Trần Hạo Minh vẫn nói tiếp về những suy nghĩ của mình:
- Thần - Tiên được loài người tôn sùng, thờ phụng để họ ban bình an cho mình cũng là do thần tiên mang được năng lực hô phong hoán vũ, di sơn đào hải. Nhưng loài người lại không biết rằng thần tiên cũng tôn sùng, làm theo một lực lượng khác chính là thiên đạo. Thiên đạo thì bất nhân, người theo thiên đạo cũng có số đông là bất nhân như vậy, chính vì thế mà những người này dần dần chỉ lo cho mình mà không quan tâm gì tới những con kiến hôi dưới trần tục nữa. Nàng đừng trừng mắt nhìn ta, tất cả những gì ta nói đều là sự thật.
Trần Hạo Minh thấy Thủy Linh Vũ định lên tiếng phản bác thì nói tiếp:
- Nàng có thể lấy bản thân nàng ra để phản bác nhưng đó là nàng, không phải là số đông người tu đạo. Ta nói thẳng một câu, loài người chỉ cần thần tiên ở trong lòng để tín ngưỡng chứ không cần thần tiên xuất hiện, vì cơ bản thần tiên không có tác dụng gì nhiều đối với phàm nhân mà chỉ mang lại sự khổ sở cho họ mà thôi. Thần tiên có thể giúp, nhưng sẽ không giúp, nếu không thì thiên tai, hạn hán đã không xảy ra rồi.
Trần Hạo Minh nói ra những lời này thực sự là kinh nghiệm của hắn kiếp trước, một xã hội không có thần tiên, tuy những chênh lệch giữa các giai cấp cũng rất lớn nhưng không như bây giờ, tranh đấu xảy ra thì sự tàn phá cũng không thảm hại như trong thế giới này.
Dần dần, Trần Hạo Minh cũng hiểu ra được một chút gì đó, cuộc chiến “phong thần bảng” năm xưa có thể chính là do Hồng Quân thầm thao túng để nó xảy ra thương vong thảm liệt như thế, để rồi các giáo tổn thất thảm trọng, thừa thời cơ ấy ông cũng ra lệnh các giáo không được truyền tiên đạo xuống nữa. Vì thế mới tách được thế giới của tiên nhân và thế giới của làm người ra được.
Chẳng phải trong thế giới này thì Hồng Quân cũng duy trì tình trạng tranh đấu giữa môn nhân các phái mà không cho thánh nhân trực tiếp ra tay để các bên đều tổn thất thảm trọng, nhằm thực hiện kế hoạch giống hắn kiếp trước đã thấy sao?
Trần Hạo Minh nghĩ tới đó thì hoảng sợ, nếu quả thật như thế thì chính Hồng Quân cũng có cùng ý tưởng với hắn: Tách “tiên” và “nhân” ra làm hai thế giới riêng biệt.
Thủy Linh Vũ ngồi đó suy nghĩ hồi lâu. Nàng cũng đã tin những lời hắn nói, thần tiên hay phàm nhân thì cũng đều tồn tại số đông chỉ lo cho bản thân mình, thần tiên tồn tại sẽ chỉ làm cho những sự chênh lệch giữa những sự tồn tại khác nhau trở nên quá lớn mà thôi. Mà chênh lệch, tuy cũng là động lực để người ta cầu tiến nhưng chỉ trong trường hợp nó không quá nhiều, nếu cứ như bây giờ thì đến một lúc nào đó cũng chỉ làm thế giới này bị hủy diệt mà thôi.
- Vậy công tử muốn làm thế nào? Ta có thể giúp được gì?
Trần Hạo Minh mỉm cười, hắn tin rằng cô nàng thiện lương này hiểu được lời hắn nói, và bây giờ thì nàng cũng đồng ý với hắn rồi:
- Ta muốn tách biệt tiên giới và nhân giới ra. Có thể nàng nghĩ ta thật điên cuồng nhưng ta tin ta sẽ làm được. Ta cũng không phải là muốn diệt sạch tiên nhân mà là muốn mở ra một không gian khác để cho tiên nhân sinh sống, tất nhiên là tiên nhân ta nói ở đây bao gồm cả tu chân giả vì trong lòng phàm nhân thì tu chân giả cũng chẳng khác gì tiên nhân cả.
Trần Hạo Minh cũng không phải khoác lác gì, các thánh nhân đều có thể mở ra không gian riêng để thành lập thánh cung, hắn cũng có thể chỉ có điều không gian ấy không lớn. Nhưng bây giờ nếu hắn chiếm được nguồn sức mạnh thứ ba trong truyền thuyết thì hoàn toàn có thể làm ra một không gian riêng biệt cho những người tu đạo và cả những tiên nhân nữa.
- Để làm được điều ấy thì điều kiện tiên quyết là phải làm suy yếu lực lượng của tất cả các giáo phái và ta phải đứng được trên đỉnh của thế giới này. Tất nhiên là tất cả những suy nghĩ này ban đầu xuất hiện đúng là vì bản thân ta, nàng có thể nói ta ích kỷ cũng được nhưng kết quả của việc ta làm cuối cùng chính là tạo phúc cho dân chúng.
Thủy Linh Vũ hít sâu vào một hơi, cất giọng kiên quyết:
- Vậy ta có thể giúp gì được ngươi?
- Nàng chỉ cần hết lòng theo ta, giải quyết giúp ta một số việc mà ta không thể ra mặt được. Có lẽ nàng cũng đoán ra rồi, ta là một người mang hỗn nguyên lực nên phải chịu hạn chế của một thánh nhân nên nàng cũng với tu vi của mình sẽ có thể giúp ta rất nhiều việc.
Thủy Linh Vũ lần này cũng đã tin được tám phần nhưng vẫn hỏi:
- Tất cả những việc ngươi nói đều có điều kiện là ngươi có thể đứng trên đỉnh thế giới, vậy thì ta sao có thể tin ngươi?
- Nàng không tin? Nàng nghĩ một người như ta có cần phải mất công nói dối nàng về những việc gần như hủy diệt tu chân giới này không?
- Ngươi là tên lưu manh. Ta mới không thèm tin ngươi.
Nói xong Thủy Linh Vũ giống như tiểu cô nương hờn dỗi nhăn mặt le lưỡi ra với Trần Hạo Minh, nàng tuy bất ngờ về việc hắn thân mang hỗn nguyên lực những cũng chẳng thay đổi thái độ với hắn, cơ bản là nhân phẩm tên này nhìn chẳng giống thánh nhân tý nào nên nàng cũng chả cần cung kính với hắn như giống thánh nhân. Còn về những việc hắn nói, nàng cũng đã tin và hạ quyết định giúp hắn rồi.
Trần Hạo Minh thì lại bị thần thái tiểu cô nương của Thủy Linh Vũ làm cho chấn động, lộ ra ngay một bộ mặt trư ca chuẩn bị nhào tới đến nơi làm Huyền Cầm tức giận trừng cặp mắt trắng dã đá cho hắn một cái.