Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 57: Đại điển






Trần Hạo Minh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại tám vị hoàng đế, mà không, bây giờ họ không còn là hoàng đế nữa mà là "chính phủ" của Đông Tiên quốc, giáo đồ Đông Tiên giáo, bây giờ họ đều được gọi là chưởng giáo.



Sau một hồi trầm ngâm, Võ Phong chưởng giáo lên tiếng:



- Lâm tiên sinh, ta vẫn không hiểu tại sao mà Trần tôn giả lại tập trung phát triển vào bình dân chứ không phải lực lượng quý tộc, chẳng phải là các giáo phái khác đều thế sao? Mà nếu tập trung phát triển cho bình dân thì phải làm như thế nào.



Lâm Thành Nhân hơn nửa tháng nay đã đọc rất nhiều sách trị quốc mà Trần Hạo Minh đưa cho nên có khá nhiều kiến giải, hắn nói:




- Về vấn đề cao tầng tranh đấu trực tiếp với thánh nhân, chúng ta không có khả năng quan tâm đến vì đối thủ của chúng ta là năm nước lớn. Tại hạ bây giờ chỉ nói đến vấn đề trị quốc, quan hệ giữa bình dân và quý tộc mà thôi.



Muốn xã hội đi lên thì phải có càng nhiều người đi lên. Quý tộc mà được tập trung phát triển thì sẽ chỉ làm cho khoảng cách giữa các tầng lớp thêm lớn, từ đó sinh ra bất mãn của càng nhiều dân chúng. Dân chúng không thể làm gì được các người nhưng họ có thể đi theo các nước lớn khác đó, đến lúc đó thì mất cả người lẫn đất thì khóc cũng không kịp.



Ta nói rằng tầng lớp quý tộc luôn muốn ăn trên ngồi chốc nhưng rất nhiều kẻ đều là kẻ bất tài ăn hại của tổ tiên. Chúng ta tập trung phát triển bình dân làm họ cảm thấy có nguy cơ bị bình dân đuổi kịp thì sẽ phải tìm cách mà tự nâng mình lên mà thôi.



Cũng không thể không nghĩ đến vấn đề quý tộc sẽ nổi lên phản kháng, đòi chúng ta cũng phải quan tâm đến họ v.v… nhưng chúng ta có thể đề ra chính sách trả theo tài sản. Nông dân bây giờ hầu hết là không có gì nên chúng ta có lấy sạch tài sản của họ thì cùng lắm cũng chỉ là vài đồng, bù lại họ được trợ cấp ruộng đất, nhà ở và đồ ăn trong thời gian đầu. Lũ quý tộc đó toàn là một lũ chết nhát, tên nào dám phản kháng thì cứ bảo Mộc Diệp giết vài con gà để dọa khỉ.



Những việc như thế này thì đều phải quy định vào trong luật pháp thật kỹ càng, ta tin là mọi người có thể cùng làm để đưa ra chính sách tốt nhất.



Sau đó Lâm Thành Nhân lại nói thêm vài vấn đề như xoa bỏ chế độ nông nô, bán thân suốt đời mà thay vào đó là chế độ “hợp đồng”, làm việc cho một tổ chức nào đó trong một thời gian mà thôi.



Đến lượt Cơ Quan thì hắn đưa ra hàng loạt mô hình cổ quái của những thứ máy móc như là máy cày, máy tuốt lúa, cho đến cái hệ thống phát thanh lắp quanh vùng nông thôn để người dân có thể được thông báo những sự việc chính quyền mới quyết định, đèn sáng không cần lửa… Đặc biệt là những thứ này đều không hề sử dụng pháp lực để điều động mà chỉ dùng một thứ năng lượng gọi là “điện”. Cách tạo ra điện bằng cách xây một cái đập, vừa để tích trữ, cung cấp nước cho tưới tiêu luôn càng làm cho tám vị chưởng giáo hứng thú.



Còn tên trùm mặt kín mít Mộc Diệp thì chỉ nói rằng hắn sẽ đào tạo một tổ chức tình báo. Về việc có gián điệp trong giáo trong thời gian này là không thể tránh khỏi. Việc tình báo lúc này cũng trở nên vô cùng quan trọng.



Những việc này muốn thực hiện được phần nào thì cũng cần tới mười năm. Vì thế trong thời gian này thì mọi việc họ thực hiện đều phải cẩn thận hết sức.




Hai ngày sau thì đại điển thành lập Đông Tiên giáo cũng diễn ra.



Cả sáu vị thánh nhân đều tới để tham dự, sự ra đời của một giáo phái mới có thể tranh đoạt với họ sau này thì không phải là việc nhỏ. Nếu không phải là do quy tắc Hồng Quân lão tổ định ra là không được ra tay trực tiếp phá hoại giáo phái người khác thì bọn họ đã không kiềm chế được rồi, ít ra với Nguyên Thủy Thiên Tôn là như thế.



Sau khi nói ngắn gọn về “giáo nghĩa” của Đông Tiên giáo, Trần Hạo Minh cũng lớn tiếng tuyên cáo Đông Tiên giáo ra đời, âm thanh của hắn tuy không phải tiếng sấm sét gì nhưng đều truyền tới tai mọi người trong ít nhất một vạn dặm xung quanh.



Lịch sử của Đông Tiên đại lục cũng đánh dấu mốc này, thời điểm mà thế lực thứ sáu ra đời chính thức tranh đoạt khí vận.



Sau khi đại điển kết thúc thuận lợi thì Trần Hạo Minh cũng mời mấy vị thánh nhân ở lại để tiện “luận đạo”, chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn là hắn chẳng thèm nhìn đến lý do là vì hắn rất ghét nho giáo, hơn nữa việc xích mích giữa hắn và Nguyên Thủy cũng không phải lần một lần hai.



Người đầu tiên mà hắn muốn nói chuyện chính là Thông Thiên Giáo Chủ.



Không hề nghi ngờ rằng quan hệ giữa hắn và Thông Thiên Giáo Chủ coi như là tốt nhất trong số quan hệ với các thánh nhân, sau đó là đến Nữ Oa nương nương, rồi đến hai vị Phật thánh.



Quan hệ tốt với Thông Thiên là do bọn họ trên cơ bản không có xung đột về lợi ích, ngược lại thì Đông Tiên giáo ra đời còn giúp Thông Thiên Giáo Chủ chèn ép Tiên Nho quốc của Nguyên Thủy Thiên Tôn.




Hơn nữa đạo của Thông Thiên là đạo hải nạp bách xuyên, ai có ý muốn tu đạo thì đều truyền đạo cho, khá là hợp với tính cách không “phân biệt chủng tộc” của Trần Hạo Minh.



Nhưng “giáo lý” của Trần Hạo Minh là để cho người ta tự ngộ đạo của họ rồi chỉ giáo cho họ, còn Thông Thiên giáo chủ là thu đồ đệ từ đầu, để họ ngộ đạo trên cơ sở đạo của ông ta nên vẫn hơi có sự khác biệt nhỏ.



Sau khi chào hỏi khách sáo, hai người ngồi xuống bồ đoàn, cái này cũng là Trần Hạo Minh chuẩn bị vì hắn biết mấy thánh nhân này thích ngồi thiền nói chuyện.



- Trần tôn giả, chúc mừng Đông Tiên giáo đã được thành lập. Ta hi vọng sau này Tiên Dung quốc của ta và Đông Tiên quốc sẽ là bạn hữu, vĩnh viễn không trở thành thù.



Thông Thiên Giáo Chủ nói thẳng ý định của mình, hắn cũng nhận thấy xích mích giữa Trần Hạo Minh và Nguyên Thủy nên hi vọng có thể cùng hắn chèn ép Tiên Nho quốc.



- Cám ơn giáo chủ đã ưu ái, tiểu đệ cũng chỉ là kẻ mới thành đạo, không dám xưng cái gì mà Trần tôn giả, nếu Thông Thiên đại ca không chê thì gọi một tiếng Trần lão đệ là được. Còn về việc giữa hai nước thì ta cũng có cùng ý kiến với huynh. Thôi, hôm nay không nói đến mấy chuyện đó nữa, chẳng phải Thông Thiên đại ca hôm nay muốn luận đạo với ta sao?



- Được, Trần lão đệ đã sảng khoái như vậy thì ta cũng không từ chối, hôm nay chúng ta thoải mái luận đạo.