Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 103: Có thai




“Ôi chao!” Vệ Bân bị hắn hỏi sửng sốt, có chút dở khóc dở cười trả lời: “Điện hạ, nô tài là một thái giám, chuyện như vậy nô tài là thật sự không biết a. Nếu không, ngài rảnh rỗi đi hỏi hỏi Ngũ Gia xem?” Trong lòng tự nhủ ngài cũng là bệnh cấp tìm loạn thầy đi.

Ngũ hoàng tử là hoàng tử phong lưu truỵ lạc nhất trong tất cả các hoàng tử của Gia Hòa đế, mặc dù còn chưa có chính phi, nhưng đã thu không ít cơ thiếp, cho nên Vệ Bân mới có thể đề nghị Tiêu Thiểu Giác đi hỏi Ngũ hoàng tử.

Tiêu Thiểu Giác nhàn nhạt nói một câu: “Cách kia không được.” Những thủ đoạn kia của Ngũ hoàng tử đều là dùng để lừa gạt tiểu thiếp thông phòng, Lục Thanh Lam là người hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng. Những thông phòng tiểu thiếp kia chẳng qua chỉ là đồ chơi của các chủ tử, há có thể đánh đồng với Lục Thanh Lam của hắn.

Kỳ thật hắn muốn cưới Lục Thanh Lam cũng không phải là việc gì khó, dựa vào sủng ái của phụ hoàng đối với hắn, hắn chỉ cần đi chỗ phụ hoàng cầu xin tứ hôn cho hắn là được rồi, phụ hoàng hẳn là sẽ không cự tuyệt hắn.

Nhưng hắn không muốn như vậy. Lục Thanh Lam dù sao cũng là nữ nhân tiếp nhận sự chúc phúc của nguyệt thần với hắn, hắn cũng không rõ lúc nào thì nàng đã trở thành người trên đầu ngọn tim của hắn, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện gả cho mình.

Lúc trước Tứ hoàng tử tỏ vẻ muốn giữ lại vị trí trắc phi cho Lục Thanh Lam, trong lòng Tiêu Thiểu Giác mặc dù cũng có tức giận, nhưng cũng không xem hắn trở thành bao nhiêu uy hiếp. Tối hôm nay nói chuyện với Lục Thanh Lam lại làm cho hắn sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ, hắn nhìn ra Lý Ngọc cũng động tâm tư với Lục Thanh Lam. Lý Ngọc là một đối thủ cạnh tranh cường đại, tự tôn và kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn thua Lý Ngọc.

Nhưng hắn lại cảm thấy phương thức mình đối đãi với Lục Thanh Lam tựa hồ có vấn đề, làm cho nàng sinh ra cảm xúc bài xích và kháng cự đối với hắn, cho nên hắn mới hỏi vấn đề kỳ quái như vậy.

Tiêu Thiểu Giác suốt đêm trở về Vạn Tuế sơn, hợp với hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ ra vẻ lục soát núi lần nữa, rốt cuộc mang theo quan quân quay trở về kinh sư.

Ngày hôm sau, Lục Thanh Lam trước tiên đi thăm Mặc Cúc. Bọn hạ nhân của Trường Hưng Hầu phủ cư ngụ tập trung ở một phòng ở hướng tây bắc của Hầu phủ. Bên kia được người trong hầu phủ gọi là phòng hạ nhân. Hầu phủ đối đãi với hạ nhân có chút rộng lượng, toàn gia Mặc Cúc tuy là hạ nhân, nhưng Trương tẩu tử, Khâu quản sự đều là cấp bậc quản sự, Mặc Cúc lại đang làm việc bên cạnh Lục Thanh Lam, bởi vậy toàn gia ở tại một cái tiểu viện, điều kiện rất tốt.

Trương tẩu tử đang chiếu cố nữ nhi, nghe nói Lục Thanh Lam tới, hoảng sợ, vội vàng ra đón, lập tức hành lễ nói: “Lục cô nương, sao ngài lại đích thân đến?”

Lục Thanh Lam hoà nhã nói: “Ta tới thăm Mặc Cúc, thương thế của nàng thế nào rồi?”

Trương tẩu tử nói: “Đa tạ Lục cô nương quan tâm, Mặc Cúc nàng khá tốt, chỉ là còn chưa xuống giường được, nếu không sao dám không ra cửa đón tiếp tiểu tỷ.”

Lục Thanh Lam nói: “Ta đây không có nhiều nghi thức xã giao như vậy, nàng nhanh chóng dưỡng thân thể cho tốt rồi về bên cạnh ta hầu hạ là được. Bên cạnh ta cũng không thể thiếu nàng.”

Trương tẩu tử đội ơn, nghênh đón Lục Thanh Lam vào trong nhà. Lục Thanh Lam vẫn là lần đầu tiên đến phòng của Mặc Cúc, thấy phòng của nàng mặc dù không có bao nhiêu, nhưng sắp xếp hết sức sạch sẽ, bố trí cũng rất ấm áp tao nhã, không khỏi âm thầm gật đầu.

Mặc Cúc thấy nàng tiến vào, giãy dụa ngồi dậy.

Lục Thanh Lam thấy nàng toàn thân cao thấp đều bị bọc như bánh tét, lắp bắp kinh hãi, không ngờ nàng bị thương nhiều như vậy, đi qua đỡ Mặc Hương để cho nàng nằm xuống, mới nói với Mặc Cúc: “Ngươi đừng quan trọng những nghi thức xã giao kia, ta chẳng qua chỉ là lo lắng ngươi, đến thăm, nếu miệng vết thương của ngươi nứt ra, còn không bằng ta không đến.”

May mà trên mặt Mặc Cúc không bị thương, thấy Lục Thanh Lam như vậy, nước mắt liền rớt xuống. “Nô tỳ không bảo vệ được tiểu thư, làm cho tiểu thư rơi xuống vách đá, phu nhân và tiểu thư chẳng những không trách phạt, còn phái Chu tiên sinh tự mình đến trị liệu cho nô tỳ, nô tỳ ngày sau chỉ có làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của cô nương.”

Lục Thanh Lam không phải là loại người tùy ý giận chó đánh mèo người khác, “Phát sinh tai hoạ như vậy, không liên quan đến ngươi, ta sao lại trách ngươi. Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, dưỡng bệnh cho tốt, đợi dưỡng tốt rồi còn trở lại bên cạnh ta.”

Lục Thanh Lam an ủi nàng mấy câu, mang cho nàng không ít dược liệu thuốc bổ, lại cho Trương tẩu tử một trăm lượng bạc, lúc này mới rời khỏi tiểu viện của nhà Mặc Cúc.

Đến xế chiều, ước chừng Lục Hãn sắp hạ nha, phải đi Thanh Phong uyển rồi.

Phùng thị nghe nói nàng tới, kinh hãi, bảo đại nãi nãi Loan thị tự mình đi ra ngoài nghênh đón.

Lục Thanh Lam đời này đi lại gần gũi với đại phòng, sau khi Nhị cô nương Lục Thanh Linh lấy chồng ở xa nàng không năm thì ba ngày sang đây thăm Phùng thị và Loan thị. Loan thị là người sáng sủa hoạt bát, sau một đoạn thời gian rất dài đến Hầu phủ không mang thai hài tử, Lục Thanh Lam thường xuyên lén an ủi nàng, vì vậy nàng hết sức thân cận yêu mến tiểu cô cách phòng Lục Thanh Lam này.

Nhìn thấy Lục Thanh Lam mặc một bộ nhu quần màu xanh nhạt hình thức đơn giản tư thái nhanh nhẹn đi tới, giống như Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm. Loan thị âm thầm cảm thán, tiểu cô nương này thật là mặc cái gì cũng đều dễ nhìn. Nàng cao hứng đi ra trước, khoác cánh tay Lục Thanh Lam cười nói: “Lục muội muội sao lại tới vậy?”

Lục Thanh Lam vừa được cứu, hẳn nên ở trong viện của mình nghỉ ngơi thật tốt.

Lục Thanh Lam cười nói: “Sao vậy, đại tẩu không hoan nghênh ta sao?”

Loan thị sẳng giọng: “Nha đầu nhà ngươi thật xảo trá.” Hai người náo đã quen, Lục Thanh Lam cười dài cũng không tức giận, cúi đầu nhìn bụng của Loan thị, nói: “Sao còn chưa nhìn ra?”

Loan thị nói: “Lúc này còn chưa tới hai tháng đâu, sao có thể nhìn ra?” Lúc trước nàng vừa mang thai, vẫn chưa tới ba tháng, thai chưa ổn, Loan thị làm cái gì cũng đều cẩn thận từng li từng tí.

Kiếp trước Lục Thanh Lam cũng không có hài tử, đặc biệt hâm mộ những nữ nhân có thai và làm mẫu thân, nói: “Ta thật là không kịp đợi muốn nhìn thấy tiểu chất nhi của ta rồi.”

Loan thị có chút xấu hổ nói: “Hài tử còn chưa sinh ra đâu, ai biết là chất nhi hay là chất nữ chứ.” Nàng dĩ nhiên hi vọng một lần được nam, nhưng chuyện như vậy ai có thể nói trúng chứ?

Lục Thanh Lam lại hết sức chắc chắc, bởi vì kiếp trước thê tử của Đại ca ca chính là Loan thị, Loan thị cũng vào cửa một năm mới mang thai hài tử, về sau sinh cho Đại ca ca một nam oa Minh ca nhi, cho nên Lục Thanh Lam cười nói: “Đại tẩu nhất định sẽ sinh nam oa, không tin hãy đợi xem.”

Loan thị cho là tiểu cô đang an ủi nàng, cũng không suy nghĩ nhiều, cười dẫn nàng đi vào bái kiến Phùng thị.

Phùng thị ngồi ở khách sảnh, mặc một bộ bối tử màu xanh nhạt, phụ thân nàng chính là tiểu quan chính lục phẩm, trong nhà cũng có chừng mười mấy mẫu đất bạc, năm đó Trương thị cưới cho Lục Hãn một thê tử như vậy, tất nhiên là không muốn thấy đại phòng phát triển lớn mạnh, đối với phương pháp của Trương thị như vậy, Lục Kháng cũng là lặng lẽ cho phép.

Bởi vì xuất thân thấp hèn, Phùng thị ở Hầu phủ tuy là tôn trưởng tức, nhưng vẫn không có cảm giác tồn tại gì, làm việc hết sức khiêm tốn, làm gì cũng rất là hòa nhã.

Lục Thanh Lam tiến lên kiến lễ cho nàng, nàng tự mình đỡ chất nữ, nói: “Bảo Nhi ngươi thân thể còn chưa thật tốt, cũng đừng hành lễ.”

Phùng thị gọi trà lên, bà tức hai người phụng bồi Lục Thanh Lam nói chuyện, Lục Thanh Lam trong cung kinh nghiệm nhiều năm, sớm luyện được bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, cũng nói cười thật vui với hai người Phùng thị và Loan thị.

Bên này đã có người tới bẩm báo: “Đại lão gia trở về.”

Phùng thị và Loan thị vội vàng đứng dậy muốn đi nghênh đón, Lục Thanh Lam nói: “Ta và các ngươi cùng đi gặp Đại bá phụ.”

Phùng thị khẽ chấn động, mơ hồ hiểu được Lục Thanh Lam hôm nay tới đây, là muốn gặp Lục Hãn.

Ba người đến nhị môn, nhìn thấy Lục Hãn từ nha môn trở lại. Lục Hãn mặc một thân quan bào, bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, đang là tuổi phú lực cường, kinh nghiệm dày dặn, thành thục chững chạc, là tuổi làm quan tốt nhất, hắn mặc dù bộ dạng không đẹp mắt bằng Lục Thần, nhưng một thân quan phục phụ trợ lộ vẻ uy nghiêm đoan chính, khí độ ung dung.

Mấy ngày qua bởi vì sự cố Vạn Tuế sơn, Hoàng trưởng tử đang bể đầu sứt trán, Lục Hãn cũng bận rộn theo, chẳng qua tâm cơ hắn thâm trầm, cũng không mang những công vụ phiền não này về nhà. Thấy thê tử và con dâu, trên mặt của hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Đợi nhìn thấy chất nữ cũng ở đây, không khỏi sững sờ, nụ cười lại càng sâu vài phần: “Bảo Nhi tới ư.”

Lục Thanh Lam ngoan ngoãn khéo léo uốn gối thi lễ cho Lục Hãn, nói: “Đại bá phụ.”

Ấn tượng của Lục Hãn đối với chất nữ này vô cùng tốt, cười nói: “Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đi vào rồi nói.”

Đoàn người trở lại trong khách sảnh, một lần nữa phân chủ khách ngồi, Lục Hãn đầu tiên là hỏi thương thế của Lục Thanh Lam như thế nào, Lục Thanh Lam trả lời từng cái, sau đó nói: “Hôm kia ta ở trên Vạn Tuế sơn, gặp Đại tỷ tỷ.”

Phùng thị kinh hãi, trong lòng tự nhủ tiểu chất nữ này quả thật bảo trì bình thản, nàng đã hơn nửa năm chưa từng thấy đại nữ nhi rồi, vừa rồi nàng lại nhất quyết không chịu nói, thẳng đến khi Lục Hãn tới, nàng mới nói ra.

Lục Hãn nhìn tiểu chất nữ một cái, thấy nàng cười điềm tĩnh, trong ánh mắt lại ẩn hàm thâm ý, nhất thời hiểu cái gì đó. Nói với Phùng thị và Loan thị: “Hai người các ngươi đi xuống trước đi, ta có mấy câu muốn nói riêng với Bảo Nhi.”

Phùng thị đang muốn nghe một chút tình huống của trưởng nữ, lại bị trượng phu đuổi ra ngoài, trong lòng có chút không muốn. Nhưng những năm gần đây, nàng đã sớm luyện thành thói quen mù quáng nghe theo trượng phu, mặc dù có chút không muốn nhưng vẫn thống khoái đứng dậy mang theo Loan thị ra khỏi phòng.

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Hãn và Lục Thanh Lam.

Lục Hãn ôn hòa nói: “Đại nha đầu có lời gì muốn Bảo Nhi mang về cho ta ư?”

Loại chuyện này làm sao dấu diếm được lão hồ ly Lục Hãn.

Lục Thanh Lam nói: “Lúc Ta gặp Đại tỷ tỷ, Trữ vương phi và Mạnh trắc phi đều ở đó, cho nên Đại tỷ tỷ không quá dễ dàng nói chuyện với ta. Nhưng Đại tỷ tỷ nàng... hình như là có bảo bảo rồi.”

“Có chuyện này ư?”

Lục Hãn nhíu mày, đến hiện tại vẫn là ngữ khí không nhanh không chậm, không chút gợn sóng. Lục Thanh Lam không thể không bội phục sự bình tĩnh ổn trọng của hắn.

Lục Thanh Lam liền đem tình huống gặp mặt ngày đó nói với Lục Hãn một lần không bỏ sót chi tiết nào. Lục Hãn nhiều lần hỏi đi hỏi lại mỗi một lời nói, thậm chí là từng cái vẻ mặt, mỗi một cái động tác của Lục Thanh Oánh khi nói chuyện với nàng, cuối cùng vuốt chòm râu dưới cằm trầm ngâm không nói.

“Đại bá phụ...”

Lục Hãn khẽ thở dài một tiếng: “Ta mặc dù có chí ở lại làm một cái hiền tướng trông nom y doãn (quan doãn: chức quan thời xưa), làm một chút vì quốc gia vì dân chúng, ta chưa từng nghĩ tới muốn đưa nữ nhi vào phủ hoàng tử, tranh thủ một phần công danh phú quý. Đại tỷ tỷ ngươi, chịu không ít khổ...”

Lục Thanh Lam nghe ngữ khí của hắn bi thương, trong lòng khẽ chấn động. Lục Hãn có thể là bởi vì từ nhỏ thiếu hụt thân tình, cho nên đối với đối đãi với thân nhân hết sức không tệ, về sau hắn tiếp tục tước vị của Trường Hưng hầu, cũng rất chiếu cố con cháu trong tộc, không bởi vì mình là người kế thừa mà bỏ bê bọn hắn.

Cho nên Lục Thanh Lam tuyệt đối tin tưởng những lời này của hắn. Nàng suy nghĩ một chút nói: “Thế nhưng... Vương phi không cho phép đại tỷ tỷ sinh con ư?”