Loại người này nếu đánh bại hắn thì hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn âm độc để đối phó ngươi, Mộ Dung Tùy này trong thông tin tìm hiểu được lại càng là như vây, Trần Hạo Minh không ngại phiền phức nhưng để xử lý thì lại mất thời gian, cái mà hắn thiếu lại chính là thời gian chứ không phải là gì khác.
Giết hắn thì Mộ Dung thế gia cũng sẽ bất mãn nhưng còn ngại hoàng thất Võ Phong nên không thể động đến hắn, dù sao hắn cũng danh chính ngôn thuận giết người, họ không có lý do để sinh sự.
Còn việc diệt sạch Mộ Dung gia cho khỏi phiền thì hắn không bao giờ nghĩ đến, diệt sạch cả nhà người ta chỉ vì mình giết con người ta, nói ra thật là day dứt á.
Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh vẫn đến muộn giống như hôm trước nhưng đối thủ của hắn lần này là Mộ Dung Tùy lại đang kêu gào xử hắn thua luôn vì tội “không tôn trọng đối thủ và hoàng thất”.
Nhưng mà hoàng thất cũng không thèm để ý, chuyện sinh hoạt của người ta đến giờ nào thì cũng không vì đại hội mà thay đổi, nếu thế sẽ ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu, đó là điều mà hoàng thất không muốn xảy ra.
Trần Hạo Minh bước lên đài, tên Mộ Dung Tùy không thèm chào hỏi gì hết mà hất hàm nói như ra lệnh:
- Ngươi nên cút xuống dưới đài và tuyên bố thua cuộc, nếu không thì ta nghĩ ngươi cũng không còn mạng để mà về đâu.
Là ngươi muốn giết ta trước đấy nhé, Trần Hạo Minh lại có thêm một lý do để xử đẹp tên này mà không cần áy náy này nọ.
Khẽ lắc đầu, Trần Hạo Minh lấy “Ức biến” ra biến thành thanh Katana giống như lần trước, hắn muốn cho tên này chết nhanh nhanh một chút.
Lại tư thế cầm kiếm tay phải, tay trái án lên chuôi kiếm và trùng người xuống. Tư thế quái dị của Trần Hạo Minh làm không ít người cảm thấy tò mò. Còn tên Mộ Dung Tùy kia thì cười cười mỉa mai, hắn được học kiếm thuật của Mộ Dung sơn trang là phải xuất kiếm trước, đoạt tiên cơ, tên này lại dám để kiếm trong vỏ, không phải tìm chết sao? Cả cái thứ mà hắn cầm trên tay đao không ra đao, kiếm không ra kiếm, đúng là một tên quái dị.
-Có phải ngươi đang cười nhạo thứ mà ta đang làm bây giờ?
Trần Hạo Minh cất tiếng hỏi làm cho Mộ Dung Tùy sững sờ giây lát, nhưng sau đó lại nở nụ cười lạnh. Hắn còn chưa kịp nói vài lời mỉa mai thì khuôn mặt đã biến sắc.
Chỉ thấy một luồng kiếm khí không biết xuất hiện từ đâu, từ lúc nào đã xẹt qua búi tóc trên đầu hắn, chém rơi cả cái “bánh bao” trên đầu Mộ Dung Tùy xuống làm tóc tai hắn tán loạn.
- Khinh địch là lý do cực kỳ thường thấy của một sự thất bại. Mắt ngươi luôn không thèm nhìn vào những thứ ta làm, những thứ ta chuẩn bị nên ngươi không thể biết được ta đã làm thế nào. Thất bại, cùng cái chết sẽ là kết cục của ngươi.
Những lời kinh điển thốt ra như một câu phán xét của tử thần đã đạt được mục đích hù dọa của nó, chỉ thấy Mộ Dung Tùy bối rối, bộ dạng hơi hoảng hốt.
Trần Hạo Minh cũng là chờ giờ khắc này, hắn luôn bộc lộ ra tu vi của tôn sư trung kỳ, mà tên này đã sắp bước vào cảnh giới nhân tiên nên muốn không bại lộ tu vi mà thắng hắn thì giờ phút này là tốt nhất.
Kiếm xuất ra mang theo kiếm khí nóng bỏng không khách khí mà chém lên người Mộ Dung Tùy với tốc độ nhanh như sao xẹt, trong vòng một giây, Trần Hạo Minh đã xuất ra tổng cộng ba mươi sáu kiếm, hoàn toàn nhằm vào nửa thân trên và cổ họng của Mộ Dung Tùy. Lúc hắn tra kiếm lại vào bao với một tư thế thật tiêu chuẩn, chỉ thấy một tiếng cạch vang lên, thân thể Mộ Dung Tùy đổ ập xuống, khắp người rách ra từng vết thương đang đổ máu ồng ộc, mắt trợn trừng lên, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Trần Hạo Minh cũng khống chế kiếm khí rất vừa phải, chỉ giết người chứ không làm thân thể tan vỡ, giết người cũng không nên quá đáng, dù sao hắn cùng Mộ Dung Tùy cũng không có đại hận gì, không nên làm sự hận thù của Mộ Dung thế gia trở nên nghiêm trọng.
Trần Hạo Minh không cần trọng tài tuyên bố đã nhảy xuống đài và biến mất trong ánh mắt tò mò và kinh ngạc của mọi người. Trong đó có một đôi mắt tỏ ra rất tán thưởng và một đôi mắt cực kỳ oán hận và tàn độc.