Trần Hạo Minh quyết định hắn cùng với Thủy Linh Vũ sẽ cùng đi xử lý mấy đám cường đạo này bởi vì hắn thì cần ở đó để quyết định xem nên xử lý thế nào nhưng không ra tay, người ra tay sẽ là Thủy Linh Vũ.
Nhưng lúc này thì Thủy Linh Vũ lại tự dưng nhất quyết không chịu đi theo, mặc cho Trần Hạo Minh dỗ ngon dỗ ngọt thế nào cũng không chịu. Đùa à, bình thường đã bị hắn trêu đùa không chịu nổi, bây giờ dù thực lực của Thủy Linh Vũ đã hồi phục được một phần, thừa sức đối phó với cả tiên nhân bình thường nhưng đối với Trần Hạo Minh thì vẫn là vô lực a. Chẳng may mà đi một mình với hắn cô nam quả nữ ai biết hắn có dở trò cầm thú không, dù sao thì bản chất của tên này cũng chẳng tốt lành gì.
Trần Hạo Minh rất bất đắc dĩ, “thuê” cô nàng này về chính là để nàng giúp hắn mấy việc thế này, hắn cũng không muốn mấy lão bà của mình chém chém giết giết quá nhiều, có thể tạo nghiệp quá nặng thành ra phiền phức. Còn Thủy Linh Vũ do đã làm hạn hán cả một vùng trong bốn trăm năm, không biết bao người không chết thì cũng tan cửa nát nhà vì nàng ta, cả một thân đều là nghiệp chướng. Bây giờ có gây thêm nữa thì Trần Hạo Minh cũng thừa sức đỡ cho nàng không bị thương tổn.
Trần Hạo Minh thấy ngon ngọt không được bắt đầu giở thói vô lại:
- Này, tỷ tỷ nàng mà không chịu đứng lên thì qua đêm nay, khi mà nàng không còn là tỷ tỷ của ta nữa thì ta cho nàng làm thông phòng nha đầu đó.
Thủy Linh Vũ nghe đến đó thì thân mình run lên, hai mắt mở chằm chằm ra Trần Hạo Minh giống như sắp phát hỏa, nhưng sau đó tròng mắt lại đảo đảo, rất là nhạy cảm xuất hiện hai giọt nước mắt long lanh. Khuôn mặt xinh đẹp tựa như tiên tử kia trở thành tái nhợt, rất là đáng thương quay ra nhìn hai nàng Huyền Cầm và Tuyết Nhan, dáng vẻ y hệt tiểu cô nương sắp bị “tú ông” đem bán vậy. Hai nàng Huyền Cầm thấy vẻ mặt này của Linh Vũ thì mềm lòng, trừng mắt như sắp ăn thịt Trần Hạo Minh làm hắn rụt cổ lại, ngậm mồm không nói nữa.
Thủy Linh Vũ thấy “khổ nhục kế” có hiệu quả thì đắc ý, từ nay về sau có gì uất ức thì cứ tha hồ “mách” với hai nàng kia, xem hắn làm gì được nàng.
Trần Hạo Minh không từ bỏ, tuy hắn cũng chẳng cần làm việc này nhưng nếu để mấy tên thủ hạ đi làm thì đến bao giờ mới xong, việc ở đây gấp lắm rồi, hơn nữa hắn cũng tiện người tiện việc. Muốn thực hiện việc gì thì cũng phải tùy hoàn cảnh mà chọn người để làm a, làm sao để công việc hoàn thành nhanh nhất mà hiệu quả nhất là được.
Trần Hạo Minh hít sâu một hơi, “do dự” thật là lâu rồi hít sâu một hơi, nở một nụ cười như sắp bật khóc bước lại gần Thủy Linh Vũ nói:
- Đại tỷ tỷ à, nàng thế nào mới giúp ta đây hả, thôi thế này nhé, từ nay về sau nàng là tỷ tỷ của ta được chưa? Không làm nha hoàn nữa nhé. Giúp ta lần này đi nha.
Trần Hạo Minh biết tính tình của Thủy Linh Vũ vốn rất hiền lành, chỉ cần ngươi đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ tốt với ngươi. Sở dĩ nàng đối với Trần Hạo Minh ác liệt cũng là do hắn trước đây gây ác cảm với nàng mà thôi. Hơn nữa, nàng trông như một đại cô nương yêu kiều trẻ trung nhưng ai mà biết nàng đã mấy vạn xuân xanh, Trần Hạo Minh dù có nhân tuổi của cả hai kiếp lại cũng mới có sáu vạn, có khi còn chưa bằng nàng (Y.Y), gọi một tiếng tỷ tỷ cũng bình thường.
Thủy Linh Vũ nghe thế thì động tâm, nàng cũng không thích hắn gọi nàng là nha hoàn tý nào, nếu bị mấy người bạn hay là đối thủ của nàng trước đây nghe được thì mất hết mặt mũi, hơn nữa tên này dù có tâm muốn làm gì nàng thì cũng phải dè chừng hai lão bà của hắn nổi giận. Nàng quan sát hắn mấy ngày nay và thấy Trần Hạo Minh khá là “sợ vợ”, nhưng không phải sợ vì quyền uy của vợ mà là sợ các nàng dỗi hắn mà thôi, từ đó có thể thấy hắn quan tâm hai cô nàng kia tới mức nào.