Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 72: Lừa đảo






Tới khi Khổ Trường mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì Trần Hạo Minh cũng đã nghĩ xong kế hoạch để kiểm tra hắn:- Ngươi tỉnh rồi. Ta ngồi chờ ngươi cũng đã hơn một canh giờ rồi đấy.



- Ngươi chờ ta? Chờ ta làm gì? - Khổ Trường đang rất nghi hoặc.



- Có hứng thú đi làm một chuyến với ta không? Đảm bảo kiếm nhiều hơn so với ngươi đi ăn trộm, lại an toàn hơn là đi trộm nhiều.




Khổ Trường nghe thế thì động tâm, hắn cũng biết trong thế giới thực sự có thần tiên này, giả làm thần côn đi lừa đảo thì đỡ vất vả hơn ăn trộm nhiều, nhưng lại cần một số đạo cụ và cần khả năng đóng kịch. Trong cái miếu này cũng có một lão già làm thần côn nhưng thỉnh thoảng cũng mới kiếm được một chút vì khả năng diễn xuất của lão cũng quá tầm thường, Khổ Trường cũng không dám mượn đạo cụ của lão vì sợ bị nói là “cướp chén canh” của người ta.



Nghĩ đến đó thì đã thấy Trần Hạo Minh lấy ở cái bọc để bên người ra một bộ quần áo đạo sĩ, kèm theo đó là một thanh kiếm hàng thật giá thật sáng loáng. Kèm với cả một vài hạt gì đó đen đen nhỏ nhỏ, bảo Khổ Trường mau chóng đi rửa mặt, rồi mặc bộ đồ này vào.



Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Trần Hạo Minh dẫn Khổ Trường ra ngoài, trên đường đi hắn đã dặn dò Khổ Trường rất kỹ là phải cố ra vẻ thật cao thâm, tiên phong đạo cốt. Thần tiên đích thực không cần vẻ ngoài già nua mà cần nhất chính là khí chất, lần này có thành công hay không thì còn phải xem biểu hiện của Khổ Trường ra sao nữa.



Trần Hạo Minh và Khổ Trường dừng lại sau khi đến trước cửa một đại hộ cũng khá khang trang. Đây là nhà của Lam gia, một nhà buôn gạo hàng đầu ở Hạn thành, tuy không thể giàu có bằng phủ thành chủ nhưng bọn họ cũng thường xuyên mua gạo ở nơi khác về bán ở đây với giá cắt cổ nên cũng không hề thiếu tiền.




Trần Hạo Minh giải thích chọn nhà này là vì biết được gần đây Lam lão gia khá phiền muộn vì thành chủ liên tục đánh thuế, nhà hắn lại bán được ít gạo đi vì dân chúng cũng không còn tiền mà mua gạo của hắn nữa nên tổn thất khá nặng.



Những người có nỗi phiền muộn thế này chính là đối tượng tốt nhất để sử dụng thủ đoạn mê tín dị đoan, ngay cả trong xã hội hiện đại còn thế nữa là một thế giới tràn ngập thần tiên ma quỷ thế này.



Trần Hạo Minh cùng Khổ Trường đi đến trước đại môn của Lam gia, đã có hai tên gia đinh chặn đường nhưng thấy người đến là một công tử anh tuấn và một đạo sĩ trẻ tuổi thì cũng không dám thất lễ mà cẩn thận hỏi:



- Xin hỏi hai vị là ai? Đến Lam phủ có chuyện gì để chúng tiểu nhân vào bẩm báo.



Trần Hạo Minh gật đầu, hắn thì không nói làm gì nhưng tên Khổ Trường kia đóng kịch rất đạt, nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn lên mái nhà Lam phủ như đang dùng “thần nhãn” nhìn thấu cái gì đó, vẻ ngoài cực kỳ giống đại cao nhân.




- Các ngươi vào nhà bẩm báo có lục công tử của Tiên Loan chưởng giáo được sư phụ dẫn theo đi ngang qua, thấy căn nhà này có chướng khí, chắc là nguyên nhân gây ra hạn hán ở Hạn thành, gần đây lại nhập vào phủ nhà ngươi nên mới thành ra như vậy, sư phụ muốn vì dân trừ hại, diệt bọn tà ma này.



Những lời này đúng là nửa thật nửa giả, Trần Hạo Minh đúng là lục công tử của Tiên Loan chưởng giáo, nhưng với Khổ Trường thì là một lời nói dối cực kỳ xảo diệu. Sau đó lại nói Khổ Trường là sư phụ hắn thì đúng là Khổ Trường có dung mạo không khác gì “sư phụ” hắn thật. Còn việc sau khi trừ tà thì đúng là hạn hán ở đây sẽ biến mất vì Thủy Linh Vũ đã đi, chỉ còn chờ đợt mưa tiếp theo thì nơi đây sẽ không hạn hán nữa.



Sau khi tin được truyền đến thì Lam lão gia cũng thất kinh, người của lão vừa mới đi buôn từ khắp nơi về, cũng nghe nói là Trần tôn giả sư phụ và vị lục công tử kia cùng nhau đến Hạn thành trừ tà, bây giờ thấy người xuất hiện nên tin sái cổ, không hề có ý tứ nghi ngờ gì hết. Cuống quýt mời hai người Trần Hạo Minh vào nhà.



Trần Hạo Minh cười thầm, hắn biết ngay là lấy thân phận này ra thể nào cũng được mời vào nhanh chóng hơn là tìm mấy lý do đâu đâu khác nhiều.