Nói xong câu đó, Huyền Cầm lại lè lưỡi làm mặt quỷ với Trần Hạo Minh rồi chui lại vào trong xe, mấy tên cướp vừa mới hạ nhiệt được tý thì hàng hóa lại nóng lên như sắp khai hỏa, mắt mở trừng trừng nhìn vào Trần Hạo Minh như thấy một tên sâu mọt hại người nhất thiên hạ.
Thủy Linh Vũ đang định từ chối, đùa à, nàng dù sao cũng là một tiên tử thứ thiệt tu vi Huyền Tiên, hắn có bị bệnh không mà bắt nàng ra tay với mấy tên này. Nhưng đúng lúc này thì mấy tên cướp lại lên tiếng hò hét:
- Các huynh đệ, không cần nói nhiều nữa, giết tiểu tử này, tất cả tiền bạc của hắn đều là của chúng ta. Hai nữ nhân vừa rồi các ngươi cũng thấy rồi đó, quá đủ cho chúng ta chơi đùa rồi.
Tinh trùng lên não, mấy tên cướp cũng chẳng còn để ý đến việc cướp một nửa rồi tha mạng mà chúng đã động sát khí thực sự. Dù sao thì bọn chúng ở đây suốt năm cũng chẳng có mấy lần hưởng thụ, tên kia có gì hơn bọn chúng mà dám một mình độc chiếm hai cô nàng kia? Nếu chúng biết trong xe còn một Tuyết Nhan nữa thì chắc đã tự giác mà xông lên rồi chứ còn hô hào nhau làm gì.
Thủy Linh Vũ còn chưa kịp đắc ý vì tên này vừa gọi nàng là tỷ tỷ thì đã nghe thấy có người muốn chơi đùa mình. Nàng từ trước tới nay còn chưa bị ai phi lễ qua, à tất nhiên là ngoại trừ tên “đệ đệ” vừa mới chấp nhận thân phận trong một ngày kia, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là mấy tên cặn bã này cũng có thể làm thế với nàng.
Không cần Trần Hạo Minh nhắc lại, Thủy Linh Vũ đã phi thân tới, không thèm thi pháp mà quyền đấm một nhát phía đông, cước đạp một phát phía tây, đánh cho lũ hèn mọn kia nháo nhác tới kêu cha gọi mẹ.
Chỉ sau thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, một toán cướp hơn bốn mươi tên lực lưỡng, cao to đã nằm lăn hết ra đất mà rên rỉ. Chỉ còn tên cầm đầu gầy gò mang cái đầu vừa lớn lên gấp hai quỳ trước mặt Trần Hạo Minh là còn có thể nói chuyện được.
Trần Hạo Minh cất giọng nói:
- Mấy tên không biết điều, lúc nãy ta đã bảo các ngươi nộp hết đồ đạc ra đây rồi ta tha cho mà không nghe, bây giờ thì hối hận rồi chứ?
Tên cầm đầu bây giờ đang hối hận muốn chết, ai mà ngờ cái đoàn người bạc nhược có vài người thế này mà lại có cao thủ có thể trong vài khắc đã cho bọn chúng bại thê thảm thế chứ. Từ trước tới nay bọn chúng chưa phải là chưa từng thất bại nhưng ít ra thì vẫn còn chạy được lên trên núi, chưa bao giờ rơi vào tình cảnh muốn chạy còn không được này cả.
Trần Hạo Minh không châm chọc hắn nữa mà cất lên một giọng nói sâm hàn, đổi nét mặt nhanh như thế làm cho Thủy Linh Vũ cũng phải giật mình:
- Bây giờ có muốn sống thì nói cho ta biết tất cả những thế lực tặc khấu ở quanh đây mà ngươi biết. Sau đó thì giao nộp toàn bộ của cải châu báu mà bọn ngươi cướp được ra đây. Nếu không thì ta cho cả lũ các ngươi lên bàn thờ mà phù hộ cho người nhà.
Tên thủ lĩnh nghe thế thì nổi lên hi vọng, nhưng hắn vẫn chưa biết tình cảnh của mình mà lại đặt điều kiện:
- Nếu ta làm theo thì ngươi sẽ tha cho tất cả bọn ta chứ?
Trần Hạo Minh gật đầu, hắn cũng chẳng cần giết mấy tên này làm gì cho bẩn tay, cho bọn chúng xung vào quân đội là được rồi. Hắn tin mấy tên ở Hạn thành có thể quản tốt mấy tên này, làm chúng thành quân đội chân chính. Thực ra là những tên cướp này cũng chỉ vì quá đói nên nổi lên làm loạn, sau đó bị Mạnh thành chủ đàn áp đuổi đi, từ đó mới làm cướp núi ở nơi này.
- Nhưng ta không tin ngươi! - Tên đầu lĩnh vẫn không biết điều.
Trần Hạo Minh cười lạnh một tiếng:
- Tin hay không thì ta cũng kệ thằng cha ngươi. Ngươi có thể lựa chọn giữa có hi vọng sống và chết chắc. Đó là quyền của ngươi, ta đếm đến ba thì ngươi phải quyết định đấy.
Tên đầu lĩnh bây giờ vẫn đang do dự, Trần Hạo Minh chắc chắn là hắn cố kỵ một thế lực nào đó, hắn sợ Trần Hạo Minh tìm đến đó gây phiền phức xong thì sẽ lộ ra là hắn báo tin, cũng sẽ bị mất mạng. Đang băn khoăn thì giọng Trần Hạo Minh vang lên:
- Hai! - Ặc, Trần lưu manh không cần đếm một mà đếm hai luôn làm cho Thủy Linh Vũ và mấy người trong xe trợn tròn mắt. Còn có kẻ nào đếm kiểu như hắn không?
Tên thủ lĩnh lại càng ngẩn ngơ, quên luôn cả suy nghĩ. Trong lòng thầm chửi cả trăm ngàn lần, bảo đếm đến ba mà đếm cái kiểu ăn cướp đó à, hắn cũng quên mất chính mình mới là cướp.
Hắn còn đang phân vân thì Trần Hạo Minh đã mở mồm ra như chuẩn bị đếm. Tên thủ lĩnh bất đắc dĩ phải ra quyết định, hắn còn muốn sống, và nói ra chính là cơ hội sống duy nhất bây giờ.
- Được, ta nói.
Trần Hạo Minh cười thầm, cái trò gây áp lực tâm lý này rất dễ làm cho đối phương rối loạn, tuy Trần Hạo Minh không thể đọc được đối phương đang nghĩ gì nhưng đọc ký ức của một người thì chẳng khó khăn gì hết, thế nhưng đó lại là một đại thần thông. Ra đường bây giờ đại thần thông mà cũng rẻ mạt sử dụng cho loại người này thì đúng là bản thân hắn cũng quá rẻ tiền hay sao? Vì thế mà hắn thích sử dụng mấy cách của người thường hơn là dùng thần thông.
- Nói đi! Ta cho ngươi biết trước là nên nói thật, nếu không đến lúc ta đi kiểm chứng mà thấy ngươi nói sai dù chỉ một điều thì mạng tất cả các ngươi cũng không giữ nổi đâu.
Tên thủ linh vừa rồi định bịa chuyện mấy chỗ quan trọng để Trần Hạo Minh tự mình sa lưới, bị các toán cướp khác tiêu diệt nhưng nghe lời này thì lại trở nên nhăn nhó, hắn vừa thấy cô gái kia ra tay, tuy không biết thực lực cao tới đâu, hắn không chắc được nàng có đến được tu vi “tôn sư trung kỳ”, tương đương với hóa thần trung kỳ của thủ lĩnh băng cướp “Tặc Vương” không. Hơn nữa tên ngồi trước mặt này từ nãy tới giờ cứ ngồi đâm chọc mà không làm gì, lại nịnh nọt cô gái kia nhưng ai mà biết tu vi hắn như thế nào. Nên nhớ hắn gọi Linh Vũ là nha hoàn mà nàng ta cũng không làm gì, biết sao được là do thực lực hay do thân phận của hắn, dù là điều nào trong hai thứ thì người như tên thủ lĩnh này cũng không thể chống lại được.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định nói thật, dù sao thì cũng đã là đánh cuộc, thêm một lần nữa cũng có sao đâu chứ. Hắn chậm rãi nói ra các thế lực mà hắn biết trong quãng đường từ Hạn thành tới đây cho Trần Hạo Minh. Cụ thể thì có bốn thế lực khá lớn:
Tặc Vương là tổ chức lớn nhất, tên thủ lĩnh là một tôn sư trung kỳ, dưới trướng có mười hai thủ hạ là tông sư. Còn bọn cướp ô hợp thì có gần vạn người.
Tổ chức thứ hai là Hạn Nghĩa bang, tổ chức này khá coi trọng nghĩa khí, chỉ cần là người bị chèn ép đến nỗi bần cùng thì đều giúp đỡ, tôn chỉ cũng là cướp giàu chia nghèo. Bang chủ là một cao thủ tông sư hậu kỳ, thực lực đám dưới trướng cũng khá nhiều tông sư, bang chúng khoảng bảy ngàn.
Còn hai tổ chức nữa lần lượt Hôi Thử cường đạo đoàn và Độc Xà cường đạo đoàn, đều có thế lực ngang cỡ nhau, thế lực có khoảng năm nghìn người. Không ai rõ tu vi của hai tên cầm đầu nhưng bọn dưới trướng chúng đều là cao thủ tông sư, theo tên thủ lĩnh đang quỳ kia suy đoán thì hai người này chắc chắn không thể kém hơn hai người còn lại.
Trần Hạo Minh chỉ lẳng lặng nghe, sau khi tên thủ lĩnh nói ra thêm vài tổ chức nhỏ nữa thì hài lòng gật đầu nói:
- Được rồi, tạm tin ngươi. Bây giờ thì dẫn ta về sơn trại của bọn ngươi và giao mọi thứ cướp được ra đây nhanh lên. Ta sẽ để lại lương thực cho bọn ngươi dùng trong ba ngày tới. Nếu ta đi kiểm chứng mà thấy đúng sự thật thì sẽ tha mạng cho bọn ngươi.
Tên thủ lĩnh đau khổ gật gật đầu, bọn sơn tặc này cướp bóc đã lâu, cũng tích lũy được một chút ít mà thôi. Bây giờ lại bị cướp lại liệu có phải là quả báo không?
Trần Hạo Minh khi được tên thủ lĩnh giao nộp mấy thứ châu báu ít ỏi đến đáng thương thì cũng chẳng thất vọng gì nhiều. Hắn tin là mấy đoàn lớn kia thừa của cải cho hắn mang về sửa sang Hạn thành. Bây giờ tiên nhân hầu hết được tập trung xây dựng đập thủy điện và mấy thứ lớn, việc của Hạn thành phải trông vào sức người cho nên tài chính là không thể thiếu được.
“Tịch thu” xong xuôi, Trần Hạo Minh bảo Huyền Cầm và Tuyết Nhan cũng ba anh em Khổ Trường ở lại trông coi. Lũ sơn tặc đều bị Trần Hạo Minh nhốt vào trong một cái động. Còn hắn thì dẫn Thủy Linh Vũ đi xử lý mấy toán cường đạo kia. Sở dĩ hắn không mang theo hai lão bà là vì Tuyết Nhan phi hành còn chậm, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ làm việc. Để nàng lại cùng ba phàm nhân thì không yên tâm nên tốt nhất là Huyền Cầm cũng ở lại.
Phải xử lý nhanh chóng rồi còn về kinh a.