Trần Hạo Minh sảng khoái vươn vai vươn cổ bước ra khỏi cửa phòng thì đã bắt gặp ngay phải khuôn mặt đang đỏ bừng của Thủy Linh Vũ, cũng không biết nàng ta đang tức giận hay là vì lý do gì.
Trần Hạo Minh cũng không để ý nhiều đến nàng ta mà tính đi thẳng xuống dưới lầu, hắn cũng muốn xem thử xem mấy tên ở kinh đô đã đến chưa, theo tốc độ của bọn chúng thì trong ngày hôm nay sẽ tới nơi rồi.
Khi đi qua Thủy Linh Vũ, Trần Hạo Minh lại nghe thấy nàng đang lẩm bẩm: “dâm tặc, lưu manh, vô sỉ…”, Trần Hạo Minh thầm ngạc nhiên đứng lại nói:
- Tiểu nha hoàn, nàng là thiếp thân nha hoàn của ta nên không thể nói mấy lời như thế được, mà ta nhớ là ta cũng chưa lưu manh với nàng bao giờ nha.
Thủy Linh Vũ lại tức điên lên, cái tên khốn nạn này, nàng bảo đi theo hắn chứ bảo là làm nha hoàn cho hắn bao giờ, thế mà cứ mở mồm ra là hạ thấp thân phận của nàng. Mà hắn nói cái gì, lại còn định giở trò lưu manh với nàng nữa chắc.
- Ngươi… đồ cầm thú, tối hôm qua ngươi làm cái gì mà để cho hai vị muội muội kêu la thê thảm vậy chứ, ngươi còn dám nói…
Trần Hạo Minh nghe thế thì thấy xấu hổ, hôm qua không phải phá bỏ cấm chế nên cũng quên béng mất là phải bày cấm chế luôn. Thực ra là người xưa đi ra ngoài thế này thường tránh làm mấy cái việc đó vì phòng ốc ở đây không cách âm gì hết, nhưng Trần Hạo Minh cũng không phải người thường nên chẳng thèm để ý vì hắn bày ra cấm chế cách âm được, nhưng hôm qua thì quên mất. Cũng may cái tầng này là tầng đắt nhất, ở Hạn thành này cũng chẳng mấy ai thuê được nên thứ âm thanh hôm qua cũng không lo bị người ngoài nghe được.
- Ặc, nàng nghe nhầm rồi, âm thanh hôm qua là do trong phòng nóng quá nên hai nàng ý kêu ca đó mà.
Trần Hạo Minh rất vô sỉ lấp liếm rồi chạy mất, để lại Thủy Linh Vũ đang mỉa mai thầm, tưởng nàng không biết cái tiếng “kêu ca” kia là do cái gì à?
Trần Hạo Minh sau khi biết được người vẫn chưa tới thì cũng không sốt ruột, hắn cũng có thêm thời gian đi dạo một chút với hai lão bà của hắn.
Nhưng bất ngờ là lần này Thủy Linh Vũ cũng đòi đi theo.
Theo lời nàng thì nàng cũng đã cách xa trần thế bốn trăm năm, mấy ngày nay lại chỉ ở trong phòng dưỡng thương nên không thể đi đâu được. Bây giờ thương thế của nàng cũng đã bình phục lại phần nào, chiến đấu thì không tiện nhưng đi lại thì vẫn thoải mái. Nhưng đi một mình thì nàng không yên tâm vì sợ bị người để ý, dù sao thì người ta cũng là mỹ nữ, phiền toái nếu tìm đến thì tình trạng bây giờ của nàng giải quyết cũng không tiện.
Vì thế đi cùng với ba người Tuyết Nhan là tốt nhất. Trần Hạo Minh cũng chẳng có ý kiến gì, nàng ở đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc hắn bồi dưỡng tình cảm với hai lão bà cả, cho nàng đi theo để chứng kiến sự khổ cực của dân chúng cũng tốt, càng làm tăng quyết tâm giúp hắn của nàng.
Khu Tây Bắc Hạn chính là khu phồn hoa nhất của Hạn Thành, đơn giản ở đó tụ tập khá nhiều nhà giàu của địa phương, phủ thành chủ cũng ở nơi đó.
Hôm nay trên đường phố của Tây Bắc Hạn xuất hiện một tổ hợp kỳ lạ.
Một tên thư sinh cực kỳ anh tuấn, dáng vẻ quý phái cùng với ba cô gái tuyệt mỹ như tiên nữ hàng lâm đang cùng nhau đi dạo. Đặc biệt là bàn tay của tên tiểu tử kia đang vòng qua eo ôm lấy hai cô gái làm mấy tên đàn ông từ giàu tới nghèo từ trẻ con đến cụ già lọm khọm đều ghen tức tới mức sắp xông lên hoạn hắn cho bõ tức.
Tất nhiên tổ hợp đó chính là Trần Hạo Minh. Hắn cũng chẳng để ý đến mấy kẻ thừa hơi kia mà chỉ tập trung cười nói tán chuyện với Huyền Cầm và Tuyết Nhan. Còn Thủy Linh Vũ hình như đã bị hắn bỏ rơi ở đằng sau rồi.
Cũng không phải là hắn không quan tâm đến nàng mà quan hệ của hắn và nàng bây giờ chưa được quá thân mật, trêu đùa một hai câu thì được chứ nói chuyện rôm rả như với Huyền Cầm thì chính hắn cũng thấy không hay. Dù sao thì hắn cũng quan niệm rằng “quan hệ của hai người nếu tốt thì tốt từ đầu, còn ban đầu không tốt mà muốn cải thiện thì còn cần nhiều thời gian”.
Trần Hạo Minh thấy ở cái khu này chẳng có gì hay ho, chỉ có mấy thứ đồ ăn thì đúng là khá độc đáo. Vì thiếu thốn lương thực nên người ta lại nghĩ ra một số món kỳ lạ như thạch đông làm từ lá cây ép ra, hay mấy món "giả thịt" làm bằng thứ vỏ cây,... tuy không sánh được với cao lương mỹ vị nhưng lại có thứ hương vị riêng.