo phía sau nàng liền dâng lên mấy tấm da tuyết hồ ly. Lục Thanh Lam nhận lấy nhìn, thấy da tuyết hồ ly kia toàn thân trắng như tuyết, không có một cây tạp mao, chủng loại vô cùng tốt, mà khắp tấm da, không tìm được bất kỳ dấu vết trúng tên nào.

Lục Thanh Lam biết có thể làm được chuyện này, mũi tên phải bắn vào mắt của tuyết hồ, mới có thể bảo trì nguyên vẹn tính chất tấm da, yêu cầu cực cao đối với người bắn tên.

Nữ nhân đối với thứ tốt như vậy luôn là không cưỡng lại được, Lục Thanh Lam cũng không ngoại lệ. Nhưng nàng vẫn hỏi một câu: “Da này là công chúa lấy được từ đâu? Không phải là...” Thời điểm dạ tiệc nghe nói Tiêu Thiểu Giác săn được một ít tuyết hồ, nếu là hắn cho, đồ tốt đi nữa nàng cũng không muốn.

Uyển Thanh giống như là hiểu được nàng muốn hỏi cái gì: “Lục cô nương, da này đều là hoàng thượng thưởng xuống!”

Lục Thanh Lam lúc này mới yên tâm thoải mái nhận, nói với Uyển Thanh: “Trở về thay ta cám ơn chủ tử của các ngươi. Đợi trở lại kinh sư, ta tặng nàng vài bình son môi tự mình làm.”

Uyển Thanh cười đáp ứng một tiếng, mang theo cung nữ trở về hành cung. Đi được một nửa, lại bị một thân ảnh ngăn lại. Một thân ảnh kia vóc người thanh thanh tú tú, lại là một thái giám, chính là Vệ Bân.

Vệ Bân hỏi: “Uyển Thanh cô nương, thế nào rồi?”

Uyển Thanh cười nói: “Ta đã nói dựa theo ý của Vương gia và công chúa, Lục cô nương quả nhiên rất cao hứng thu những tấm da kia.” Vệ Bân cũng hết sức cao hứng, “Làm phiền cô nương rồi.” Hắn nhét vào tay nàng một thỏi vàng, nói: “Vương gia biết nhất định cao hứng, vậy ta trở về đi báo tin đây.”

Uyển Thanh nhìn Vệ Bân chạy chậm đi xa, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen. Tiêu Thiểu Giác tính khí thế nao nàng rất rõ, nam nhân lạnh lùng giống như núi băng, tặng lễ lại còn phải đi vòng vèo lớn như vậy, cũng chỉ có Lục Thanh Lam mới có thể gánh chịu nổi phần “Vinh hạnh đặc biệt” này.

Ngày hôm sau Tam công chúa đến tìm Lục Thanh Lam đi săn, phát hiện Lục Thanh Lam cũng gọi Tiêu Kỳ tới.

Bởi vì chuyện Tưởng Tín Hồng, Tam công chúa và Tiêu Kỳ vẫn không kết giao nhiều, sau khi Tiêu Kỳ và Lục Văn Đình đính hôn, Tam công chúa cũng không phải không chào đón nàng như trước. Nhưng dù sao cũng kém ngưỡi đã thân mật nhiều năm như Lục Thanh Lam, Tam công chúa vừa thấy Tiêu Kỳ liền không thể tự chủ nhíu mày.

Lục Thanh Lam kéo nàng qua một bên, “Kỳ tỷ tỷ chính là Nhị tẩu tương lai của ta, cũng không liên quan đến Tưởng đại ca của ngươi chút nào, ta gọi nàng đi săn cùng, ngươi cũng không thể lại ức hiếp nàng.”

Tam công chúa trợn mắt nhìn nàng một cái, nói: “Nàng nguyện ý đi theo liền theo.”

Thuật cưỡi ngựa của Tiêu Kỳ cũng là theo chân Lục Văn Đình học, so với Lục Thanh Lam kẻ tám lạng người nửa cân, ba người cũng không đi những chỗ rừng sâu núi thẳm kia, chỉ đi xung quanh săn chút thỏ hoang hươu bào, ngược lại rất vui vẻ.

Mấy ngày liên tiếp trôi qua như vậy, mỗi ngày sau khi mặt trời lặn, các vị hoàng tử, vương tử, thế tử thu đội trở về doanh địa, đều sẽ cử hành dạ tiệc ngoài trời.

Thống kê thành tích mấy ngày nay, vẫn là Nhị hoàng tử Thập hoàng tử dẫn đầu. Hai vị vương tử Yến quốc cùng Đới Phục Quang cũng không biết là thật sự thực lực không đủ hay là cố ý nhường cho các vị hoàng tử, thủy chung thành tích thường thường. Ngược lại Thanh Huệ quận chúa mang theo mấy trăm tên của Trấn Bắc vương phủ, mấy ngày nay đi săn đoạt được rất nhiều, ngày sau hơn ngày trước, thế nhưng không thua nam tử chút nào.

Ngày hôm đó Gia Hòa đế nghe Trương Tú lần lượt báo cáo thu hoạch của các đội, cười ha ha nói: “Bậc cân quắc (phụ nữ) không thua đấng mày râu, Thanh Huệ tài giỏi như vậy, khiến thiên hạ bao nhiêu nam nhi xấu hổ a!” Hắn sai người thưởng một bình rượu ngon cho nàng, Thanh Huệ quận chúa lại cầm lấy bầu rượu miệng đối miệng một hơi uống cạn bầu rượu.

Gia Hòa đế liên tục vỗ tay, nói với Trấn Bắc vương gia: “Hổ phụ vô khuyển nữ, Vương gia dạy được nữ nhi tốt.”

Trấn Bắc vương khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen. Tiểu nữ ngang bướng như vậy, nam tử bình thường người nào có thể hàng phục được nàng, vi thần sợ nàng không tìm được nhà chồng, phải sống ở Trấn Bắc vương phủ ta đến cuối đời đây!”

Trinh phi cười nói: “Vương gia nói tới chuyện này, ngài muốn gả nữ còn không dễ dàng sao? Hoàng thượng có nhiều nhi tử như vậy, mỗi người đều là anh hùng hào kiệt, ngoại trừ Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, các hoàng tử còn lại đều chưa thành thân... Vương gia thiếu một vị rể quý, mà bệ hạ cũng đang thiếu một con dâu oai hùng hiên ngang, bệ hạ người nói có đúng không?”

Hoàng đế mỉm cười gật đầu: “Trẫm định kết thân gia cùng Vương gia, Vương gia nghĩ như thế nào?”

Đới Thống đứng dậy, đưa tay để ở trước ngực, khom người thi lễ một cái nói: “Nếu Quân Nhi có thể trở thành hoàng tử phi, đương nhiên là vinh hạnh.”

Hoàng đế nói: “Tốt tốt tốt! Chúng ta thông gia này, là kết định rồi.”