Và thế là cuộc so tài giữa tài nữ và lưu manh được diễn ra trong cảm giác khinh thường xen lẫn chút nghi hoặc của tài nữ và nụ cười gian manh như vừa đi móc túi về của lưu manh.
Ặc, gian manh cũng đúng, Trần Hạo Minh đã sống 3000 năm ở Hoa Hạ, mấy lúc nhập thế thì thứ hắn hay làm chính là đọc sách, chơi nhạc, giờ đi thi thố với cô nương nhà người ta, đúng là vô sỉ không chịu được.
Như người ta nói, thằng nào xuyên việt mà chẳng đạo văn, đời sau có kháng nghị còn đạo chứ đừng nói ở thế giới này có tên tác giả như thế hay không.
Vòng thi thứ nhất, là kỳ, tức là... chơi cờ.
Khi mà Lạc Tuyết Nhan lấy ra một bàn cờ vây, Trần Hạo Minh toát mồ hôi lạnh.
Cờ vây chính là môn hắn kém nhất, mà hình như trong các loại cờ, hắn hình như chỉ giỏi mỗi chơi cờ... caro.
Mà cái bàn cờ vây này, nhìn đi nhìn lại để chơi cờ caro đúng là tuyệt hảo. Nghĩ vậy hắn cất giọng nói:
- Ác, nương tử à! Môn cờ vây này phu quân nàng là một đại.. cao thủ đó, nàng sẽ thua rất nhanh, nàng không đổi ý chứ.
- Ngươi sợ thua?
Lạc Tuyết Nhan lãnh đạm hỏi lại.
- Ai nói thế? Ta mà sợ thua á, nhưng chẳng qua là ta thấy chơi cái này quá lâu, quá nhàm chán. Ừm! Nàng biết đấy, cao thủ so cờ vây có khi vài năm chưa nghĩ xong ván cờ nha, huống chi vợ chồng chúng ta đều là cao thủ trong môn này chứ.
Trần Hạo Minh nghiêm trang nói.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Thế này... ta có môn cờ đơn giản hơn, chơi nhanh hơn mà cũng rất là vui nha, hay là ta dạy cho nàng, chúng ta chơi nó, thế nào?
- Chơi như thế nào? Cần chuẩn bị gì?
Lạc Tuyết Nhan khá là hứng thú. Nên biết nàng là một tài nữ, các môn cờ trong giới thượng lưu dùng để giải trí nàng hầu hết đã chơi qua, nàng tự tin chỉ cần biết chơi thì không môn cờ nào có thể làm khó nàng. Mấy môn cờ đó môn nào chơi cũng lâu không thua kém gì cờ vây, vậy mà tên ầy lại dám nói biết thứ cờ chơi nhanh hơn, làm nàng khá hứng thú.
Và thế là Trần Hạo Minh dạy nàng chơi cờ caro bằng bàn cờ vây, Lạc Tuyết Nhan cũng rất thông minh, chằng mấy chốc đã nắm được tinh túy của trò chơi, cùng hắn chơi suốt 1 canh giờ, tuy thua thì nhiều thắng chẳng bao nhiêu nhưng nàng rất phấn khích, ừ thì người ta thấy những thứ gì kỳ lạ thì luôn có hứng thú với nó mà. Cuối cùng, mặc dù là mới học chơi, không tính là thua hắn, nhưng mà trong lúc chơi nàng cũng vài lần nở nụ cười nhẹ, dáng vẻ xinh đẹp làm cho Trần Hạo Minh ngẩn ngơ, cũng coi như là thực hiện điều kiện đầu tiên.
Đến phần "thi", thì cũng đơn giản như mấy tên vô sỉ khác, đạo mấy bài thơ của Lý Bạch... thực ra hắn cũng không thích thơ lắm , hắn cho rằng thơ chẳng giúp gì được cho hắn cả, chi có âm nhạc, nghe nhạc giúp hắn thanh thản, tâm hồn cảm thấy bình yên hơn nên cũng chỉ nhớ có vài bài, may mà cũng gọi là thắng. Dĩ nhiên là thắng nhờ vô sỉ thôi.
Đến phần thứ 3, đó là "họa", họa kỹ của Lạc Tuyết Nhan không tồi, nàng vẽ một bức tranh sơn thủy, vẽ một cái thung lũng, núi non trùng điệp, suối chảy róc rách, hoa thơm cỏ lạ, nhưng Trần Hạo Minh chỉ nhận xét:
- Họa kỹ rất xuất sắc! Rất đẹp nhưng quá lạnh lùng, không có con người hay là sinh vật, hình như trong lòng của cô mấy thứ này không tồn tại thì phải?
- Đối với một người như ta, có hay không cũng chẳng sao, lòng đã chết, mấy thứ đó còn có ý nghĩa gì?
Trần Hạo Minh hơi khó chịu, nàng từ nhỏ đã phải sống chung với bệnh tật, những đứa trẻ khác thì được người ta quan tâm, chiều chuộng, còn nàng thì lủi thủi một mình, có chăng thì cũng chỉ có mẹ nàng, cùng cung nữ theo hầu là quan tâm tới nàng thật lòng. Lớn lên những kẻ theo đuổi nàng thì hầu hết chỉ vì sắc đẹp của nàng, muốn đem nàng về chơi đùa, dù gì đi nữa thì nàng cũng không sống được lâu, không ai nguyện ý lấy một người sắp chết về cả, nhất là mấy cái danh gia vọng tộc lại càng là như thế.
- Nàng nghĩ, không ai thật lòng quan tâm tới nàng, không ai nghĩ cho nàng, có phải như vậy không?
- Không đúng sao?
- Cũng đúng! Ít ra là trước khi nàng lấy ta là như thế.
- Ngươi muốn nói gì?
Giọng nàng lạnh đi, mấy lời như thế này nàng cũng nghe nhiều rồi, đã từng tin để rồi lại thất vọng, nên bây giờ nghe mấy lời như thế lại thấy thương tâm, mắt hơi lóng lánh, giống như sắp khóc.
- Có lẽ nàng có thể nói ta hoa ngôn xảo ngữ cũng được, vì những lời ta nói khá là quen thuộc, ừ, lời này dùng để tán gái mà, nhưng mà nàng đã là thê tử của ta, dù ta có tồi tệ, có mặc kệ nàng đi nữa thì nàng vẫn là thê tử của ta, cho nên ta cũng không cần nói dối nàng làm gì. Đơn giản là ta thấy số phận của nàng cũng giống ta, ta chưa dám nói là yêu nàng sâu sắc nhưng mà cũng có thể nói là thích nàng, vì thế ta muốn nàng sống vui vẻ với ta, vậy thôi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, ta nghĩ... vợ chồng chúng ta có thể có những ngày vui vẻ bên nhau.
Lạc Tuyết Nhan dù vẻ mặt vẫn đang lạnh lùng nhưng trong lòng nàng cũng có vài phần cảm động. Vì nàng thấy hắn nói cũng đúng, nàng đã là của hắn, hắn không cần phải lừa dối nàng, nói lời ngon ngọt làm gì cả, còn nếu hắn làm thế chỉ để thỏa mãn lòng chinh phục của hắn thì cũng chẳng sao, hắn có đối xử với nàng thế nào thì nàng vẫn phải chấp nhận, thế giới này vốn trọng nam khinh nữ mà.
Nếu là lục hoàng tử trước kia thì chắc đã mặc kệ nàng, vì hắn sắp chết, tâm cũng chán nản, việc hắn muốn làm là mấy sở thích ăn chơi nốt quãng đời còn lại, còn nàng, hắn có thể cùng nàng lên giường, nhưng mà quan tâm đến tâm tình của nàng thì không có thời gian. Nhưng hôm nay, hắn đã thoát khỏi cái số mệnh phải chết kia, lại có được lực lượng cường đại, và tính cách của hắn cũng chịu ảnh hưởng của "kiếp trước", đã là người phụ nữ của mình thì phải chăm sóc nàng, không để nàng chịu ủy khuất, đó là tính cách của hắn, của một hồn giả mà đã dùng lôi kiếp để luyện hồn.
- Có lẽ... chàng nói đúng, ta có thể là đang tự làm khổ mình, chấp nhận, đôi khi cũng là hạnh phúc.
Thời cơ đây rồi, hắn nhanh chóng giang tay ôm nàng vào lòng, cất lời nói:
- Nàng yên tâm, ta đã nói, sẽ chăm sóc nàng, ta sẽ làm được, nàng sẽ thấy phu quân nàng là một người đàn ông chân chính.
Vừa nói tay hắn lại đưa xuống vùng mông tròn trịa của nàng, miết vài cái xong cười hì hì chạy đi mất.
- Lưu manh! Lạc Tuyết Nhan đỏ mặt mắng khẽ, vừa có chút đứng đắn bày tỏ đã lại khinh bạc nàng ngay được. Nhưng dù sao, nghe những lời hắn nói, nàng cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Vì dù chỉ còn 4 năm nhưng nàng cũng mong muốn mình có được một thời gian thư thái lắm chứ.