Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 12: Chỗ dựa




Lục Thanh Lam cũng nhận ra thiếu niên này chính là con trai thứ tám của Gia Hòa đế, Tiêu Thiểu Mân. Tiêu Thiểu Mân là nhi tử thứ hai của Tiền Hoàng hậu, bào đệ của Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, bởi vì có hoàng hậu và nhị ca làm chỗ dựa cho hắn, từ nhỏ văn dốt võ nát, trong cung hoành hành ngang ngược, làm mưa làm gió, chân chính là kẻ bị người quỷ chán ghét*.

(*)人憎鬼 厌 nhân tăng quỷ yếm

Kiếp trước Nhị hoàng tử đoạt đích thất bại, vốn là bị Tiêu Thiểu Huyền giam lỏng, sau lại bị bí mật xử tử. Vị Bát hoàng tử này bởi vì không học vấn không nghề nghiệp không được ưa thích bị Tiêu Thiểu Huyền giữ lại, được phong chức vị Quận Vương vô thưởng vô phạt, trợ giúp Tiêu Thiểu Huyền trang điểm bề ngoài. Vị này tính tình thô lỗ, ngang tàng bạo ngược lại còn ngu ngốc gây ra không ít truyện tiếu lâm trong kinh thành. Mọi người đều gọi hắn là hoang đường vương gia. Tiêu Thiểu Mân ha ha cười: "Bổn cung vui, ngươi quản được sao?" Nói xong lại một viên đạn bay tới, viên đạn của hắn đều là dùng vàng hỗn hợp với đồng thau chế thành, đánh trúng người vô cùng đau. Bả vai Tam công chúa bị đánh một cái, đau đến kêu oa oa.

Hét lớn: "Bát hoàng huynh, ngươi là người xấu! Người xấu! "

Tiêu Thiểu Mân thấy nàng khóc náo ngược lại càng thêm cao hứng, kéo cây ná vừa lui vừa đánh,  "Sưu sưu sưu" Liên tiếp bắn trúng hai người, Tam công chúa khóc lớn. Tiêu Thiểu Mân hết sức sung sướng, vừa nói: "Lần này không có tên khốn khiếp  lão Cửu kia giúp ngươi, ngươi khóc cũng vô ích. "

Lục Thanh Lam cũng bị đánh trúng vài chỗ, đau đến lợi hại, nhưng không khóc. Thấy Tam công chúa muốn xông lên cùng Tiêu Thiểu Mân liều mạng, nàng đánh giá tình thế, thấy đi theo bên người Tiêu Thiểu Mân có mười mấy thái giám, biết cho dù các nàng có thể gần người hắn, cũng nhất định sẽ chịu thiệt.

Cho nên nàng giữ chặt Tam công chúa nói: "Đừng để ý tới những người xấu kia, chúng ta đi! Lôi kéo Tam công chúa muốn rời khỏi.

Tiêu Thiểu Mân đang chơi cao hứng, làm sao cho các nàng rời đi dễ dàng như vậy. "Còn muốn chạy, cũng không dễ như vậy!" Hắn vừa hô thái giám tiến lên ngăn cản hai tiểu cô nương, vừa đem viên đạn bắn về phía Lục Thanh Lam, muốn Lục Thanh khóc lên.

Lục Thanh Lam dù sao tuổi còn nhỏ thân thể còn yếu, rõ ràng trông thấy viên đạn bay tới, nhưng tốc độ phản ứng không theo kịp suy nghĩ, trốn không được.

"Tiểu cô nương, ngươi khóc đi, khóc một tiếng bổn điện hạ sẽ bỏ qua cho ngươi. "

Lại bị đánh trúng hai cái, thật sự là toàn tâm đau nhức. Chỉ có điều nàng dù sao không là tiểu hài tử, nàng lại là người tính tình quật cường, Tiêu Thiểu Mân càng là muốn làm cho nàng khóc, nàng càng cố tình không khóc.

Mắt thấy lại một viên đạn bay tới, đột nhiên có một bóng người lao đến, rút chủy thủ bên hông ra âm thanh leng keng vang lên. Viên đạn bị đánh rớt trên mặt đất.

Nên biết viên đạn kia đang bay trên không với tốc độ cực nhanh, có nhãn lực và tốc độ phản ứng như này, có thể đem viên đạn đang bay trên không đánh rớt, cũng không phải là một nhân vật bình thường.

Người nọ chậm rãi thu hồi chủy thủ, lạnh lùng nói: "Chậc chậc chậc, Bát ca khi dễ hai tiểu nữ oa như vậy, thật là anh hùng đắc chí a!"

" Ta muốn không can thiệp cũng không thể đây? "Tiêu Thiểu Giác vừa mới nói xong, liền xông tới trước mặt Bát hoàng tử, vừa rồi Lục Thanh Lam mỗi lần bị đánh trúng, hắn đều cảm nhận được đau đớn kia, cũng không khác gì đánh vào trên người hắn. Hắn và Lục Thanh Lam giống nhau, cũng là người không bao giờ để mình chịu ủy khuất, giờ phút này ngoài mặt trông bình tĩnh, thực ra nội tâm đã phẫn nộ như điên.

Bát hoàng tử chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đoạt đi  cái ná. Bát hoàng tử hoảng sợ, muốn lui về phía sau, đã không còn kịp rồi. Tiêu Thiểu Giác nện một quyền trên mặt hắn, Bát hoàng tử nhất thời máu mũi chảy dài, bị Tiêu Thiểu Giác quật ngã trên mặt đất.

Lại nói tiếp Bát hoàng tử so với Tiêu Thiểu còn lớn hơn một tuổi, nhưng Thiểu Giác là người Hạ tộc, bất luận thể chất hay là trí tuệ so với Bát hoàng tử cũng đều cao hơn không chỉ một bậc, Bát hoàng tử làm sao là đối thủ của hắn.

Để giày của Tiêu Thiểu Giác dẫm lên mặt của hắn nghiền nghiền, Bát hoàng tử lập tức gào lên như lợn chọc tiết: "Không dám, ta cũng không dám nữa! Cửu đệ ngươi tha mạng a! "

Tam công chúa thấy Tiêu Thiểu Giác trừng trị Bát hoàng tử, cũng ngừng khóc, chạy đến trước mặt liên tục vỗ tay: "Đánh hay! Đánh hay!! Xem ngươi còn dám dám khi dễ ta cùng Bảo Nhi không! Vừa rồi đã trải qua đồng cam cộng khổ, xưng hô của Lục Thanh Lam đã từ "Này” thăng cấp lên " Bảo Nhi " rồi.

Tiêu Thiểu Giác vẫn là chưa hết giận, lại đem viên đạn trong ngực Bát hoàng tử, dùng ná bắn loạn trên người của hắn, đánh cho Bát hoàng tử khóc cha gọi mẹ, oa oa kêu to.

Lục Thanh Lam thấy vậy hết sức hả giận, nên dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân ( 以彼之道, 还施彼身 gậy ông đập lưng ông, ai đâm bằng cái gì thì đâm lại bằng cái ấy)", để cho hắn cũng nếm thử bị ná bắn xem tư vị thế nào.

Cho đến khi tất cả các viên đạn đều hết, Tiêu Thiểu Giác mới ngừng tay. Nước mắt và nước mũi trên mặt Bát hoàng tử, dơ bẩn không chịu nổi, không ngừng cầu xin tha thứ: "Cửu đệ tha mạng, ngươi tạm tha cho ca ca đi. Ca ca không dám nữa! "

Những thái giám Bát hoàng tử mang đến muốn giúp đỡ chủ tử ra mặt, đều bị Vệ Bân mang người chế ngự rồi, có mấy người muốn chạy đi Vĩnh Trữ cung báo tin, cũng bị bắt trở về, quỳ thành một hàng.

Tiêu Thiểu Giác lúc này mới đem ná ném tới một bên, " Bát ca thật sự không dám sao? "

Tiêu Thiểu Mân liên tục xua tay, không một chút phản kháng, chỉ biết một mặt cầu xin tha thứ, "Thật sự không dám, ta cũng không dám khi dễ Tam muội muội nữa "

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: "Chỉ có Tam muội muội sao? "

Tiêu Thiểu Mân lúc này ngược lại là trở nên thông minh "Còn có tiểu cô nương này... "

Tiêu Thiểu Mân biết nghe lời, "Ta cũng không dám khi dễ Tam muội muội còn có Lục tiểu cô nương nữa. Ta, ta thề với trời. " Liền chỉ trời nhìn đất mà phát lời thề độc.

Thiểu Giác lộ ra một nụ cười giống ác ma: "Ta nhớ Bát ca lúc trước đã từng phát thệ, không bao giờ đến Ngọc Minh cung và Trường Hi cung gây chuyện nữa, tính tình này của bát ca không thế nào sửa được!" Hắn phủi tay nói: "Như thế này đi, ta làm người tốt thì làm đến cùng, phí chút thời gian giúp Bát ca nhớ kỹ. "

Tiêu Thiểu Mân sắc mặt đại biến: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? "

Tiêu Thiểu Giác không đáp khẽ vươn tay liền đem Tiêu Thiểu Mân nhấc lên, từng bước một đi tới bên cạnh ao hoa sen, Tiêu Mân bị hù dọa đến sắc mặt xanh mét, “Không không, Cửu đệ không cần a, ta không biết bơi! "

Tiêu Thiểu Giác mắt điếc tai ngơ, "Phù phù " Một tiếng đem hắn ném vào trong ao sen lạnh như băng.

Nước ao kia lạnh thấu xương, có nhiều chỗ còn kết một tầng băng mỏng, Tiêu Thiểu Mân vừa mới vào nước, đã sợ đến vỡ mật, sợ tới mức đạp lung tung trong nước, "Cứu mạng! Cứu mạng a!"

Tiêu Thiểu Giác lạnh lùng nhìn, trên mặt không có biểu cảm nào. Mấy thái giám hắn mang đến tất cả đều câm như hến, không ai dám nói một chữ.

Tiêu Thiểu Mân càng đạp nước lại càng chìm xuống dưới, rất nhanh nước hồ đã tràn qua đầu của hắn, hắn "ùng ục ùng ục" uống hai ngụm nước. Đúng lúc Tiêu Thiểu Mân sắp chìm hoàn toàn, trên mặt hồ chỉ lưu lại một chuỗi bọt khí.

Vệ Bân có chút không giữ được bình tĩnh, "Điện hạ.. " Nếu là thật làm một vị hoàng tử đang sống sờ sờ chết đuối, những người đứng ở chỗ này ai cũng đừng nghĩ sống.

Tiêu Thiểu Giác nhưng lại thần sắc bình tĩnh, khoát tay áo: "Không sao! "

Vệ Bân cũng cũng không dám nói thêm cái gì. Tam công chúa vốn luôn luôn tại vỗ tay tán thưởng, đến lúc này cũng hơi sợ, trốn được sau lưng Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam cũng dọa giật mình thầm nghĩ thầm nghĩ đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ ra tay tàn nhẫn cứ như vậy, khó trách ngày sau có thể thống lĩnh Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, trở thành đầu lĩnh lớn nhất.

Trong lúc nhất thời quả thực mỗi giây trôi qua như một năm*. Lại sau một lúc lâu, Tiêu Thiểu Giác cảm thấy không sai biệt lắm, mới khoát tay áo nói với Vệ Bân: "Đi vớt người lên đi. " 

(*) 度秒如年. Độ miểu như niên.

Vệ Bân không nói hai lời, cũng không kịp cởi y phục, "Phù phù "Một tiếng nhảy vào trong ao sen, rất nhanh liền đem Tiêu Thiểu Mân cứu lên.

Bát hoàng tử ói ra mấy ngụm nước, liền từ từ tỉnh lại. Lại nhìn tới ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác, quả thực tựa như nhìn đến thiên địch của mình, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: "Như vậy, Bát ca mới sẽ không quên lời thề độc vừa rồi." Nói xong câu đó, hắn xoay người lại nói với Tam công chúa và Lục Thanh Lam nói: "Chúng ta đi! "

Đi ra vài bước Vệ Bân cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nếu không, nô tài phái người đem Bát điện hạ đưa về Vĩnh Ninh cung? "

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: "Không cần, ngươi đem mấy thái giám hắn mang đến thả ra, bọn họ tự nhiên sẽ đem hắn mang trở về. "

Tiêu Thiểu Giác mang theo Tam công chúa và Lục Thanh Lam trở về tẩm điện Ngọc Minh cung của mình.

Lục Thanh Lam không biết hắn muốn làm cái gì thật ra thì thật ra thì vừa rồi cách làm của Tiêu Thiểu Giác làm nàng rất khiếp sợ, nàng hạ quyết tâm, quyết không trêu chọc vị Diêm vương sống này.

Tiêu Thiểu Giác kêu hai tiểu cô nương ngồi xuống trên ghế rồi, Lục Thanh Lam tuổi còn nhỏ, làn da non nớt, trên trán bị Bát hoàng tử dùng ná đánh sưng lên một cái u. Nhìn có chút dọa người.

Thiểu Giác không thể tự chủ sờ lên trán của mình cũng là cũng là vô cùng đau đớn, chỉ là không có nổi u mà thôi.

Tha phân phó Vệ Bân: "Lấy băng cơ hóa ứ cao."

Ánh mắt Lục Thanh Lam sáng lên, băng cơ hóa ứ cao nàng cũng biết, là thuốc lưu thông máu cực kỳ nổi tiếng và quý giá, nữ nhân dùng đối làn da còn rất tốt, kiếp trước thời điểm nàng ở trong cung cũng từng dùng qua. Băng cơ hóa ứ cao này đặc biệt cung cấp cho hoàng thất Đại Chu, hết sức trân quý, cho dù kiếp trước cũng không thể dùng thường xuyên, không nghĩ tới nơi này hắn còn có một chai.

Vệ Bân rất nhanh cầm một cái bình nhỏ màu trắng chế tác tinh xảo, vặn mở bình, lập tức liền có một trận mùi thơm lạ lùng truyền đến. Tiêu Thiểu Giác đứng ở trước mặt Lục Thanh Lam, đem thuốc bôi ở trên ngón trỏ, chuẩn bị bôi lên cho Lục Thanh Lam, hai người quá gần, Lục Thanh Lam cơ hồ có thể nhìn thấy cọng lông trên mặt hắn, liền nghiêng đầu.

Tiêu Thiểu Giác nhíu nhíu mày, giọng nói không tốt mà nói: "Ngồi xuống! Tiêu Thiểu Giác dĩ nhiên mất hứng, vận mệnh của mình và người khác cột vào một một chỗ không có một chút cảm giác an toàn, làm cho hắn hết sức khó chịu.

Lục Thanh Lam vốn cảm thấy hắn cứu nàng, trong lòng còn cảm kích hắn, thấy thái độ  hắn tệ  như vậy, cũng không thoải mái. Cảm thấy người này âm tình bất định khó có thể nắm lấy.