Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 122: Nhìn thấu




Lục Thần khó tránh khỏi nói hắn vài lời, “Nữ nhân mang thai, có đôi khi khó tránh khỏi tâm tình xao động, nếu Nhàn tỷ nhi cũng như vậy, nữ tế phải thông cảm nhiều hơn mới được.” Dự phòng trước cho hắn.

Kỷ Hải vỗ ngực: “Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, cho dù Nhàn nhi đánh ta hai quyền, đánh ta một trận, ta cũng vui vẻ chịu đựng, tuyệt đối không tức giận.”

Kỷ Hải lúc này muốn đem tin tức tốt này về nhà, để cha mẹ cùng vui, lại bị Lục Thanh Nhàn ngăn lại. “Hiện tại mới một tháng, thai chưa ổn, vạn nhất xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải là khiến cha mẹ khổ sở theo chúng ta sao? Hay là đợi qua một thời gian, đợi thai ổn rồi lại nói cho bọn họ biết cũng không muộn.”

Kỷ thị cũng có ý này, đừng lan truyền tin tức này ra bên ngoài mới tốt.

Kỷ Hải bây giờ là nghe theo ý kiến thê tử vô điều kiện: “Được, nàng nói nên nói cho bọn họ biết lúc nào, chúng ta liền nói cho họ biết lúc đó.”

Kỷ thị liền kéo Kỷ Hải đến một bên nói: “Ta định để Nhàn tỷ nhi ở nhà vài ngày, đợi nàng dưỡng tốt thân thể rồi lại để nàng trở về, ngươi thấy thế nào?”

Kỷ Hải nói: “Như thế cũng tốt, ta không có ý kiến.” Kỷ thị đương nhiên không sợ Kỷ Hải có ý kiến, nàng sợ chính là Trần thị có ý kiến. Kỷ Hải nhìn nét mặt của nàng liền đoán được nàng muốn nói cái gì, cười nói: “Nhạc mẫu yên tâm, nương ta đối xử với Nhàn nhi giống như nữ nhi thân sinh, sẽ không vì chút chuyện nhỏ như vậy mà có khúc mắc trong lòng.”

Kỷ thị nói: “Vậy ngươi trở về giải thích thêm với tẩu tử.”

Kỷ Hải miệng đầy đáp ứng.

Lục Thanh Nhàn ở lại nhà mẹ đẻ. Bởi vì mang thai, nha hoàn bà tử hầu hạ Lục Thanh Nhàn tăng thêm không ít, Nam Sơn cư liền có vẻ nhỏ hơn, Kỷ thị liền chuyển Lục Thanh Nhàn đến một tiểu viện phía đông của Thúy Phong uyển tên là “Thúy Trúc Lâm”, tiểu viện kia lớn hơn so với Nam Sơn cư, duy nhất không tốt chính là cách chính viện hơi xa. Chẳng qua nơi đó cơ sở mọi thứ đầy đủ, Kỷ thị cho dù mỗi ngày chạy nhiều thêm vài bước cũng nguyện ý.

Lục Thanh Lam vốn muốn nhắc tới hôn sự của Tam ca với các nàng, nhưng thấy Kỷ thị cả ngày vây quanh Lục Thanh Nhàn, nghĩ đến hiện tại cũng không tâm tư làm mai cho nhi tử, liền tạm thời không đề chuyện này.

Trong thời gian này, Lão phu nhân cũng lưu Trương Đào ở lại ở một đoạn thời gian, bình thường mỗi lần Trương Đào tới đây, Lão phu nhân đều sẽ lưu hắn ở Hầu phủ mấy ngày, cũng không ai cảm thấy có gì.

Đang lúc nhị phòng bận rộn giữ thai cho trưởng nữ, Triệu thị mang theo Lục Thanh Nhân trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, chỉ ở lại một đêm liền trở về. Sau khi trở về, trên mặt nàng có vẻ mặt tính sẵn trong lòng.

Buổi tối ngày hôm sau, Lục Thanh Lam ở tiểu viện của mình dùng bữa tối, cầm một quyển du ký xem dưới đèn say sưa.

Lúc này Mặc Cúc đi đến, “Cô nương, có nô tỳ trong vườn hoa gặp được Linh Lung người hầu của Thúy Trúc Lâm, nàng thay Tam cô nãi nãi truyền lời cho ngài.” Nói xong lấy ra một tờ giấy đưa cho Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam nhận lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, thấy trên đó viết: ngày mai giờ chính mão tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm, có chuyện quan trọng thương lượng, chớ kinh động cha mẹ, khẩn thiết!

Là chữ viết của tỷ tỷ Lục Thanh Nhàn.

Tỷ muội Nhị phòng truyền giấy cho nhau, chuyện như vậy cũng thường có. Cũng không nhất định là vì không có thời gian gặp mặt, có đôi khi truyền tin tức thông qua giấy, có một phen tình thú khác. Huống chi chỗ gặp mặt lại là tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm, hết thảy thoạt nhìn đều cực kỳ hợp lý.

Chẳng qua tỷ tỷ vừa mới mang bầu, nên nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì quan trọng có thể trọng yếu hơn hài tử trong bụng của nàng, đáng lẽ không nên dậy sớm vào giờ này?

Lục Thanh Lam kiếp trước ở trong hậu cung đấu tranh cùng các lộ phi tần của Tiêu Thiểu Huyền mười mấy năm, khứu giác cực kỳ nhạy bén đối với âm mưu. Nàng nhìn đi nhìn lại tờ giấy kia nhiều lần, là chữ viết của tỷ tỷ không có vấn đề.

Lục Thanh Lam để tờ giấy xuống, hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”

Mặc Cúc nói: “Đã canh hai rồi.”

Chân mày Lục Thanh Lam nhẹ chau, thời gian Linh Lung này đưa tờ giấy quả thực là cực kỳ tinh chuẩn, Mặc Cúc từ tiểu hoa viên trở về, vừa khéo chính là lúc đóng cửa chính phòng. Kỷ thị quản gia rất nghiêm, từ chính phòng đi ra có bà tử canh gác, không có Kỷ thị an bài ai cũng ra không ra được. Nếu lúc này nàng muốn đi Thúy Trúc Lâm tìm tỷ tỷ hỏi, nhất định sẽ kinh động Kỷ thị, mà tờ giấy kia yêu cầu nàng giữ bí mật, một loại tình huống, nàng chỉ có thể dựa theo yêu cầu của người truyền tờ giấy, đợi ngày mai giờ mão cửa chính viện mở, đi tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm gặp mặt.

Lục Thanh Lam ngưng lông mày suy tư một lát, kêu Mặc Hương tiến vào. Đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Linh Lung của Thúy Trúc Lâm là người lai lịch ra sao, ngươi có biết không?”

Mặc Hương và Mặc Cúc trầm ổn khác nhau, tính tình nàng hoạt bát, thích nhất thám thính chút bát quái xung quanh, Lục Thanh Lam liền bảo nàng thời khắc nắm giữ động thái trong phủ, hễ có gió thổi cỏ lay gì, đều phải tới nói cho nàng biết.

Mặc Hương nhất thanh nhị sở, thuộc như lòng bàn tay đối với lai lịch của đám nha hoàn bà tử trong phủ: “Linh Lung này là nha hoàn vừa mới phân đến Thúy Trúc Lâm, mẫu thân của nàng Tống ma ma là quản sự phòng bếp nhỏ của nhị phòng chúng ta, rất được phu nhân tín nhiệm. Chẳng qua nàng và nha hoàn Bảo Trinh bên cạnh Tứ cô nương rất thân nhau.”

Mặc Hương cực kỳ nhạy cảm, “Cô nương, tờ giấy này có gì không đúng ư?”

Lục Thanh Lam cười đưa tờ giấy cho Mặc Hương, Mặc Hương sau khi xem cũng có chút nghi ngờ: “Lẽ ra chuyện trọng yếu như vậy, Tam cô nãi nãi hẳn là nên phái Đan Hương tỷ tỷ hoặc là Đan Khấu tỷ tỷ đưa tới mới đúng. Không nên giao cho một nha hoàn chưa quen thuộc lại vừa phân tới Thúy Trúc Lâm.”

Lúc này Mặc Cúc giải thích: “Nha đầu Linh Lung kia nói Đan Hương tỷ tỷ và Đan Khấu tỷ tỷ có việc không thoát thân được.” Thật ra là có giải thích.

Khóe môi Lục Thanh Lam hàm chứa nụ cười lạnh nhàn nhạt, nàng bỗng nhiên nói: “Tiểu Hoa hẳn là vẫn ở chỗ ở của hạ nhân phía tây bắc phải không?”

Tam phu nhân bị đưa đi từ đường bốn năm kia, Lục Thanh Lam cũng không nhàn rỗi, nàng tìm cách sắp xếp không ít cơ sở ngầm vào bên cạnh tam phòng và Lục Thanh Nhân, Tiểu Hoa này là người có địa vị cao nhất, hiện giờ đang hầu hạ trà nước bên cạnh Tam phu nhân, thường có thể nghe được một chút cơ mật, truyền lại cho Lục Thanh Lam biết.

Mặc Hương gật đầu nói: “Vâng, ta biết chỗ ở của nàng.”

Lục Thanh Lam gật đầu, chậm rãi nói: “Phía tây tiểu viện chúng ta không phải là có một lỗ chó có thể chui ra sao, chỗ kia có ít người biết. Ngươi từ đó đi ra ngoài, khi đến phòng đám hạ nhân lặng lẽ tìm Tiểu Hoa, đừng kinh động bất luận kẻ nào. Hỏi nàng xem, gần đây tam phòng có dị động gì không, còn có Linh Lung kia có tiếp xúc với người của tam phòng không?”

Vậy mà bảo Mặc Hương chui lỗ chó.

Mặc Hương vốn là một cô nương nghịch ngợm, cũng không cảm thấy gì, Lục Thanh Lam giao cho nàng nhiệm vụ này cực kỳ kích thích, nàng còn có chút kích động, lớn tiếng nói với Lục Thanh Lam: “Vâng, nô tỳ nhất định làm tốt chuyện cô nương giao phó, không để cho cô nương mất thể diện.”

Nói xong liền kích động đi.

Lục Thanh Lam nhìn bộ dáng kia của nàng, lắc đầu, nha đầu này thật không trầm ổn, còn phải rèn luyện nhiều.

Mặc Cúc thấy Lục Thanh Lam cầm lấy cuốn du ký kia một lần nữa, lại xem tiếp. Trong lòng bội phục sự thong dong trấn định của cô nương, mở miệng nói: “Cô nương...”

Lục Thanh Lam nhìn nàng cười nói: “Nếu ngươi mệt, đi ngủ một lát trước đi, khuya hôm nay... Nói không chừng mấy chủ tớ chúng ta đều không thể ngủ ngon giấc rồi.”

Mặc Cúc vội nói: “Nô tỳ ở đây cùng cô nương.”

Lục Thanh Lam gật đầu.

Hơn nửa canh giờ sau, Mặc Hương trở lại. Bộ quần áo xám tro đầy đất, giống như lăn qua tro bụi. Nàng không kịp thay quần áo, liền khẩn cấp về hồi báo cho Lục Thanh Lam.

“Nô tỳ trước đây thường xuyên liên lạc với Tiểu Hoa tỷ tỷ, đều cực kỳ bí mật, lần này cũng không để người khác nhìn thấy.”

Lục Thanh Lam gật đầu, ý bảo nàng nói tiếp.

Mặc Hương lại nói: “Nô tỳ dựa theo phân phó của cô nương, hỏi mấy vấn đề kia. Tiểu Hoa tỷ tỷ nói, gần đây mẹ con tam phòng kia đúng là thường xuyên đóng cửa phòng thương nghị gì đó, bởi vì Tiểu Hoa tỷ tỷ không nghe lén được đối thoại của các nàng, cho nên còn chưa truyền tin cho cô nương. Về phần Linh Lung kia, thật đúng là bị cô nương đoán trúng, xế chiều hôm qua Bảo Trinh cô nương bên cạnh Tứ tiểu thư và nàng, ngây người trong viện của Tứ tiểu thư một canh giờ, không biết nói cái gì. Lúc nàng từ trong viện của Tứ tiểu thư đi ra, tiểu Hoa tỷ tỷ vừa khéo gặp được nàng, nói sắc mặt của nàng không tốt lắm.”

Lục Thanh Lam nghe xong những lời này, trong lòng đại khái đã chắc chắn rồi.

Vậy mà Mặc Hương lại tiếp tục nói: “Còn có một việc, tối hôm nay sau khi trời tối, Tiểu Hoa tỷ tỷ nhìn thấy Tứ tiểu thư mang theo Bảo Trinh, Bảo Linh đi Thanh Đại lâu. Lúc các nàng đi ra ngoài đã chập choạng, không thắp đèn lồng. Tiểu Hoa tỷ tỷ còn cảm thấy có chút kỳ lạ.”

Lục Thanh Lam lẩm bẩm nói: “Thanh Đại lâu?”

Thanh Đại lâu là một tiểu viện của tam phòng, vừa khéo kề bên Thúy Trúc Lâm của nhị phòng.

Nhiều đầu mối hợp lại một chỗ như vậy, đừng nói là thông minh như Mặc Cúc, ngay cả Mặc Hương cũng cảm thấy trong chuyện này có âm mưu. Nàng lòng đầy căm phẫn nói: “Cô nương, tam phòng đây rõ ràng là muốn hại người, ngày mai người ngàn vạn đừng đi đến chỗ hẹn!”

Lục Thanh Lam nhoẻn miệng cười, mỹ lệ kinh người khiến hai nha hoàn đều ngây người. Lễ tới mà không đáp lễ sao được. Ngày mai đi nhất định phải đi, chẳng qua trước khi đi, chúng ta phải đi thăm dò tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm kia trước, chuẩn bị thật đầy đủ.”

Nói xong liền đứng dậy, cười nói với Mặc Cúc và Mặc Hương: “Hôm nay ta không thể không chui lỗ chó cùng hai người các ngươi rồi.”

Hai nha hoàn nhất tề sửng sốt. Đồng loạt nói: “Cô nương không thể!” Các nàng làm nha hoàn chui lỗ chó không sao, Lục Thanh Lam là tiểu thư kim tôn ngọc quý, làm sao để nàng chịu loại ủy khuất này?

Mặc Cúc vội la lên: “Chúng ta đi nói với bà tử giữ cửa một chút, các nàng sẽ không dám ngăn ngài.”

Lục Thanh Lam khoát tay một cái nói: “Các ngươi không hiểu, nếu ta không đoán sai, hiện tại mỗi đường ra vào cửa chính phòng, phụ cận tất nhiên đều có người của tam phòng giám thị. Đừng nói nhảm nữa, vẫn là chui lỗ chó đi ra mới đảm bảo.”

Chủ tớ ba người bận rộn thẳng đến sau nửa đêm mới trở về, sau khi rửa mặt đơn giản, Lục Thanh Lam tranh thủ thời gian ngủ.

Ngày hôm sau đầu giờ mão đúng giờ rời giường, rửa mặt một phen, liền mang theo Mặc Cúc và Mặc Hương đi tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm, lúc đến đúng là giờ chính mão.

Tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm không lớn, ngoại trừ một chút thương tùng thúy bách, giữa tiểu hoa viên còn có một ao nhỏ nuôi cá, thủy trì kia dài rộng chừng năm trượng, mặc dù diện tích không lớn, nhưng nước ao rất sâu. Hiện tại đã là tháng ba, chính là lúc ấm áp nhưng còn lạnh, năm nay lại vừa gặp một mùa đông ấm áp, nước ao đã tan tuyết hoàn toàn.

Lúc này mặt trời vừa mới mọc Lục Thanh Lam đã nhìn thấy một người đứng ở trên một tảng đá bên hồ nước, tóc rối bù, hơi hé mặt, cộng thêm ánh nắng từ trên chiếu xuống, căn bản thấy không rõ mặt của nàng. Nhìn thân hình có bảy tám phần tương tự tỷ tỷ của mình. Mấu chốt là nàng mặc một bộ áo choàng màu xám bạc, áo sam màu hồng đỏ, chính là trang phục của Lục Thanh Nhàn hôm qua. Trong lòng Lục Thanh Lam mỉm cười một cái. Lục Thanh Nhàn đã mang thai, tuyệt sẽ không đến chỗ nguy hiểm như bên cạnh thủy trì, sẽ càng không đứng trên một khối đá cạnh mép nước.

Chẳng qua nàng vẫn gọi một tiếng: “Tỷ tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Lục Thanh Lam phát hiện bên cạnh người này không có ai cả.

Người nọ không nói gì, chỉ vẫy tay về hướng Lục Thanh Lam, để nàng đến gần chút nữa.

Bên cạnh người nọ có một khối đá song song, Lục Thanh Lam nếu muốn nói chuyện cùng nàng, chỉ có thể đứng ở trên tảng đá kia. Lục Thanh Lam giống như là không biết gì cả, thật sự từng bước từng bước đi tới, đứng trên tảng đá kia.

Đợi nàng đứng vững ở trên tảng đá kia rồi, mới nhìn rõ tướng mạo của nữ nhân kia, đúng là Tứ cô nương Lục Thanh Nhân. Lục Thanh Lam giả bộ như thất kinh, nói: “Tứ tỷ tỷ, tại sao lại là ngươi?”

Tam phu nhân và Lục Thanh Nhân nghĩ ra một mưu kế, dùng danh nghĩa Lục Thanh Nhàn dẫn Lục Thanh Lam tới, khiến nàng đặt chân lên tảng đá đã đổ sẵn dầu, Lục Thanh Lam một khi đứng lên tảng đá này, chân nhất định không vững, ngã xuống ao nước, sau đó các nàng lại dẫn Trương Đào tới anh hùng cứu mỹ nhân, đến lúc xiêm y Lục Thanh Lam ướt bị Trương Đào ôm lên bờ, có Lão phu nhân Tam phu nhân trợ giúp, Lục Thanh Lam cũng chỉ có một con đường gả cho Trương Đào.

Kế sách này từng bước từng bước, đan xen, Tam phu nhân và Lục Thanh Nhân tự nhận là xếp đặt thiên y vô phùng, lại không nghĩ rằng đến bước cuối cùng bị mắc kẹt.

Lục Thanh Lam êm đẹp đứng ở trên tảng đá đó, vững như Thái Sơn vẫn không nhúc nhích. Lục Thanh Nhân tối ngày hôm qua tự mình đem nửa thùng dầu đổ lên tảng đá kia, trong lúc nhất thời quả thực cảm thấy lạ lùng.

Nàng đang định xem thử, đột nhiên cảm giác tảng đá dưới chân không ổn định, run rẩy ngã về phía ao.

Lục Thanh Nhân chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ầm ầm, đưa tay bắt lấy xiêm y của Lục Thanh Lam, định mang nàng cùng nhau xuống nước, lại không ngờ, Lục Thanh Lam sớm có chuẩn bị, hai tảng đá mặc dù song song, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định, Lục Thanh Lam uốn mình tránh đi.

Nha hoàn Bảo Trinh, Bảo Linh của Lục Thanh Nhân núp trong bóng tối, nghe thấy thanh âm có người rơi xuống nước, lập tức cùng kêu lên; “Mau, có ai không, có người rơi nước rồi, cứu mạng a!”

Vốn vừa sáng sớm, Thúy Trúc Lâm lại là chỗ vắng lặng, đáng lẽ không nên có người, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một người đi tới, liền thấy một nam tử mặc trường bào thạch thanh, trên mặt có vài điểm rỗ chạy vào, chính là Trương Đào.

Thì ra là tiểu tử này sáng sớm đã dậy, từ bên ngoài tiểu viện bay vào một tờ giấy, hắn vừa nhìn, phía trên dùng chữ Khải xinh đẹp viết: “Ngưỡng mộ quân lâu ngày, mong cùng quân gặp mặt, tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc không gặp không về, nhanh đến!”

Trương Đào thấy chữ viết kia đẹp đẽ, nhìn là biết nữ nhân viết. Nếu nói chữ như người, não lập tức hiện ra một tình cảnh tuyệt thế mỹ nữ coi trọng mình, hẹn mình đến tiểu hoa viên gặp nhau. Hắn ở Hầu phủ đã mấy ngày, t*ng trùng lên não, cũng bất chấp suy nghĩ nhiều, vội vã mặc xong xiêm y liền đi ra.

Trương Đào từ rất xa đã nghe thấy có người la cứu mạng. Chạy vào tiểu hoa viên nhìn, thấy trong ao có một thân ảnh yểu điệu đang giãy dụa, nước ao mùa đông không phải lạnh bình thường, hắn do dự một chút, hắn vốn đứng bên cạnh cái ao, bị đẩy một cái, nhất thời rơi vào trong nước, người đẩy hắn chính là Mặc Hương.

Chỉ nghe Mặc Hương nói: “Tứ tiểu thư rơi vào trong ao, Trương công tử mau cứu người.”

Nếu đã rơi xuống nước, Trương Đào cũng đành ra sức bơi tới, thuận thế cứu người lên. Đợi Trương Đào mất chín trâu hai hổ cứu Lục Thanh Nhân lên, Triệu thị cũng mang theo Mã thị chạy tới, Triệu thị vốn xếp đặt độc kế, đợi Trương Đào cứu Lục Thanh Lam lên, nàng mang theo tẩu tử nhà mẹ đẻ tới vừa khéo đụng phải, khiến Lục Thanh Lam không có cách nào chối.

Nào biết thấy Trương Đào ướt đẫm leo lên bờ, trong ngực quả thực ôm một nữ nhân, nhưng người nọ không phải là Lục Thanh Lam, mà lại là nữ nhi bảo bối của mình Lục Thanh Nhân.

Nàng giống như bị một quyền đánh vào mặt: “Đây, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Triệu thị cũng không nói âm mưu liên hoàn cho Mã thị, chỉ nói muốn dẫn nàng đi xem một trò hay. Mã thị mơ hồ có chút suy đoán, chẳng qua khi nàng nhìn thấy Trương Đào ôm Lục Thanh Nhân ướt đẫm, đông lạnh chỉ còn lại một hơi lên bờ, ánh mắt không khỏi trừng lớn.

Làm cả nửa ngày, ngươi cho ta xem chính là cái này à?

Tiểu hoa viên này ở phía sau Thúy Trúc Lâm, bên này ồn ào, đã sớm kinh động đến Lục Thanh Nhàn, nàng mang theo nha hoàn tới đây xem xét, đi cùng nàng còn có Kỷ thị, hai mẹ con sau khi tới, trơ mắt nhìn công tử cặn bả nổi danh của Ngạc quốc công phủ ôm Lục Thanh Nhân của tam phòng bò lên bờ, đều là vẻ mặt khó tin.

Thấy Lục Thanh Lam cũng ở bên cạnh, Kỷ thị vội hỏi: “Đây là đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Thanh Lam đi tới đỡ cánh tay của Kỷ thị, giải thích: “Mẫu thân, vừa rồi Tứ tỷ tỷ đứng ở trên tảng đá đùa quá lố, kết quả không cẩn thận rơi vào trong ao, nha hoàn của Tứ tỷ tỷ hô cứu mạng, vừa lúc Trương công tử đi qua nơi này, Trương công tử thật là anh dũng, nước lạnh như băng vậy mà không nói hai lời liền nhảy xuống cứu người, sau đó Trương công tử cứu được người lên, các ngươi một người hai người đều tới. Sự việc chính là như vậy.”

Kỷ thị kỳ quái nói: “Vậy sao ngươi lại ở đây?”

Lục Thanh Lam cười cười nói: “Ta tới chỗ này ngắm mặt trời mọc a!”

Triệu thị chợt quay đầu lại nói: “Ngươi đang nói nhăng cuội gì đó?”

Lục Thanh Lam giả bộ sợ, lui về phía sau một bước: “Tam thẩm thẩm, ngài hung hăng cái gì, ta nói đều là thật a, ngài cảm thấy ta không phải là đến ngắm mặt trời mọc, chẳng lẽ là bị Tứ tỷ tỷ và ngài lừa ra hay sao?”

Kỷ thị và Lục Thanh Nhàn đều nhíu mày, nghe ra ý trong lời của Lục Thanh Lam.

Triệu thị nhất thời cứng họng. Không ngờ kế hoạch tự cho là thiên y vô phùng, cuối cùng chẳng những không hại được Lục Thanh Lam, còn làm cho nữ nhi của mình liên lụy vào, trong lòng vừa tức giận lại vừa thấy kì quái, nàng hung ác nhìn chằm chằm Lục Thanh Lam nói: “Đây đích thị là do ngươi giở trò quỷ, nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Kỷ thị liền chìm xuống: “Tam đệ muội, ngươi có ý gì? Tứ nha đầu rơi xuống nước chúng ta đều sốt ruột, ta biết trong lòng ngươi có tâm sự, nhưng ngươi cũng không cần phải vô duyên vô cớ phát tác lên Bảo Nhi, đây là đạo lý gì?”

Trong lòng Triệu thị đã cho rằng chuyện này là do mẹ con Kỷ thị giở trò quỷ, trong lòng càng phẫn uất. “Hừ” một tiếng không trả lời.

Mã thị không biết đây là diễn, ở một bên nhắc nhở: “Tiểu cô, Tứ nha đầu đã ngất rồi, việc cấp bách vẫn là mau mời đại phu đến cứu chữa.”

Triệu thị gật đầu, gọi người mang nhuyễn tháp tới đưa Lục Thanh Nhân trở về Hằng Phong uyển. Triệu thị đang định rời đi, Lục Thanh Lam lại cười tiến lên nói: “Tam thẩm thẩm, Tứ tỷ tỷ rơi xuống nước tuy là ngoài ý muốn, có chuyện ta lại muốn chúc mừng ngươi.”

Triệu thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng thành kia, chỉ cảm thấy chán ghét nói không nên lời: “Ngươi đang nói nhăng cuội gì thế?”

Trên mặt Lục Thanh Lam hàm chứa nụ cười khéo léo, ý cười cũng không đạt đến đáy mắt, nàng từ từ, gằn từng chữ nói: “Ý của ta là, vừa rồi Trương công tử vì cứu mạng Tứ tỷ tỷ, tốn không ít sức a, suýt chút nữa bị đông cứng chết, mà Tứ tỷ tỷ bị Trương công tử ôm qua cũng sờ qua, da thịt tương thân như vậy, nhiều người đều nhìn thấy. Nên gả cho Trương công tử làm vợ, sợ rằng không bao lâu nữa, liền có thể uống rượu mừng của bọn họ rồi, ngài nói đúng không Tam thẩm thẩm.”

Mưu kế liên hoàn của các nàng, chẳng qua chính là làm hỏng trong sạch của nàng, cuối cùng ép nàng gả cho kẻ cặn bã Trương Đào. Lục Thanh Lam gậy ông đập lưng ông. Lần này nhất định phải tìm cách tác hợp đôi cẩu nam nữ này.

Kỷ thị nhìn Lục Thanh Lam một cái, hơi hiểu, mặc dù chuyện xảy ra nàng còn chưa rõ lắm, thấy tình hình này cũng đoán được một hai, lập tức nói theo nữ nhi: “Danh tiết nữ tử trọng yếu, trải qua việc này, Tứ nha đầu chỉ một con đường là gả cho Trương công tử, Tam đệ muội có lẽ nên sớm chuẩn bị.”

Trương Đào là nhân vật như thế nào, Triệu thị so với ai khác càng rõ ràng, làm sao chịu gả Lục Thanh Nhân cho hắn, không khỏi giận dữ nói: “Các ngươi nằm mơ!”

Lục Thanh Lam lành lạnh cười một tiếng: “Chuyện này sợ là không thể thuận theo Tam thẩm thẩm được rồi.”

Triệu thị muốn đè chuyện này xuống, phải xử lý mọi người ở đây, khiến mọi người không loạn truyền bên ngoài, không nói Trương Đào có buông tha cơ hội này không, muốn giải quyết nhị phòng, căn bản là người si nói mộng.

Triệu thị nổi giận đùng đùng mang theo Lục Thanh Nhân trở lại Hằng Phong uyển, mời đại phu tới trị liệu cho nữ nhi không đề cập tới. Lại nói Lục Thanh Lam đi theo Kỷ thị, Lục Thanh Nhàn trở lại Thúy Trúc Lâm, Kỷ thị vội hỏi: “Tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Lục Thanh Lam liền đem chuyện phát sinh tối ngày hôm qua một năm một mười nói một lần.

Thì ra là nàng mang theo Mặc Cúc, Mặc Hương chạy tới tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm thăm dò một phen, kết hợp đủ loại đầu mối, cuối cùng khiến nàng tra được đầu mối trên tảng đá, nàng liền gắn một tầng đất thật dày trên tảng đá kia, Lục Thanh Lam ngày hôm sau đứng ở phía trên đương nhiên sẽ không trượt xuống hồ nước.

Về phần chỗ đứng của Lục Thanh Nhân trên tảng đá kia, Lục Thanh Lam nhớ tới sự kiện ám sát hoàng đế trên Vạn Tuế sơn, Lãm Thắng Thai chính là cái bình đài kia, lặng lẽ tìm người nạy tảng đá lỏng ra, Lục Thanh Nhân đứng ở trên lâu, tảng đá sụt, nàng đương nhiên rơi vào trong nước, Trương Đào vừa vặn đến, Lục Thanh Lam lại giúp hắn một phen, khiến hắn hoàn thành nghiệp lớn “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Kỷ thị xem xong tờ giấy Lục Thanh Lam lấy ra, không khỏi giận tím mặt: “Tam phòng thật là khinh người quá đáng, dám hại ngươi như thế!” Lại oán giận nói: “Ngươi đứa nhỏ này tâm cũng quá lớn, cũng không thương lượng với chúng ta một chút, cứ tự chủ trương như vậy, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi bảo ta và tỷ tỷ ngươi sao có thể an lòng.”

Lục Thanh Lam lập tức nhận sai: “Mẫu thân, ta sai rồi! Sau này không dám nữa. Ta bây giờ không phải vẫn tốt đấy sao? Người đừng nóng giận.”

Đang nói, Mặc Cúc đi đến, hành lễ nói: “Phu nhân, Tam cô nãi nãi, Lục cô nương, Linh Lung kia đã bị bắt lại rồi. Xin hỏi cô nương nên xử trí nàng như thế nào?”

Lục Thanh Lam cười cười, phân phó: “Trước tiên nhốt nàng vào phòng chứa củi cho ta, trông coi cẩn thận ngàn vạn không được để cho người khác diệt khẩu.” Nhân chứng như vậy đương nhiên nắm ở trong tay tốt hơn, thừa dịp tam phòng bể đầu sứt trán không đếm xỉa tới, Lục Thanh Lam sáng sớm liền bố trí nhân thủ coi chừng Linh Lung.

Kỷ thị thấy nữ nhi tính toán không bỏ sót, lại càng yên tâm không ít. Hỏi: “Kế tiếp, ngươi định như thế nào?”

Lục Thanh Lam nháy nháy mắt nói: “Kế tiếp, đương nhiên là phải thúc đẩy hôn sự của Trương công tử và Tứ tỷ tỷ rồi.”

Lục Thanh Nhàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Các nàng đã hại ngươi như vậy, chúng ta cũng không cần phải khách khí, cứ để các nàng uống chén rượu đắng này đi.”

Đang nói chuyện, Lục Văn Đình tới. Hắn nghe nói muội muội bên này xảy ra chuyện, liền lập tức chạy tới. Lục Thanh Lam cũng không gạt hắn, đem chuyện đã xảy ra nói với hắn một lần, Lục Văn Đình nghe sau khi xong cười lạnh liên tục, “Chuyện này dễ thôi, ta lập tức phái người tung tin tức ra, trong thời gian ngắn cần phải khiến người người trong kinh thành đều biết, Tứ muội muội và tên muội phu này, ngược lại xứng đôi với nhau.”

Lục Thanh Lam cười nói: “Chuyện này đúng là cần ca ca hỗ trợ, chẳng qua ta đã phái người đi mời cha mẹ của Trương Đào tới, ta cho người nói đến số đồ cưới tam thẩm thẩm chuẩn bị cho Tứ tỷ tỷ nhiều gấp đôi, nghĩ đến hai vị này tất nhiên sẽ không buông tha cơ hội leo lên Hầu phủ.”

Lục Văn Đình nghe xong cười ha ha: “Phải, nên như thế.”

Toàn gia thương lượng một lát, Mục Nguyên đường truyền đến tin tức, nói là Lão thái gia và Lão phu nhân mời Lục Thanh Lam đi qua. Mọi người hiểu đây sợ là Triệu thị trả đũa, muốn vu hãm Lục Thanh Lam.

Kỷ thị, Lục Thanh Nhàn, Lục Văn Đình sợ nàng chịu thiệt, cùng đi theo qua.

Trong Mục Nguyên đường, người của tam phòng đã sớm đến, ngay cả Lục Thanh Nhân, cũng bọc chăn lạnh run ngồi ở đó, lúc Lục Thanh Lam tiến vào, nàng còn ở đằng kia uống canh gừng.

Trương Đào cũng ôm lò sưởi tay ngồi ở đó run rẩy.

Nhiệt độ nước ao kia quả thực quá lạnh.

Lão Hầu gia và Lão phu nhân ngồi phía trên thượng tọa, mặt trầm như nước, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng. Thấy người của nhị phòng người đến, Triệu thị đột nhiên quỳ xuống: “Lão Hầu gia, Lão phu nhân, các ngươi làm chủ cho Nhân tỷ nhi của ta a, nàng bị tính kế hãm hại, rơi vào ao nước, thiếu chút nữa chết đuối, như nay mặc dù được cứu, lại hỏng mất danh tiếng...”

Những năm này Triệu thị khơi lên không ít chuyện thiêu thân ở Hầu phủ, Lão Hầu gia đã sớm chán ghét nàng, không nhịn được ngắt lời: “Ngươi nói có người hãm hại Tứ nha đầu, vậy rốt cuộc là người nào hại người, ngươi có chứng cớ không?” Hắn cũng cảm thấy chuyện Lục Thanh Nhân rơi xuống nước kỳ quặc, lúc này mới gọi người của nhị phòng tới đối chất.

Triệu thị dùng một ngón tay chỉ Lục Thanh Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là nàng, là Lục nha đầu, bố trí độc kế hãm hại Nhân nhi, hiện giờ Nhân nhi của ta còn làm người thế nào?” Nói xong ô ô khóc lên.

Lão Hầu gia không khỏi cau mày nói: “Không nên dính líu lung tung đến người khác, ngươi nói là Lục nha đầu hại Tứ nha đầu, ngươi có chứng cớ gì?”

Lục Thanh Lam cũng chỉ thản nhiên nhìn Triệu thị một cái: “Tam thẩm thẩm chớ vu khống oan uổng ta, ngươi có chứng cớ gì?”

Triệu thị nói: “Ta có chứng cớ.” Nói xong liền lấy ra một tờ giấy, “Lão Hầu gia, Lão phu nhân, đây chính là chứng cớ, xin mời xem.”

Lão Hầu gia nhận lấy tờ giấy kia, chỉ thấy phía trên dùng chữ tiểu Khải xinh đẹp viết: “Ngưỡng mộ quân lâu ngày, mong cùng quân gặp mặt, tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm không gặp không về, nhanh chóng!”

Lão phu nhân cũng nhìn qua một lần, hỏi: “Đây là cái gì?”

giọng Triệu thị căm hận nói: “Đây là Trương công tử đưa cho ta, Trương công tử chính là bị tờ giấy này lừa gạt đến tiểu hoa viên của Thúy Trúc Lâm, trùng hợp liền đụng phải Tứ nha đầu rơi xuống nước... Các ngươi có thể hỏi Đào ca nhi, sự việc có phải hay không.”

Lão phu nhân chuyển hướng về phía Trương Đào, thần sắc hòa hoãn không ít: “Đào ca nhi, tờ giấy này là ngươi phát hiện trước, ngươi làm sao phát hiện ra nó?”

Trương Đào đến bây giờ còn đần độn u mê, hắn thích chơi đùa nữ nhân, nhưng hơi thiếu thông minh, hắn mơ hồ cảm giác hình như mình bị lợi dụng, chẳng qua rốt cuộc phía sau màn là ai hắn lại không có chút đầu mối nào, liền ăn ngay nói thật: “Bẩm thúc tổ mẫu, tờ giấy này quả thật là do ta phát hiện. Sáng sớm hôm nay ta từ tịnh phòng đi ra, nghe thấy một tiếng vèo, tựa hồ có người ném một cục đá vào, ta đi qua xem xét, liền phát hiện tờ giấy này cột vào một hòn đá nhỏ.”

Lão Hầu gia nói: “Vậy ngươi có phát hiện người ném cục đá là ai không?”

Trương Đào nói: “Lúc ta đi ra ngoài, người nọ đã sớm chạy xa rồi, vì vậy cũng không thấy rõ là ai.”

Lão Hầu gia nói: “Chỉ là một tờ giấy, là có thể chứng minh Lục nha đầu có tội ư?” Lại quay đầu hỏi Lục Thanh Lam: “Lục nha đầu, tờ giấy này là ngươi viết sao?”

Lục Thanh Lam bình tĩnh tự nhiên, cười nói: “Đương nhiên không phải. Ta từ nhỏ đã được dạy dỗ, lớn lên trước mặt tổ phụ tổ mẫu, làm sao có thể làm loại chuyện tư thông trao nhận này?”

Lão Hầu gia gật đầu.

Triệu thị lại nói: “Ngoại trừ tờ giấy kia, ta đây còn có một tờ giấy, là tối hôm qua Lục nha đầu cho người đưa tới.” Nói xong từ trong ngực lấy ra một tờ giấy.

Lão Hầu gia nhận lấy nhìn, thấy bên trên viết: “Ngày mai giờ chính mão, tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm, có chuyện quan trọng thương lượng, chớ kinh động người khác, khẩn thiết!” Giống như đúc tờ giấy viết cho Trương Đào vừa rồi, chẳng qua lạc khoản* phía dưới tờ giấy này: Bảo Nhi.

(*) 落款 lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)

Đợi Lão Hầu gia và Lão phu nhân nhìn xong, Triệu thị nói: “Chuyện này đã cực kỳ rõ ràng, là Lục nha đầu bố trí độc kế, dụ dỗ Tứ nha đầu đến tiểu hoa viên, lại động tay động chân lên tảng đá, khiến Tứ nha đầu rơi xuống nước, lại dùng cùng biện pháp đó dẫn Đào ca nhi đi ra ngoài, khiến Đào ca nhi cứu Tứ nha đầu, mượn lần này để đạt tới mục đích làm ô uế danh tiết của Tứ nha đầu. Thủ đoạn của Lục nha đầu âm độc, thật sự là bỉ ổi.”

Lục Thanh Lam thiếu chút nữa bị tức cười, “Tam thẩm thẩm, chỉ bằng hai tờ giấy ngài liền định tội danh của ta? Ngươi đây cũng không khỏi quá dễ dãi đi, lạc khoản tên của ta trên tờ giấy kia chính là ta viết hay sao? Thật là ý nghĩ kỳ lạ đấy!”

Tam phu nhân lạnh lùng cười một tiếng: “Ta biết ngay ngươi sẽ không thừa nhận, ta đã sớm mời người phân biệt chữ của ngươi rồi, ngươi cũng không cần chống chế.”

Nói xong liền gọi mời một người đi vào, chính là nữ tiên sinh dạy các cô nương viết chữ ở học đường. Triệu thị giao hai tờ giấy kia cho nữ tiên sinh, nói: “Nữ tiên sinh người xem, chữ viết trên hai tờ giấy này, chính là Lục cô nương viết.”

Nữ tiên sinh chăm chú nhìn một lát, cuối cùng nói: “Đúng vậy, chữ trên tờ giấy này là Lục cô nương viết không giả.”

Lão phu nhân một vỗ bàn: “Lục nha đầu, chuyện tới bây giờ, ngươi còn có lời gì để nói? Còn không khai thật ra?”

Lục Thanh Lam không khỏi nở nụ cười: “Ta lại không làm chuyện gì xấu, ngài bảo ta khai cái gì?”

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Giấy trắng mực đen ở chỗ này, ngươi còn muốn chối cãi chắc!”

Lục Văn Đình lại đột nhiên nở nụ cười: “Theo như lời tổ mẫu và tam thẩm thẩm, Bảo Nhi biết rõ mình muốn làm chuyện xấu, còn lưu lại nhược điểm ở trên tay các ngươi để làm gì, nàng ngu hay sao? Nha hoàn biết chữ bên người nàng không chỉ một hai, sao không để nha hoàn viết giùm, cũng có thể tẩy thoát hiềm nghi. Bảo Nhi chúng ta cũng không phải là loại người ngu xuẩn kia, trong chuyện này nhất định có người vu hãm!”

Theo như lẽ thường mà nói, Lục Thanh Lam đúng là không nên tự mình viết lên tờ giấy, giao nhược điểm cho người khác, Lão Hầu gia nghe lời Lục Văn Đình nói liền gật đầu.

Triệu thị nói: “Loại chuyện bí ẩn xấu xa bực này, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, Lục nha đầu không để nha hoàn viết thay, là sợ để lộ âm độc quỷ kế của nàng.”

Lục Thanh Nhàn nói: “Nguỵ biện. Bảo Nhi muốn hoàn thành chuyện này, làm sao thiếu được nha đầu trợ giúp, huống chi hai người Mặc Cúc, Mặc Hương trung thành, cần gì gạt các nàng?”

Triệu thị dứt khoát vô lại: “Nói tóm lại, chữ viết trên hai tờ giấy này là của Lục nha đầu, Lục nha đầu phải cho tam phòng chúng ta một cái công đạo.”

Thần sắc Lục Thanh Lam bình tĩnh thong dong như cũ, “Chuyện chữ viết, chúng ta để một bên trước, ta có một việc muốn hỏi Tứ tỷ tỷ. Theo ngươi nói xem ra chữ là ta đưa cho ngươi, xin hỏi ta sai khiến nha đầu nào, mấy giờ đem tờ giấy đến tay ngươi?”

Lục Thanh Nhân định nói chuyện, Triệu thị bỗng nhiên cướp lời nói: “Là Linh Lung, ngươi sai Linh Lung của Thúy Trúc Lâm, đem tờ giấy kia đưa đến tiểu viện của Nhân nhi, lúc đưa đến vừa lúc giao canh*.”

(*) 交更  giao canh: thời điểm giữa 2 canh

“Linh Lung trực tiếp đưa tờ giấy cho Tứ tỷ tỷ, hay là giao cho nha hoàn bên cạnh Tứ tỷ tỷ?”

Triệu thị kiên trì nói: “Tờ giấy qun trọng như vậy, đương nhiên là trực tiếp cho Tứ nha đầu.” Nhị phòng bị Kỷ thị sắp xếp nước giội không vào, Triệu thị thật sự không tìm được người thích hợp, chỉ có thể dùng Linh Lung làm bè.

Lục Thanh Lam cười nói: “Linh Lung? Nha đầu bên cạnh ta khoảng hai mươi người, nhiều người có thể sai sử như vậy, vì sao phải tìm một nha đầu vừa mới phân đến Thúy Trúc Lâm thay ta làm chuyện quan trọng như vậy?”

Lúc này Lục Thanh Nhân mở miệng nói: “Ngươi chính là bởi vì không muốn khiến người khác chú ý, mới bảo Linh Lung chạy việc cho ngươi. Dù nói thế nào, Linh Lung cũng là người của nhị phòng các ngươi, mẫu thân của nàng Tống ma ma là quản sự phòng bếp nhỏ của nhị phòng, rất được Nhị bá mẫu tín nhiệm, huống chi nàng lại là người không biết chữ, ngươi để nàng truyền giấy cũng càng yên tâm.”

Kỷ thị mỉm cười nói: “Tứ nha đầu thật là một người có tâm, ngay cả một nha hoàn tam đẳng tùy tùy tiện tiện của nhị phòng ta, cũng nghe ngóng lai lịch rõ ràng như vậy, nha đầu Linh Lung này biết chữ hay không, ngay cả ta đương gia chủ mẫu cũng không biết, ngươi lại biết được rõ ràng như vậy.”

Lão thái gia nhất thời dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Lục Thanh Nhân. Lục Thanh Nhân đầu óc vốn không dùng được, nào biết vừa mở miệng liền lộ ra sơ hở, trong lòng nàng tức giận, lại không nói lời gì phản bác.

Lão Hầu gia nhướng mày, cảm thấy lời nói của tam phòng hơi khó để tự bào chữa. Chuyện biến hóa lớn, Triệu thị cũng tạm thời nghĩ ra một cái độc kế hãm hại Lục Thanh Lam, rất nhiều chi tiết chưa kịp cân nhắc, đương nhiên là trăm ngàn sơ hở.

Lục Thanh Lam nói với: “Tổ phụ, ta đã hỏi xong, xin tổ phụ truyền Linh Lung đến đây đối chất.”

Lão Hầu gia gật đầu.

Không đến một lát sau Linh Lung đã bị dẫn lên, Lão Hầu gia nói: “Bổn hầu có mấy câu hỏi ngươi, ngươi thành thực khai báo, hễ có một câu hư ngôn, bổn hầu nhất định loạn côn đánh chết cả nhà ngươi, trước khi trả lời, đều phải suy nghĩ đến hậu quả! Đã hiểu chưa?” Đầu tiên là uy hiếp Linh Lung một phen.

Linh Lung sau khi bị Lục Thanh Lam bắt được, đầu tiên là bị giam ở phòng chứa củi âm u đói bụng một bữa, ngay sau đó lại bị mang tới Mục Nguyên đường, nghe lão Hầu gia nói như vậy, nội tâm bàng hoàng, không khỏi lén ngẩng đầu nhìn Tam phu nhân.

Tam phu nhân hét lớn một tiếng: “Tiện tỳ, tối hôm qua, Lục cô nương lệnh ngươi đem một tờ giấy chính nàng đích thân viết truyền cho Tứ cô nương, có chuyện này hay không? Ngươi thành thực khai báo!”