Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 87: Đường về






- Còn về việc những kẻ yêu nước? Quên nó đi vì cả Tiên Linh đại lục này loài người đều có ngoại hình như nhau, nói cùng một ngôn ngữ, phong tục tập quán cũng như nhau thì phân biệt cái quái gì nước này nước khác. Có phân biệt thì chỉ về tư tưởng của họ nhưng đối tượng chúng ta thu phục lại là dân chúng bình thường, những người mà tư tưởng đều tập trung ở việc mưu sinh chứ không phải ở đạo của thánh nhân nào tốt. Hắc hắc.



Trần Hạo Minh nói một tràng dài, Khổ Trường nghe vẫn chưa hiểu hết nhưng hắn cũng nhận ra rằng nắm giữ được lực lượng thương nhân đông đảo trong tay thì sẽ nắm giữ được kinh tế. Kinh tế vượt trội thì đời sống của người dân sẽ vượt trội, từ đó có thể thu hút càng nhiều người đi theo quốc gia mình.



Khổ Trường sau khi hiểu thấu thì càng khâm phục Trần Hạo Minh. Hắn luôn nghĩ các thánh nhân thì luôn cảm ngộ thiên đạo, nâng cao đạo pháp chứ sao mà hiểu về mấy thứ này được. Nhưng Trần Hạo Minh lại phá vỡ tất cả, hắn đâu có biết Trần Hạo Minh không rảnh tìm hiểu ý trời, thời gian cả ngàn năm hắn chỉ toàn đi vào nhân thế tìm hiểu đời sống, kiến thức qua từng thời kỳ nên mấy thứ này cũng chẳng lạ lẫm gì.



Sau khi đã làm một bài giảng sơ bộ cho Khổ Trường, Trần Hạo Minh rời đi, để lại địa chỉ khách điếm cho Khổ Trường, bảo hắn chiều mai đến tìm mình. Trần Hạo Minh cũng nói Khổ Trường không thể cho người khác đi cùng nhưng nếu là hai đứa em của hắn thì có thể làm cho Khổ Trường cảm động tý nữa lại quỳ xuống lần nữa, nhưng nhớ lại mùi vị cỏ non thì hắn lại ngượng ngùng cười hề hề.



Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh triệu tập bốn người được Trần Thiên Đức phái đến, thần tình họ ai cũng nghiêm túc lắng nghe, không ai có chút cợt nhả nào. Đùa sao, lời của hắn gần như là lời Trần tôn giả, ai dám cợt nhả.




Bốn người này có bốn nhiệm vụ rât rõ ràng:



Lão giả cầm đầu phụ trách việc quan trọng nhất hiện tại: Phân chia vùng đất khai hoang và quản lý đất đai.



Ba người còn lại phụ trách các nhiệm vụ khác cũng không thể thiếu đó là: dân số, kinh tế, và trị an. Bởi vì trong thời kỳ này, số người đến Hạn thành sẽ tăng mạnh nên mấy vấn đề này là không thể lơ là, phải quản lý thật kỹ.



Bốn người nghe xong thì thấy đều là những việc khá đau đầu, lần này làm còn chặt hơn ở các quốc gia lúc trước nhưng họ vẫn rất tự tin thề sẽ không làm Trần Hạo Minh thất vọng. Thái độ quả quyết này làm Trần Hạo Minh rất hài lòng.



Đến buổi chiều, Trần Hạo Minh cùng ba cô tiên nữ kia đã chuẩn bị xong mọi thứ, thực ra cũng chẳng có gì, chỉ có sắp xếp lại một chút quần áo, mấy món đồ trang điểm mà thôi. Ngoài ra Trần Hạo Minh còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon cho Khổ Trường và hai đứa nhỏ. Dù gì đi nữa thì họ cũng là người thường.



Đến khi Khổ Trường đến thì mọi thứ cũng đã xong xuôi, Trần Hạo Minh cung lên tiếng tuyên bố về kinh.



Lần này về kinh, sẽ là sự bắt đầu của thời kỳ phát triển đất nước.



Đoàn người của Trần Hạo Minh gồm bảy người, chia ra đi trên ba cái xe ngựa xa hoa để trở về kinh đô.



Nhẽ ra ban đầu cũng chỉ thuê hai xe nhưng vấn đề là Thủy Linh Vũ chẳng biết phải nghỉ ngơi buổi tối trong xe nào. Nếu nàng không để ý mà ngồi đả tọa luôn ngoài trời thì Trần Hạo Minh cũng không để ý, nhưng vấn đề là hai cô nàng kia lại không để yên, nhất quyết mua thêm một cái xe ngựa nữa cho Thủy Linh Vũ.



Thế là ba chiếc xe ngựa đã được mua, cùng lên đường tạo thành một khung cảnh kỳ lạ: ba chiếc xe ngựa xa hoa nhưng đến một tên tùy tùng cũng không có.




Trần Hạo Minh thực ra cũng định chọn mấy chiếc xe ngựa xa hoa này để cho bọn cướp đường khu vực này lòi mặt ra, tuy lũ cướp chắc chắn không phải đồ ngu, chẳng có mấy tên không cài người của mình ở trong thành, thân phận của Trần Hạo Minh chắc chắn đã biết. Một người như hắn mà đi đường không có tới một tên tùy tùng thì chắc chắn là trong đoàn xe có cao thủ hoặc giả đoàn xe này chỉ là một cái bẫy dành cho người khác.



Nhưng mà tặc khấu cũng có không ít tên ngu xuẩn, dụ bọn chúng ra để hỏi thêm chi tiết bọn lớn hơn rồi diệt sạch, mai này Hạn thành là một nơi quan trọng, để tặc khấu hoành hành thì đúng là không thể chấp nhận được.



Chờ đợi người khác đến xử lý thì thà rằng hắn làm một mẻ cho xong, dù sao cũng không mất nhiều thời gian và công sức, lại tiện đường nữa.



Quả nhiên đến ngày thứ ba, khi đoàn người Trần Hạo Minh đang đi dọc theo một bờ suối ở trong một khu rừng rậm gọi là Hoàng Lâm thì trước sau của ba chiếc xe đã bị hơn bốn mươi tên tặc khấu chặn lại. Tên nào tên nấy mặt mũi dữ tợn, đang cười ha ha như đã bắt được dê béo. Tên cầm đầu có hình dáng khá nhỏ nhắn, khuôn mặt hơi quắt và để một bộ râu dê khá dày, hắn cất giọng nói:



- Người trong xe nghe đây, các người biết điều thì để một nửa tài sản lại, sau đó thì bọn ta thả cho các ngươi đi, nếu không chịu hợp tác thì đừng trách.



Trần Hạo Minh thầm buồn cười, tội nghiệp mấy tên này, sờ nhầm đuôi hổ mà không biết lại cứ tưởng mình ăn được thịt thơm. Trần Hạo Minh cũng mở cửa xuống xe châm chọc:



- Nói cho các người biết, đường này là do ta mở, núi này đều là của ta, biết điều thì giao tất cả tài sản mà bọn ngươi cướp được từ trước tới nay ra đây thì ta tha cho tội chết. Hắc hắc.



Bọn cướp xung quanh thì trợn mắt há mồm, xưa nay bọn chúng đi cướp thì dù là dê béo hay dê mập thì cũng tỏ thái độ sợ sệt hoặc là thận trọng, làm gì có đứa nào dám nói với bọn chúng thế này.



Đoàn cướp của bọn chúng tuy không phải là bọn lớn nhất nhưng cũng có khá nhiều cao thủ, tên cầm đầu nhỏ con kia đã là một Võ sư trung giai, tương đương với một tu chân giả kim đan trung kỳ. ngoài ra thì còn có khoảng mười tên võ sĩ, bọn còn lại thì do mới được truyền dạy võ công nên đều là võ đồ cả.



Thực lực tuy chẳng ra gì nhưng đánh cướp mấy đoàn buôn thế lực bạc nhược trong Hạn thành thì khá là thừa thãi. Còn mấy đoàn buôn mà chúng không động đến được thì cũng có những toán cướp cường đại hơn cả chúng xử lý ở đoạn đường trước đó rồi. Còn một số đoàn buôn quá cường đại như là của phủ thành chủ thì bọn chúng cũng biết mặt, không dám động vào.



Chính vì hôm nay thấy đoàn người Trần Hạo Minh lạ mặt nên bọn chúng mới cho là quá yếu và ít tiền, càng toán cướp lớn kia không ăn để nhường cho bọn hắn nên mới ra mặt đánh cướp. Thế mà bây giờ tên mặt trắng kia dám ăn nói như thế với bọn chúng, có thể có sai lầm gì không? Tên cầm đầu hơi lo lắng:




- Ngươi có biết “Hoàng Lâm chi vương” bọn ta không hả? Biết điều thì ngoan ngoãn nộp tiền ra đây ta sẽ tha cho bọn ngươi.



Trần Hạo Minh không nói nhảm nữa mà nói to:



- Linh Vũ, nha hoàn ngoan đâu rồi? Ra đây với bổn công tử nào.



Thủy Linh Vũ hậm hực bước xuống xe, trừng mắt bất mãn với Trần Hạo Minh, nàng đã nói bao nhiêu lần rằng nàng không phải nha hoàn của hắn mà hắn vẫn dám vô lễ như vậy với nàng. Nhưng mà hắn đã gọi thì nàng cũng phải tới, dù sao thì nàng cũng đã nhận đi theo hắn a.



Bọn cướp kia khi nhìn thấy dung mạo của Thủy Linh Vũ thì mở lớn mắt ra, khóe miệng mấy tên đã trào ra nước miếng, một số tên lâu ngày không được gần đàn bà thì đã coi con ngựa ở phía dưới thân thành một “con ngựa khác” để mà cưỡi rồi. Trần Hạo Minh cất giọng rất là đáng thương:



- Uy, đừng giận nữa, ta hôm nay không gọi nàng là nha hoàn nữa, hôm nay nàng là tỷ tỷ của ta nha. Giúp ta xử lý mấy tên này đi, đừng để chúng chết là được.



Nịnh nọt mỹ nữ bên cạnh mình luôn là sở trường của Trần Hạo Minh, nhưng mà hắn hình như từ trước tới nay chưa bao giờ gọi Huyền Cầm là tỷ tỷ để lấy lòng nàng, lúc nào cũng bắt nàng làm muội muội mới được cưng chiều hết. Huyền Cầm bực mình thò mặt ra bĩu môi:



- Sao chàng gọi người khác là tỷ tỷ thì được mà không gọi ta, chàng thật không công bằng, hôm nay không chơi với chàng nữa.