Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 95






Trần Hạo Minh ngạc nhiên là vì trong cơ thể thằng bé con này mang linh căn mộc cực kỳ tinh thuần, nhưng tất cả lại được lặng lẽ ẩn dấu sâu trong cơ thể, dần dần cải tạo thân thể nó. Nhìn da thịt thằng bé xanh xao cũng không phải là do nó ốm yếu mà chính là do ất mộc lực không được khống chế tốt tạo ra.



Điều làm cho hắn ngạc nhiên là cái tiềm chất này ban đầu hắn lại không thể nhìn ra được, chỉ khi kiểm tra kĩ lại thân thể của đứa bé mới biết. Khi sờ đến ngực của thằng bé thì hắn đã cảm nhận được nơi tập trung tất cả những thứ này, đó chính là gan, ất mộc lực từ gan thẩm thấu khắp các kinh mạch, có thể nói rằng lực lượng này đã có sẵn trong huyết mạch của thằng bé.



Trần Hạo Minh động tâm, gọi thằng bé mập mạp kia lại để “kiểm tra” thì lại nhận được ánh mắt “đề phòng” của nó:




- Tiên quân, dù sao con cũng chỉ thích mỹ nữ,… người…



Trần Hạo Minh dở khóc dở cười, cái thằng ôn này từ nãy tới giờ đã hai lần nói với hắn về vụ mỹ nữ rồi, Trần Hạo Minh đang băn khoăn nếu thu nhận nó thì sau này sự nghiệp “cứu rỗi” của hắn có phải truyền thừa lại nữa không đây.



Mặc kệ mập mạp, Trần Hạo Minh làm với nó y hệt như với thằng anh, tiểu mập mạp lại không thể đứng im như anh nó mà hết vặn bên trái lại vẹo bên phải. Trần Hạo Minh phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới biết được trong người của mập mạp chứa thủy linh căn thuần nguyên ẩn dấu trong thận, cũng đã cải tạo thân thể của thằng bé, nhưng cũng vì không khống chế tốt nên gây ra hiện tượng “thừa nước”, làm cơ thể nó phù lên.



Đến hai bé gái kia thì Trần Hạo Minh đành phải cười hề hề nhờ Thủy Linh Vũ kiểm tra hộ, cái quan điểm phong kiến chẳng quan tâm tới có bé hay không mà làm như vừa rồi bị coi là chiếm tiện nghi nha. Nếu mà lớn lớn một tí thì Trần Hạo Minh cũng chẳng ngại, nhưng mà chúng còn bé tí tẹo thế kia mà lại bị tai tiếng này nọ thì đúng là tội lỗi a. Mô phật, xưa nay Trần Hạo Minh hắn chưa làm chuyện thất đức như thế bao giờ.



Dặn dò Thủy Linh Vũ chú ý mấy thứ, Trần Hạo Minh “năn nỉ” nàng đi kiểm tra hộ cho hắn. Sau khi Trần Hạo Minh nghe được kết quả thì trở nên kích động, kết quả này quả nhiên giống như hắn nghĩ. Cô bé mặc áo trắng mang kim linh căn, cô bé áo đỏ là hỏa linh căn, đặc biệt là kim lực và hỏa lực đều chạy trong huyết mạch của chúng.




Bốn đứa trẻ này đều là biểu ca, biểu muội của nhau, chắc chắn là có cùng tổ tiên, thứ linh căn mà bọn chúng mang trong người chính là thuộc tính của ngũ hành, hơn nữa lại xuất phát từ cùng một dòng máu nên càng dễ liên kết, nhưng điều làm Trần Hạo Minh hơi thất vọng chính là lại thiếu đi thuộc tính thổ.



Nhưng sau đó Thủy Linh Vũ lại đưa ra thứ làm cho Trần Hạo Minh vui vẻ trở lại.



Đó là hai miếng ngọc, một miếng màu đỏ, có hình một con chim lửa đang tung cánh, một miếng màu trắng, có hình một con hổ đang gào thét. Chính là hình của hai linh vật trong truyền thuyết về tứ tượng: Chu Tước và Bạch Hổ.



Trần Hạo Minh thấy thế thì đã hiểu được mọi chuyện, huyết mạch chảy trong người của bốn đứa bé này là “tứ thần huyết mạch”, thằng nhóc xanh xao kia là thanh long còn nhóc mập mạp là huyền vũ, tương ứng với mộc và thủy lực.



Trong tứ tượng này nếu nói khuyết thổ lực thì cũng không hoàn toàn đúng vì linh vật không phải là có bốn mà là năm, linh vật cuối cùng nằm ở chính giữa bốn con còn lại chính là loài thuộc tính thổ nhưng người ta cũng chỉ biết thế mà không biết nó là loài gì. Trần Hạo Minh từng đọc được điển tịch tu luyện của tứ thần, cũng chính là bốn linh vật kia khi đã hoàn toàn đắc đạo để lại, theo đó thì những kẻ mang huyết mạch của tứ thần có thể tu luyện theo phương pháp này, khi tứ tượng đồng quy thì cũng là lúc linh vật thứ năm trong truyền thuyết xuất hiện, ngũ hành tụ đủ tạo thành sức mạnh kinh khủng.



Thứ công pháp này được gọi là “Tứ thần quyết”, khí tức khi tu luyện được không phải là ngũ hành khí bình thường mà là khí tức hồng hoang giống như của tứ thần, vì thế mà khi thần công đại thành thì uy lực của nó thậm chí còn vượt xa so với ngũ hành trận pháp bình thường nhiều.




Theo như Thủy Linh Vũ nãy giờ hỏi được thì tổ tiên của bốn đứa nhỏ nhiều đời đều đơn truyền, đều có nhiệm vụ làm cái gì đó, nhưng tới ông nội của chúng thì lại sinh ra được hai đứa con trai, chính là hai người cha của bốn đứa nhỏ, truyền thống vì thế cũng phai nhạt, cha bốn đứa nhỏ cũng đều sinh hai đứa chứ không đơn truyền nữa.



Theo Trần Hạo Minh đoán thì có lẽ tổ tiên của bốn đứa bé này là hậu duệ mang khí tức của cả tứ thần, duy trì đơn truyền chính là để tụ đủ tứ khí trong huyết mạch, chờ ngày tìm được công pháp, dễ dàng thành tựu của tổ tiên năm xưa. Nhưng đến đời ông nội của chúng thì huyết mạch đã quá phai nhạt nên quyết định phân chia ra, không ngờ nhờ phân chia mà từng huyết mạch lại trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, làm thành huyết mạch tinh thuần như bốn đứa nhỏ này.



Trần Hạo Minh thấy mình thật may mắn, tìm ra được chúng ngay đời thứ nhất phân chia ra đủ bốn huyết mạch, lúc này linh căn sẽ là mạnh nhất, tu luyện theo “Tứ thần quyết” sẽ dễ thành công nhất.



Hỏi lại hai thằng bé kia thì chúng đều nhận là có một miếng ngọc như vậy nhưng được để đầu giường chứ không đeo trước ngực như hai cô bé kia, do lúc bọn cướp đến cũng quá bất ngờ nên không kịp thu hồi lại, có lẽ đã bị cướp đi rồi.