Ngạnh kháng một chiêu tích tụ đầy đấu khí của Mộc Diệp, Trần Hạo Minh cũng thấy trong người hơi nhộn nhạo một chút, nhưng bất tử hồn thể của hắn không phải dễ dàng đả thương như vậy.
Ổn định lại thân hình trong ánh mắt bất ngờ cũng có chút bối rối của Mộc Diệp, Trần Hạo Minh nói nhỏ, chỉ đủ cho Mộc Diệp nghe thấy:
- Tự nhiên đấu khí rất khá! Nhưng ngươi vẫn không thắng được ta, bây giờ nếu ngươi nhận thua, canh ba đêm nay đến miếu Tiên quân ở phía Tây thành thì bây giờ tha mạng cho ngươi.
Cùng lúc đó thân mình của Trần Hạo Minh lướt nhanh về phía Mộc Diệp, kiếm trên tay kề ngay cổ hắn, một luồng khí nóng hừng hực tỏa ra từ thân kiếm làm cho Mộc Diệp chấn động.
Những lời của Trần Hạo Minh càng làm cho hắn chấn động hơn. Hắn không ngờ Trần Hạo Minh còn trẻ như vậy lại biết về đấu khí, lại còn khẳng định là tự nhiên đấu khí. Nên nhớ từ trước tới nay hắn ra tay cũng nhiều nhưng người ta cũng chỉ cho đó là một loại chân khí dị dạng mà thôi, không ai biết được chân tướng vì hai đại lục luôn rất ít qua lại với nhau. Hơn nữa hắn ra tay nhưng chưa bao giờ xuất toàn lực vì bị sợ cao thủ của Tiên Linh đại lục nhận ra. Chính thế hắn đang suy nghĩ tối nay ra gặp Trần Hạo Minh sẽ giết người diệt khẩu.
Tâm trạng bối rối vì bị bóc trần sự thật, lại bị kề kiếm lên cổ, Mộc Diệp đành phải cúi đầu nhận thua.
Trần Hạo Minh nhún nhún vai, buông kiếm ra rồi đi trước xuống dưới đài, kéo tay Nhạc Huyền Cầm rồi ra về luôn. Hắn lúc nãy lấy thân thể đơn thuần mà chống đỡ một kích kia của Mộc Diệp, không ngờ đến bây giờ vẫn hơi khó chịu, điều đó chứng tỏ thực lực của Mộc Diệp bộc lộ ra cũng không có bình thường như bề ngoài.
Canh ba, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Huyền Cầm rồi rời giường, Trần Hạo Minh đi ra khỏi khách điếm, tiến về phía Tây thành trong im lặng.
Đến nơi thì đã thấy một bóng người màu lục đứng đó từ bao giờ. Vẫn trang phục kín mít từ đầu tới chân, cả người của Mộc Diệp toát ra một vẻ bí ẩn khó nắm bắt đối với những người đối diện hắn.
- Nói đi, ngươi rốt cục là ai? Từ Thần Linh đại lục chạy đến đây có âm mưu gì?
- Tên thật của ta là Green, là một tế tự của Tự Nhiên giáo đình. Mục đích đến đây của ta ban đầu chỉ là vì tò mò. Ban đầu ta lén đi theo một đoàn người phương Đông nhưng được người ở Thần Linh đại lục nuôi dưỡng từ nhỏ nhằm truyền bá giáo nghĩa sang Tiên Linh đại lục, nhưng sau đó đoàn người của ta lại gặp một con quái vật biển cực kỳ khủng khiếp nên gần như bị tận diệt. Chỉ còn một mình ta nhờ có tu vi cao nên thoát được nó chạy tới đây.
Mộc Diệp chậm rãi kể lại chuyện của hắn.
- Vậy ngươi còn tham gia đại hội tỷ võ làm gì? Tính làm loạn phải không?
Mộc Diệp, lúc này phải gọi là Green lắc đầu:
- Ta đã giao đấu với tu chân giả ở đại lục này, cũng nghiên cứu vài cuốn sách dạy tu luyện nhưng chẳng thu hoạch được gì, nhưng ta lại thấy cực kỳ hứng thú với nội công của võ giả, có thể nói là nó có sự bổ sung nhất định cho đấu khí của ta, chỉ là ta chưa tìm được thứ gì cao thâm nên mới tham gia đại hội này để được chân truyền của lão tổ Võ Phong mà thôi.
- Ta làm sao để mà tin ngươi? - Trần Hạo Minh tuy đã tin hơn nửa nhưng lại cố hỏi lại.
- Ta không cần ngươi tin, vì ta sẽ sớm giết ngươi, nói với ngươi nãy giờ chỉ là sự tôn trọng cho một cường giả mà thôi.
Trần Hạo Minh nghe thấy thế thì cũng cười gằn, tên này mà không có ý giết người diệt khẩu hắn mới thấy lạ đó. Trần Hạo Minh thừa biết lúc sáng hắn cũng che dấu thực lực của mình.
- Ngươi cho là có thể sao?
Nói xong không đợi Green kịp khinh thường thì Trần Hạo Minh đã rút kiếm ra, nhanh như tia chớp tới sau lưng của Green, xuất ra một kiếm nhìn có vẻ ảm đạm vô quang nhưng lại mang theo lực lượng kinh khủng nơi đầu kiếm.
Thanh kiếm trực tiếp đâm xuyên tim của Green, hắn tuyệt vọng trợn trừng mắt nhìn Trần Hạo Minh đang rút kiếm ra, cảm giác cơ thể mất đi. Nhưng hắn còn chưa kịp ngã xuống thì cơ thể lại có cảm giác trở lại như vừa nãy chưa có chuyện gì xảy ra, vết thương trên ngực cũng không có chỉ còn lại một vết rách của y phục chứng tỏ một kiếm đó chắc chắn đã đâm vào người của Green.
Trần Hạo Minh lãnh đạm nói:
- Nếu vừa rồi là một thanh kiếm bình thường thì cái mạng của ngươi đã mất lâu rồi, may cho ngươi là kiếm của ta không biết giết người đấy.
Đến lúc này thì Green mới toát mồ hôi lạnh, hóa ra tên này còn ẩn dấu sâu hơn cả hắn, ra tay là hắn không có một cơ hội phản kháng nào.
Trần Hạo Minh lại lên tiếng:
- Nói đi, mục đích của ngươi khi ở lại đại lục này là gì? Ta biết ngươi là một trung vị thần tương đương với kim tiên ở đại lục này, đừng nói với ta là ngươi không về được.
Green cười khổ, sự thật nói ra chưa chắc người ta đã tin:
- Ta thực sự là không về được, thứ nhất là không biết đường, không thể tự đi, thứ hai là ta lại không thể phi hành quá xa được. Ngươi nên biết người của Tiên Linh đại lục phi hành đường dài đều sử dụng phi hành khí còn Thần Linh đại lục thì chỉ có chờ lên tới Thượng vị thần mới tự do phi hành được thôi.
Trần Hạo Minh nghĩ lại thấy cũng đúng nên không hỏi thêm về vấn đề này nữa, hắn biết tên này không nói dối được hắn.
- Vậy bây giờ ngươi tính thế nào?
- Thế nào chứ? Ta cũng mất đi cơ hội được chân truyền của lão tổ rồi. Thôi thì cứ trùm kín mặt đi tới đâu sống tới đó thôi.
Trần Hạo Minh nghe thế thì hơi động tâm, tên này là Trung vị thần, tương đương với một kim tiên, nếu có thể thu phục hắn...