Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 69: Cuộc sống đói khổ






Trần Hạo Minh móc ra mấy đồng bạc lẻ vừa lấy ở trên người Khổ Trường, ngượng ngùng nhìn Khổ Trường cười cười như một chú cún đáng thương bị bỏ rơi vậy.



Khổ Trường nhìn vẻ mặt của hắn mà bĩu bĩu môi, cất giọng châm chọc:



- Không phải mấy tên lừa đảo bọn ngươi tự hào là làm cho người khác tự nguyện quyên tiền sao? Bây giờ sao lại bày ra vẻ mặt như thế với mấy tên ăn trộm thấp kém bọn ta.



Trần Hạo Minh cuống quýt giải thích:



- Ấy ấy, huynh đài đừng nói vậy chứ, dễ bị mất lòng nhau. Những kẻ như chúng ta đều sống bằng mấy thứ kiếm được từ bọn nhà giàu, đâu có ai hơn ai mà còn phân thấp kém hay không. Luận điệu đó là do tên nào nói ra? Ta nhất quyết không tha cho hắn. Hì hì, huynh đài hôm nay,… kiếm được nhiều như vậy có thể cho kẻ hèn này một bữa cơm, ngày sau nếu ta “làm ăn” được thì chắc chắn sẽ báo đáp lại huynh đài.



Khổ Trường bĩu môi, hắn cũng chẳng chán ghét gì cái vẻ mặt dày như tường thành của Trần Hạo Minh bày ra cả. Ở cái khu mà hắn ở người như Trần Hạo Minh không ít, tuy có hay cãi nhau lung tung đôi chút nhưng mọi người đều rất đoàn kết, lần nào có ai “kiếm” được khoản lớn đều phân phát ra cho mấy người đang đói ăn chung. Dù sao thì cả lũ cùng có một cái tư tưởng rất cao cả là “cướp của người giàu, chia cho người nghèo”, mặc dù cả bọn đều mạt rệp như nhau hết.




Hôm nay thấy Trần Hạo Minh đói khổ, nhưng cũng chưa biết nhân phẩm thế nào nên hắn cũng rất phân vân có nên cho Trần Hạo Minh về chỗ của mình không.



Nhưng cuối cùng hắn cũng quyết định dẫn Trần Hạo Minh về. Khổ Trường bản tính vốn thiện lương nên làm ơn cho người khác rất nhiều, chỉ hiềm là hắn cũng rất khổ nên chưa làm được điều gì to tát lắm. Việc Khổ Trường chỉ hơi do dự trong chốc lát rồi vẫn đưa Trần Hạo Minh về làm hắn vô cùng tán thưởng, có ý định giúp tên này tu luyện. Trước đây hắn đã nói hắn muốn truyền y bát cho một người tâm tính thiện lương, hơn nữa để hắn đóng giả Trần tôn giả thì cũng cần phải sử ra được một chút pháp bảo nho nhỏ chứ.



Khi về đến cái chỗ mà Khổ Trường ở thì Trần Hạo Minh cảm thấy như là mình đang đi vào ổ chuột.



Cái khu này cũng là khu vực ở phía đông Hạn thành, cũng là vùng đất khô cằn nhất.



Đất đai khô cằn làm thực vật không sinh trưởng được, động vật cũng không có nên chẳng ai ở, những người ở đây đều mất nhà mất ruộng, không còn gì cả nên mới phải chuyển tới nơi này.



Xung quanh cả một khu đất khá rộng có vài cái lều tranh, cái nào cái nấy lụp xụp rách nát vì lúa cũng không có thì lấy đâu ra rơm rạ mà lợp nhà chứ. Mấy cái lều tranh vây quanh một căn miếu đổ nát có thờ hà bá, nhưng con sông ở đây cũng đã bị cạn sạch nước nên ngôi miếu này trở thành miếu hoang, là chỗ cho những người chưa dựng được nhà ở tạm.



Khổ Trường cũng là một thành viên sống trong ngôi miếu ấy.



Dẫn Trần Hạo Minh đi vào một góc, ở trong đó đã ngồi trước hai đứa trẻ, một trai một gái. Nhìn qua cũng chỉ khoảng năm, sáu tuổi nhưng theo lời Khổ Trường thì hai đứa nó đều đã lên tám, chỉ vì đói khổ từ nhỏ, cha mẹ chúng lại đều mất trong đợt thu thuế trước đây nên không ai chăm sóc, thành ra gầy guộc và rất ít nói. Chỉ cho tới khi gặp Khổ Trường, được hắn chăm sóc thì hai đứa trẻ mới vui lên một chút, thường nói chuyện với Khổ Trường và mấy người xung quanh.



Thấy Khổ Trường không những mang đồ ăn về mà còn mang về một tên “tiểu bạch kiểm”, nhiều người cũng thấy tò mò nhưng không mở miệng hỏi, chỉ có khi về tới chỗ hai đứa trẻ thì đứa bé trai mới cất tiếng:



- Trường đại ca, tên mặt trắng này là thế nào? Hắn đến đây để thu thuế hay là đến bắt ai?




Mấy chuyện có tên công tử dắt người đến đánh đập mấy kẻ ăn trộm hay mấy tên bất hảo chỉ biết lấy tiền của những người nghèo, hai đứa trẻ thấy cũng không ít nên tỏ ra rất đề phòng với Trần Hạo Minh.



Trần Hạo Minh cũng cười khổ, hắn ăn mặc thế này cũng dễ gây hiểu lầm cho mấy người xung quanh quá. Trong ánh mắt nghi hoặc và đề phòng của nhiều người xung quanh, Trần Hạo Minh cởi bỏ thắt lưng, rồi đến áo ngoài. Đến khi hắn lộ ra cái miếng giẻ chỉ có cái cổ áo cùng với một phần phía trước thì mới cất giọng giải thích:



- Nhìn lão tử giống tiểu bạch kiểm lắm sao? Mẹ nó, trang bị mấy thứ này cũng chỉ là giả dạng đi lừa đảo, hôm nay làm ăn không được nên mới phải đến xin Trường ca ca của các ngươi ít cơm chiều, các ngươi không keo kiệt tới mức không cho ta xin một bữa cơm đấy chứ?



Mọi người xung quanh nghe thế thì thầm thở phào, xung quanh cũng có một lão già giả trang đạo sĩ nên việc hắn giả trang thành một công tử cũng chẳng ai nghi ngờ gì.



Hai đứa trẻ nghe thế cũng không nhìn Trần Hạo Minh với ánh mắt đề phòng nữa, không phải là đến thu tiền hay là đến đánh người là được, người xung quanh đều giống như nhau nên có thêm vài người mới cũng không lạ lẫm gì lắm.



Trần Hạo Minh ngồi xuống, sau khi chào hỏi mọi người và tự giới thiệu một chút xong thì Khổ Trường cũng mang đồ ăn kiếm được hôm nay ra chia cho mấy người hôm nay không kiếm được gì.



Sau khi ăn xong thì mọi người bắt đầu ngồi quanh đống lửa, kể lại những chuyện mà mọi người gặp phải hôm nay. Đến lượt Khổ Trường thì khi hắn kể đến đoạn làm sao quen với Trần Hạo Minh thì mọi người đều trừng mắt một cái nhưng trong lòng không ai khinh bỉ hắn cả. Nếu mọi người gặp phải một tên bị đánh cho không dậy nổi và có tiền trên người thì cũng làm thế mà thôi.



Đến lượt Trần Hạo Minh kể chuyện thì hắn lại kể ra một câu chuyện cười mà hắn nghe được trong thời hiện đại:



- Hôm qua tôi vào một quán rượu, ở đó tôi gặp một tên râu quai nó trông cũng khá nhiều tiền. Tôi giả vờ làm quen với hắn rồi khoác lác vài câu chuyện, lúc này thì tên chủ quán đang to tiếng với một người khách không chịu trả tiền thì tên kia nói: “tên chủ quán này đúng là một tên tham tiền, lại không bao giờ chịu mất thể diện”. Tôi mới cá với hắn là nếu tôi tát ông chủ kia một cái mà hắn vẫn mỉm cười thì sao?



Tên râu quai nón đồng ý, nếu tôi làm được thì cho tôi mười lượng bạc. Thế là tôi chạy lại với chủ quán và nói: “này, tôi thách ông không cử động tay mà tát tôi được một cái đấy, ông làm được thì tôi cho ông hai lượng bạc”. Tên chủ quán kia không tin nhưng nhìn thấy hai lượng bạc đặt lên bàn thì chỉ nghĩ tôi là kẻ điên nên có vẻ không phục, lúc đó tôi lại nói: “nếu tôi không cử động tay mà tát ông được một cái thì ông phải cho tôi hai lượng bạc nhé, nếu không được thì hai lượng này thuộc về ông.



Hắc hắc, tên chủ quán chắc là nghĩ người có thể làm được thì cũng có, nhưng phải là cao thủ dùng khí, mà cao thủ thì đến kiếm hai lượng bạc của hắn làm gì nên đồng ý. Thế là tôi mới tát vào mặt hắn một cái thật kêu. Tên chủ quán ngạc nhiên nhưng mà cầm hai lượng bạc thì hắn cũng chỉ nghĩ tôi là một kẻ điên khùng nên cũng chả thèm chấp. Tên râu quái nón kia cũng vì thế mà đành phải móc bạc ra trả cho tôi. Ài! Nhưng mà đáng tiếc hôm nay đi đường lại bị một lũ trộm vặt tưởng là đại thiếu gia lắm tiền nên bị trôm sạch. Nếu không bây giờ cũng không khổ thế a.




Mấy người nghe xong thì cười ha hả, cũng thầm khâm phục cách kiếm tiền của tên này. Từ đó mà mọi người cũng gần nhau hơn.



Sau đó, Trần Hạo Minh nói thêm một số chuyện rồi rời đi, hắn lấy lý do là buổi đêm có thể đi tới kỹ viện để tìm mấy con “dê béo”, đó cũng là một mối kiếm chác không hề nhỏ.



Vì thế mà Khổ Trường cùng với mọi người cũng không nghi ngờ gì, một kẻ làm nghề lừa đảo thì lúc nào cũng phải tìm tới mấy nơi đông đúc, tập trung nhiều người có tiền mới có thể kiếm trác được.



Trần Hạo Minh trước đó cũng đã dặn hai nàng Huyền Cầm trở về khách điếm chờ hắn, buổi đêm sẽ hành động. Bây giờ hắn trực tiếp phi thân trở về khách điếm để mang hai nàng theo.



Canh ba nửa đêm, Trần Hạo Minh đã xuất hiện ở Bạch Tước sơn từ trước, bây giờ hắn đang chờ quái vật xuất hiện.



Hắn không tin là một con quái vật hệ thủy bị thương đến mức không thể rời đi mà có thể bỏ qua lượng nước tinh khiết như sương đêm này.



Quả nhiên, đến đầu canh tư thì Trần Hạo Minh bằng thần thức nhạy bén đã phát hiện ra một hơi thở cực kỳ yếu ớt phát ra từ sườn núi. Trần Hạo Minh cũng không nóng lòng xuất hiện ngay mà tập trung che dấu khí tức của cả ba người. Với một thân hỗn nguyên lực của hắn thì hòa khí tức của mình vào cây cỏ cũng không có gì khó khăn lắm.



Sau khi quan sát kỹ một thời gian, Trần Hạo Minh đã xác nhận được quái vật rốt cuộc là con gì.



Là Thủy Kỳ Lân.