Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 156: Tính kế




Trên người Triệu thị tự có một cỗ khí thế, hai người nhất thời đều không nói nữa.

Triệu thị nhìn Trương Đào một cái, giọng lãnh đạm nói: “Nhân Nhi ngày thường bị ta làm hư, nàng mặc dù tính tình không tốt, nhưng tâm địa không xấu, kính xin cô gia ngày sau khoan dung nhiều hơn.”

Trương Đào hừ một tiếng, không nói chuyện.

Triệu thị lại nói: “Nhân Nhi ta sẽ dạy bảo lại nàng. Nhưng cô gia là nam nhân, đại nhân có đại lượng, ngày sau kính xin nhường Nhân nhi một chút, cái gì nên, cái gì không nên nói, trong lòng cũng nên có chút cân nhắc.” Đức hạnh này của Trương Đào, lại còn muốn ghét bỏ Lục Thanh Nhân, Triệu thị quả thực là nổi trận lôi đình.

Trương Đào căn bản là không nghe lọt lời của nàng, không nhịn được đưa tay ra nói: “Nhạc mẫu vẫn là cứu trợ tiểu tế trước, rồi hãy nói chuyện khác.”

Lục Thanh Nhân thấy hắn còn muốn tiền, giận đến muốn mắng hắn, Triệu thị lại hung hăng  trợn mắt nhìn nàng một cái, Lục Thanh Nhân lời vừa ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Triệu thị nói: “Mấy trăm lượng bạc, ta cũng không phải là không thể cho ngươi, thậm chí tất cả khoản ngươi nợ đánh bạc, ta cũng có thể cũng giúp ngươi trả hết. Chẳng qua ta có mấy yêu cầu.”

Ánh mắt Trương Đào sáng lên: “Chỉ cần có bạc, yêu cầu gì đều nói được.”

Triệu thị nói: “Thứ nhất, ngươi sau này không thể chơi gái đánh bạc nữa. Ngươi tuổi không còn nhỏ, lại đã thành thân, không thể cả ngày chơi bời lêu lổng như vậy, cũng nên tìm  nghề nghiệp đứng đắn. Thứ hai, tiền ta có thể giúp ngươi trả hết, nhưng ngươi phải viết phiếu nợ cho ta.”

Triệu thị cũng không phải thiếu mấy trăm lượng bạc này, nàng là cảm thấy bắt người tay ngắn ăn người miệng ngắn, nếu Trương Đào viết phiếu nợ cho bọn họ, chắc chắn sẽ có chút cố kỵ, ngày sau cũng có thể tốt với Lục Thanh Nhân hơn một chút.

Lại không biết với loại người không mặt không da như Trương Đào mà nói, có đôi khi nợ tiền mới là đại gia.

Trương Đào không hề nghĩ ngợi liền nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

Sau khi tiểu phu thê rời đi, Triệu thị liền bệnh không dậy nổi. Lúc trước cũng biết Trương Đào là đồ cặn bã, thật không nghĩ đến hắn xấu xa đến loại tình trạng này, nàng là vừa tức vừa căm hận vừa hối hận vừa phẫn nộ, đau khổ mấy ngày liền bệnh nặng một trận.

Hôn sự của Lục Thanh Dung cũng lửa sém lông mày. Tam phu nhân chủ mẫu không thể chủ trì, Lão phu nhân không thể làm gì khác hơn là bảo Phùng thị ra mặt chủ trì, công sự phỏng tay như vậy, Phùng thị cũng không nguyện tiếp nhận, chẳng qua Lão phu nhân tự mình điểm tướng, nàng không còn cách nào, chỉ có thể bất đắt dĩ đón nhận.

Sau đó nàng liền phát hiện, còn chừng mười ngày nữa chính là ngày thành thân của Ngũ cô nương, rất nhiều thứ đáng lẽ nên chuẩn bị đầy đủ hết thậm chí nhân thủ, đều còn chưa chuẩn bị. Mà đồ cưới Tam phu nhân chuẩn bị cho Lục Thanh Dung, lại càng lừa gạt người. Tam phu nhân chuẩn bị cho Lục Thanh Dung tổng cộng sáu mươi bốn gánh đồ cưới, đối với một thứ nữ mà nói, sáu mươi bốn gánh đồ cưới không tính là ít, nhưng xiêm y, đồ trang sức, vải vóc vân vân Tam phu nhân chuẩn bị, tất cả đều là mặt hàng cực kỳ thấp kém, cho dù như vậy, cũng có đến gần một nửa đồ cưới là thùng trống—— bên trong căn bản không có thứ gì.

Lục Thanh Dung mang chút đồ cưới này gả vào Bình Lương Hầu phủ, ngày sau sao có thể đứng trước mặt các chị em dâu, sợ rằng vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu lên được.

Đại phu nhân tìm Kỷ thị xả ra: “Điều này cũng thật là quá đáng. Theo như lệ, các cô nương quý phủ xuất giá, công trung phải xuất ra ba ngàn lượng bạc, hai phòng chúng ta cũng đều dựa theo lệ thường thêm một ngàn lượng bạc, cộng lại chính là năm ngàn lượng, tam phòng gả nữ, cho dù một phân tiền không xuất ra, năm ngàn lượng này cũng đủ mua sắm mười mấy gánh đồ cưới rồi. Thế nhưng ngươi xem hiện tại, những thứ đồ cưới thấp kém này cộng lại, cũng không cao hơn hai nghìn hai, như vậy tính ra, nàng ít nhất cắt xén ba ngàn lượng bạc. Thật sự là quá đáng!” Cái gọi là nàng, đương nhiên chính là chỉ Tam phu nhân Triệu thị rồi.

Kỷ thị ngược lại không kỳ quái, thở dài nói: “Nàng đối với mấy thứ tử thứ nữ vốn từ trước đến giờ đều là như thế. Huống chi nàng cảm thấy Ngũ nha đầu đoạt hôn sự của Tứ nha đầu, trong lòng không biết hận Ngũ nha đầu bao nhiêu đâu, dưới loại tình huống này chuyện gây khó dễ Ngũ nha đầu cũng là thuận lý thành chương.”

Phùng thị thở dài nói: “Còn có ruộng nương và cửa hàng của hồi môn nàng cho Ngũ nha đầu. Ruộng nương cộng lại có khoảng một trăm mẫu, ta sai người tra xét, không phải là vùng núi cằn cỗi, chính là đất bị nhiễm mặn không được gì, về phần cửa hàng, chỉ có một gian, là một cửa hàng son phấn, ngươi đoán thử coi ở địa phương nào? Là ở phường Bảo Đại!”

Kỷ thị dở khóc dở cười: “Ở phố nhỏ bán son phấn ư?” Đầu óc có vấn đề mới đi vào trong đó bán son phấn.

Nếu nói “Đông phú tây quý nam bần bắc tiện”, nhà phú quý của kinh sư chủ yếu tập trung ở thành đông thành tây, mà phường Bảo Đại nằm ở thành nam, nơi đó tập trung chủ yếu là dân buôn bán nhỏ, mở cửa hàng son phấn ở nơi đó thì đợi đến mệt.

Phùng thị nói: “Không phải sao? Gian cửa hàng kia đã sớm nhập không đủ xuất rồi, Ngũ nha đầu cầm ở trong tay cũng chỉ có mất thêm tiền.” Chị em dâu hai người liếc mắt nhìn nhau, lòng dạ đều biết rõ Tam phu nhân đây rõ ràng là cố ý hãm hại Lục Thanh Dung.

Phùng thị thở dài nói: “Khó trách ban đầu Lão phu nhân để cho ta chủ trì hôn lễ của Ngũ nha đầu, lúc Tam đệ muội giao sổ sách lại bất đắc dĩ như vậy.”

Kỷ thị nói: “Vậy những chuyện này đại tẩu có nói cho Lão phu nhân không.”

Phùng thị nói: “Ta khó hiểu nói với Lão phu nhân, chẳng qua Lão phu nhân không biết là nghe không hiểu hay là không muốn quan tâm, chỉ hàm hồ ứng phó rồi thôi.”

Kỷ thị đề nghị: “Những điều này là chuyện của tam phòng, đại tẩu vẫn là không nên nhúng tay quá nhiều. Đề nghị của ta là có bao nhiêu bát thì ăn bấy nhiêu cơm, có bao nhiêu bạc thì làm bấy nhiêu chuyện!”

Phùng thị gật đầu: “Ta hiểu.”

Dù sao Lục Thanh Dung cũng không phải là thân khuê nữ của hai người, trước đây lúc chưa đắc tội Tam phu nhân, còn có thể thỉnh thoảng đi theo phía sau Lục Thanh Nhân thêm ngột ngạt cho đại phòng nhị phòng, Phùng thị không khấu trừ tiền hôn lễ của nàng coi như đã rất không phụ lòng nàng rồi.

Hôn sự của Lục Thanh Dung ngược lại thuận thuận lợi lợi, không giống như Lục Thanh Nhân gây ra chuyện thiêu thân gì. Chẳng qua tại ngày Lục Thanh Dung xuất giá hôm ấy, Trương thị gọi Lục Thanh Dung vào Mục Nguyên đường, dạy dỗ nàng một phen, bảo nàng về sau gả đi phải biết hiếu kính cha mẹ chồng, phụng dưỡng trượng phu. Cuối cùng đem hai nha hoàn ban đầu chuẩn bị làm thông phòng cho Kỷ Hải đưa cho Lục Thanh Dung.

Lục Thanh Dung vừa thấy tướng mạo của hai nha hoàn, cũng biết các nàng là dùng làm gì, nàng đương nhiên không muốn, nhưng nàng một là không có cữu gia giúp đỡ, hai là không có mẫu thân cường thế, làm sao có sức mạnh cự tuyệt? Chỉ có thể cắn răng nhận. Chẳng qua là mắt buông xuống hiện lên vẻ oán độc nhè nhẹ.

Vào đêm đó Lục Thanh Dung thành thân, Trường Hưng Hầu phủ cũng bày tiệc, Tiêu Kỳ kể từ khi định ra hôn sự cùng Lục Văn Đình, liền không tới Trường Hưng Hầu phủ nữa, đương nhiên là vì tị hiềm, chẳng qua hôm nay là lễ xuất giá của cô nương Trường Hưng Hầu phủ, nàng cũng đi theo mẫu thân và ca ca cùng tới.

Ở Hầu phủ ăn xong tiệc đi ra ngoài, nàng mang theo nha hoàn thiếp thân đi tới Y Lan tiểu trúc của Lục Thanh Lam. Đã là ban đêm, bóng cây bà sa ở bên trong Hầu phủ, trong gió đêm tháng sáu mang theo ấm áp nhè nhẹ, hôn sự của Tiêu Kỳ đã định, lòng cũng hoàn toàn an định rồi, tâm tình nàng hết sức không tệ.

Tiệc rượu hôm nay chủ yếu là bày trong phạm vi Hằng Phong uyển của tam phòng, bởi vì nha hoàn của nhị phòng bị tam phòng mượn đi hơn phân nửa, bởi vậy càng đi nhị phòng, người càng ít.

Trong lòng Tiêu Kỳ còn đang suy nghĩ, đợi lát nữa gặp Lục Thanh Lam, phải nghĩ biện pháp như thế nào hỏi một cách khéo léo tình huống của Lục Văn Đình, Lục Thanh Lam tinh tựa như quỷ, cũng chẳng phải dễ gạ gẫm. Lúc trước cha nàng Tiêu Ninh thao luyện Lục Văn Đình, đến nay Lục Văn Đình vẫn còn đang ở nhà dưỡng bệnh, chưa đi trong cung làm nhiệm vụ. Trong lòng nàng vừa áy náy lại lo lắng, nếu không phải cố kỵ dư luận, nàng đã sớm vấn an Lục Văn Đình rồi.

Đúng lúc này, một nha hoàn mặc bối tử màu tím từ một đường rẽ đi qua, cúi đầu vội vã chạy tới, bộ dạng lén lút, thiếu chút nữa đụng vào nha hoàn của Tiêu Kỳ.

Nha hoàn kia sợ tới mức kinh hô một tiếng. Liên tục xin lỗi xin tha, Tiêu Kỳ mặc dù là quận chúa, đối đãi với hạ nhân vẫn là rất rộng lượng hoà nhã, cũng không có làm khó nàng, liền thả nàng đi.

Đợi nha hoàn kia đi xa, Tiêu Kỳ mới phản ứng tới, nàng hỏi nha hoàn của mình: “Trân Châu, nha hoàn vừa rồi, ngươi đã từng nhìn thấy  ở nhị phòng chưa?”

Các nàng chính là khách quen của nhị phòng, lúc trước chưa đính hôn, mỗi tháng Tiêu Kỳ ít nhất cũng sẽ tới ba năm lần, bọn nha hoàn của nhị phòng nàng cơ hồ đều biết, mà nha hoàn vừa rồi kia, lại mặt lạ hoắc, cộng thêm bộ dạng lén lén lút lút, càng thêm làm cho người ta hoài nghi.

Trân châu nói: “Có phải là nha hoàn mới vào nhị phòng không?”

Tiêu Kỳ nhíu mày suy nghĩ một chút, nếu đổi lại bình thường, nàng có thể sẽ không quan tâm, chỉ nói chuyện này cho Lục Thanh Lam, bảo nàng tự mình đi thăm dò. Nhưng hiện giờ, nàng có lẽ không được bao lâu nữa sẽ gả vào Trường Hưng Hầu phủ, nàng đã coi như là nửa chủ nhân của Hầu phủ rồi, cho nên cũng càng có ý thức của chủ nhân. Nha đầu này nếu làm chuyện gì bất lợi đối với nhị phòng, nàng cũng kịp thời ngăn cản. Liền nói với Trân Châu: “Chúng ta đuổi theo, xem thử đi!” Suy nghĩ một chút, lại bỏ thêm một câu: “Lặng lẽ thôi!”

“Quận chúa!” Trân Châu rất muốn phản đối! Tiêu Kỳ nói: “Đừng nói nhảm, nhanh lên một chút!”

Trân Châu liền không dám nói nữa, nàng đưa đèn lồng trong tay giao cho một đứa nha hoàn khác, hai chủ tớ người liền mượn ánh trăng đuổi theo.

Chỗ này càng chạy càng vắng vẻ, thời gian dần qua ngay cả Trân Châu cũng bắt đầu có chút sợ. “Tiểu thư, chúng ta đừng đi theo nữa?”

Nỗi băn khoăn trong lòng Tiêu Kỳ càng lúc càng lớn, làm sao chịu bỏ dở nửa chừng. Trân Châu đành phải đánh bạo theo nàng tiếp tục xâm nhập. Rốt cuộc phía trước dẫn tới một vườn hoa, bên trong trồng rất nhiều cây cọ và cây đa. Loáng thoáng có thể nhìn thấy nha hoàn mặc bối tử màu tím kia đứng ở dưới một gốc cây, bên cạnh còn có hai người đứng, một nam một nữ, nha hoàn đứng ở bên cạnh nữ nhân kia, lo lắng nói gì đó.

Chẳng lẽ là có người ở nơi này vụng trộm? Hôm nay là ngày Lục Thanh Dung thành thân, người đến người đi, tuy nói người của nhị phòng ít, nhưng thế này thì lá gan cũng quá lớn.

“Quận chúa!” Trân Châu có chút hưng phấn kêu một tiếng.

“Hư!” Tiêu Kỳ vội vàng ngăn nàng, hai chủ tớ còn cẩn thận núp ở phía sau tường hoa. Hôm nay có sao không trăng, nếu không phải lưu ý quan sát, sẽ rất khó phát hiện đôi chủ tớ này.

Trân Châu để sát vào bên tai Tiêu Kỳ, thấp giọng nói: “Quận chúa, sao ta lại thấy thân ảnh nữ nhân kia có chút quen? Nhất định là người chúng ta biết!”

Tiêu Kỳ lúc này lại gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh của người nam nhân kia.

Trân Châu nói: “Nếu không chúng ta trực tiếp gọi người bắt kẻ thông dâm đi! Hơn nửa đêm ở chỗ này hẹn hò, khẳng định không là kẻ tốt!”

Tiêu Kỳ tức giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Trân Châu không khỏi kinh ngạc, quận chúa nhà mình luôn luôn rất tốt với các nàng, hôm nay là ăn phải thuốc súng sao?

Tiêu Kỳ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng người nam nhân kia, lúc này người nam nhân kia đã ôm nữ nhân vào trong lòng, chỉ chốc đã buông ra. Hai người lúc đó tách ra, nữ nhân đi về hướng phía trong viện, nam nhân thì lập tức đi về hướng ngược lại.

Thẳng đến khi toàn bộ ba người đi mất không còn bóng dáng. Trân Châu mới thở phào nhẹ nhõm: “Quận chúa, nô tỳ vừa rồi nhìn thấy người nam kia, sao lại cảm thấy bóng lưng của hắn cũng có chút quen?”

Tiêu Kỳ mặt lạnh, cả giận nói: “Ta bảo ngươi câm miệng ngươi không nghe thấy sao?”

Trân Châu ở trước mặt Tiêu Kỳ luôn luôn được sủng ái, chưa bao giờ chịu quở trách như vậy, nhất thời nước mắt sắp chảy xuống.

Tâm tình của Tiêu Kỳ lại trở nên vô cùng không tốt: “Đi thôi, chúng ta lập tức trở về vương phủ.”

Trân Châu ngạc nhiên nói: “Không đi chỗ Lục cô nương sao?”

Tiêu Kỳ mặt không thay đổi nói: “Không đi!” Trân Châu thật sự không hiểu nổi nguyên nhân Tiêu Kỳ bỗng nhiên biến sắc mặt, nhưng nàng lại không dám hỏi.

Cứ như vậy ủy ủy khuất khuất theo sát Tiêu Kỳ ra khỏi Trường Hưng Hầu phủ.

Tiêu Kỳ trở lại vương phủ, trực tiếp đi đến phòng của ca ca Tiêu Thiểu Hủ, Tiêu Thiểu Hủ vừa mới tắm rửa, đang mặc một bộ tiện bào ngồi ở phía sau thư án, cầm một chút công báo lật xem, nhìn thấy Tiêu Kỳ đi vào, cười nói: “Muội muội làm sao lại tới?” Suy nghĩ một chút giống như hiểu được, trêu cợt nói: “Ta biết rồi, ngươi là muốn hỏi ta có gặp muội phu tương lai của ta không có phải không?”

Tiêu Kỳ không để ý tới ý vị chế nhạo trong lời nói của hắn, gật đầu ngồi xuống cái ghế trước mặt Tiêu Thiểu Hủ, “Ngươi có thấy hắn không?”

Tiêu Thiểu Hủ cười ha ha: “Xem ngươi gấp đến độ này, còn chưa thành thân đâu. Nói thật cho ngươi biết đi, ta đúng là đi đến phòng của Lục Tam ca, chẳng qua hắn cũng không ở nơi đó, ta chờ một lát hắn vẫn không trở về, ta sợ phụ vương chờ ta không kiên nhẫn, cũng không đợi thêm nữa. Ngươi nếu không yên lòng, ta ngày mai lại đi thăm hắn, nhất định đem tình huống của hắn cẩn thận hồi báo với ngươi!”

Tiêu Kỳ nói: “Không cần. Ngươi chỉ cần nói cho ta đoạn thời gian ngươi chờ hắn, đại khái là giờ nào là được.”

Tiêu Thiểu Hủ suy nghĩ một chút: “Đại khái là giờ dậu canh ba, ta chờ khoảng một khắc đồng hồ, không gặp người liền trở về.”

Tiêu Kỳ tính một cái, mình cũng khoảng khi đó nhìn thấy một nam một nữ ở vườn hoa nhị phòng hẹn hò. Mấu chốt nhất chính là, bóng lưng nam nhân kia, rất giống là Lục Văn Đình.

Tiêu Kỳ nói: “Ta biết rồi.” Liền đứng lên.

Tiêu Thiểu Hủ lúc này cũng phát hiện nàng có gì đó không đúng, “Muội muội, xảy ra chuyện gì sao?”

Tiêu Kỳ nói: “Không có chuyện gì, ca ca cũng đừng quan tâm!” Dứt lời liền dẫn Trân Châu vội vã trở về.

Tiêu Thiểu Hủ sao có thể tin tưởng nàng không có chuyện gì, sờ đầu nói: “Chẳng lẽ nàng và Lục Tam ca xảy ra vấn đề gì?”

Tiêu Kỳ quay về viện của mình, nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy nội tâm nôn nóng vô cùng. Ban đầu Lục Văn Đình luôn mồm hứa hẹn với nàng, sau này chỉ trông coi một mình nàng mà sống, chẳng lẽ hắn lại chân trước nói xong, chân sau tìm nữ nhân khác vụng trộm?

Trong nháy mắt đó, lòng của nàng đau đến quả thực không cách nào hô hấp.

Trước mắt hiện ra khuôn mặt anh khí bức người của Lục Văn Đình, nhất là cặp mắt kia của hắn, nóng bỏng và hết sức chân thành, vô luận như thế nào nàng cũng không thể tin nổi Lục Văn Đình là đang dối gạt mình.

Trằn trọc trở mình, một đêm khó ngủ.

Ngày hôm sau, Lục Thanh Lam gửi thiệp cho nàng, nói nàng dựa vào cách điều chế trên cổ thư làm son hoa đào, mời nàng ngày mai đi qua dùng thử.

Nếu là đổi lại ngày thường, nàng chắc là sẽ không trong lúc mấu chốt  này đi Trường Hưng Hầu phủ, nhưng lần vô tình gặp được là đêm qua, làm cho nàng thực sự muốn biết đáp án, cho nên nàng không chút do dự đồng ý với Lục Thanh Lam.

Lại qua một ngày, Tiêu Kỳ đi xe tới Trường Hưng Hầu phủ.

Lục Thanh Lam đã sớm ở nhị môn chờ nàng. Tiêu Kỳ xuống xe, Lục Thanh Lam liền tiến lên kéo cánh tay của nàng, “Kỳ tỷ tỷ, ngày hôm trước Ngũ tỷ tỷ thành thân, ngươi không phải nói muốn tới viện của ta ngồi một chút sao, sao lại không tới?”

Tiêu Kỳ có chút cứng ngắc cười cười: “Có thể là hôm đó đã uống vài ngụm rượu, ta cảm thấy thân thể không thoải mái, cũng không đi tìm ngươi, Bảo Nhi chớ trách ta.”

Lục Thanh Lam cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, ta làm sao sẽ trách ngươi đâu.” Nói thì nói như thế, trong lòng nàng lại giật mình, ngày hôm trước tình hình như vậy, lẽ ra Tiêu Kỳ sẽ phái nha hoàn tới nói một tiếng, nhưng nàng lại không làm, chuyện này nhất định có gì đó cổ quái.

Nàng bảo trì bình thản, cũng không bóc trần, mỉm cười mang Tiêu Kỳ vào phòng của mình.

Bên kia, Trương Tư Tuệ cũng nhận được tin tức. “Tiêu Kỳ thật sự tới ư?”

Thúy Kiều gật đầu: “Nô tỳ chính mắt thấy xe ngựa của nàng ở nhị môn, nhất định không sai được.”

Trương Tư Tuệ gật đầu: “Ta đang sợ nàng và Lục Tam ca trao đổi canh thiếp rồi, ngại không chịu đến nữa, làm kế hoạch của ta không cách nào thi hành, không ngờ nàng ngược lại chịu tới. Nàng tới đúng lúc lắm. Thúy Kiều, ngươi nhanh dựa theo phân phó đi chuẩn bị.”

Thúy Kiều đáp ứng một tiếng đi.

Lục Thanh Lam mang Tiêu Kỳ về Y Lan trúc, hai người nói vài câu nhàn thoại, Lục Thanh Lam liền bảo Mặc Cúc và Mặc Hương đem son nàng chế luyện lên.

Son kia chỉ dùng một cái cái hộp nhỏ tráng men khắc hoa tinh mỹ để chứa, chỉ nhìn một cách đơn thuần cái hộp này đã giá trị xa xỉ. Lục Thanh Lam giải thích: “Đây là son hoa đào ta dựa theo cổ phương tự mình chế luyện. Hái cánh hoa đào màu sắc thuần nhất nở vào tháng ba, dùng dụng cụ sạch sẽ ép ra nước, sau đó bỏ vào tơ tằm mới làm năm đó, làm nước hoa trọn vẹn xuyên vào sợi tơ tằm, vớt ra gạt bỏ bên trên. Mười mấy cân cánh hoa đào tốt nhất, trải qua mười tám trình tự phức tạp, cuối cùng mới có thể đạt được một bình son nhỏ này, nếu không phải là Kỳ tỷ tỷ, đổi lại người khác ta còn không nỡ cho đâu.”

Nàng thấy Tiêu Kỳ nhìn hộp son kia ngẩn người, bộ dạng có chút thiếu hứng thú, kỳ quái nói: “Kỳ tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy, ngươi không thử son ta làm sao?”

“A a!” Tiêu Kỳ này mới phản ứng tới, nàng mở cái hộp kia ra, nhất thời cảm thấy một trận hương thơm đập vào mặt, ngọt mà không ngấy, làm người ta tâm thần sảng khoái.

Lục Thanh Lam nói là cổ phương, kỳ thật chính là phương kiếp trước nàng ở trong cung đã dùng qua, son phẩm làm ra chất lượng đương nhiên không phải là cửa hàng bên ngoài có thể so sánh. Cho dù là Tiêu Kỳ hiện tại tâm tình không tốt, cũng không khỏi bị màu sắc tiên diễm này hấp dẫn.

“Thơm quá a!” Tiêu Kỳ khen.

Lục Thanh Lam khích lệ nàng: “Ngươi dùng thử một chút đi!”

Tiêu Kỳ liền dùng ngón tay út khiêu một chút, bôi lên lòng bàn tay, cẩn thận quét lên trên mặt, nàng là nữ tử khéo tay, chỉ một lát liền trang điểm xong.

Lục Thanh Lam gọi người cầm một cái gương tới cho nàng, lấy gương soi mình, Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy mình tươi đẹp như đào, so với ngày xưa càng thêm vài phần lệ sắc, Tiêu Kỳ không khỏi hết sức hài lòng, trên mặt cũng mang theo nụ cười ngọt ngào.

Lục Thanh Lam dương dương đắc ý nói: “Như thế nào?”

Tiêu Kỳ nói: “Bảo Nhi son này của ngươi, thật là đồ tốt, so với màu sắc trong cung thưởng xuống tinh khiết đẹp hơn, trọng yếu hơn là hương vị ngọt ngào, làm cho người ta ngửi thấy quả thực phiêu phiêu dục tiên.”

Lục Thanh Lam cười nói: “Đồ ta làm ra, có thứ gì không tốt sao?”

Tiêu Kỳ suy nghĩ một chút, thật đúng vậy. Bảo Nhi chơi đùa, ăn dùng, mỗi một thứ đều là tinh phẩm, chỉ tiếc nàng người này có chút biếng, tần suất làm đồ vật này nọ không cao.

Tiêu Kỳ đưa tay lên nói: “Viết phương cho ta, ta về nhà cũng tự mình làm.”

Bộ mặt Lục Thanh Lam biểu lộ đau lòng: “Nếu không phải ngươi sắp biến thành chị dâu của ta, ta còn không nỡ đem phương này cho ngươi đâu. Phương này nếu bán cho những cửa hàng son phấn kia, bọn họ nhất định sẽ cho ta giá tiền rất lớn.”

Nghe được hai chữ “Tẩu tử” Tiêu Kỳ xúc động đau buồn, tâm tình lại suy sụp. Nàng sợ bị quỷ tinh linh Lục Thanh Lam phát hiện, nói: “Ta đi tịnh phòng một chuyến, rất nhanh liền trở lại.”

Tiêu Kỳ mang theo Trân Châu đi tịnh phòng xong, không trực tiếp trở về chính phòng, mà là thong thả ra khỏi viện của Lục Thanh Lam, định bình phục một chút tâm tình lại trở về.

Trong lòng nàng đã âm thầm đã quyết định, tin tưởng Lục Văn Đình, bởi vì hôm đó dù sao chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng, nàng không có bất kỳ chứng cớ nào, không thể chỉ vì một cái bóng lưng liền phán Lục Văn Đình tử hình.

Ra khỏi Y Lan tiểu trúc, nàng chẳng có mục đích đi về hướng bắc, mới đi được vài chục bước, chạm mặt  một nữ tử mặc y lăng màu đỏ thắm, mang theo một nha hoàn vội vã đi tới. Nàng kia đi rất nhanh, lại chỉ lo cúi đầu nhìn đường, cũng không nhìn thấy Tiêu Kỳ đi tới trước mặt. Tiêu Kỳ cũng có chút thần du vật ngoại, Trân Châu gọi một tiếng: “Quận chúa cẩn thận!”

Tiêu Kỳ đã đụng vào nữ tử kia.

Nữ tử kia kinh hô một tiếng, té ngã trên đất, Tiêu Kỳ cũng không khỏi lui về sau một bước. Tiêu Kỳ nhận ra hồng y nữ tử này là Trương Tư Tuệ sống nhờ ở Hầu phủ, vội khom lưng tự mình đỡ nàng lên: “Trương cô nương, ngươi không sao chứ?”

Trương Tư Tuệ nói: “Ta không sao ta không sao! Ta đụng vào quận chúa, kính xin quận chúa thứ tội!”

Tiêu Kỳ cũng không phải là người bá đạo như vậy, mỉm cười nói: “Ngươi cũng không phải cố ý, ta sao sẽ trách ngươi!”

Trương Tư Tuệ tựa hồ có chút có tật giật mình, hoảng loạn nói: “Nếu quận chúa không có phân phó khác, ta liền cáo lui trước.”

Tiêu Kỳ có chút kỳ quái, nàng ngày thường có giao tế vài lần với Trương Tư Tuệ này, biết nàng không phải là người luống cuống, hôm nay là thế nào vậy?

Lúc này Trân châu nói: “Trương cô nương, hà bao của ngươi rớt ư?”

Trương Tư Tuệ bộ dạng giống như sợ hết hồn, khẩn trương nói: “Ở đâu? Ở đâu?”

Trân Châu nhặt hà bao kia lên, hai tay nâng cho Trương Tư Tuệ. Trương Tư Tuệ cuống quít như đoạt lấy hà bao trở về trong tay của mình, cáo lỗi một tiếng liền lôi kéo nha hoàn vội vã chạy.

Ngắn ngủn một chút thời gian này, Tiêu Kỳ vẫn thấy rõ ràng kiểu dáng hà bao của nàng. Nàng từng nhìn thấy bên hông Lục Văn Đình một cái hương bao giống như đúc, bởi vì phối màu và châm pháp đều hết sức kỳ lạ, cho nên nàng ấn tượng cực kỳ.

Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, cả người cơ hồ đứng không vững.