Cơ Quan cầm kiếm xông lên, chém thẳng xuống người của Trần Hạo Minh với khí thế bài sơn đào hải, Trần Hạo Minh cũng bình tĩnh đưa kiếm lên đỡ nhưng lúc này thì biến hóa nổi lên.
Chỉ thấy lớp rỉ sét ở ngoài thân kiếm hơi bong ra, phần nửa trên thân kiếm cũng rời hẳn ra để lộ một lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén được ẩn dấu dưới cái vỏ bọc xấu xí. Lưỡi kiếm trực tiếp đi qua thanh kiếm của Trần Hạo Minh, mục đích chém vào người hắn nhưng lại bị Trần Hạo Minh lùi lại, né được rồi phất một chưởng bắn bay Cơ Quan ra ngoài.
Lúc này khán giả đứng bên dưới cũng thầm kinh hô, tên Cơ Quan này đúng là dùng nhưng thứ vũ khí cực kì âm hiểm, nếu họ lên đài thì chỉ trong vòng một chiêu đã mất sức chiến đấu rồi. Vậy mà người thanh niên kia lại dễ dàng tránh thoát, rồi còn phản đòn được làm họ càng chú ý hơn.
Lúc này, khi Cơ Quan đang bay lại thì cái khiên của hắn lại rời tay, lộ ra nguyên hình vốn là một cái luân được ẩn lưỡi dao vào bên trong, lại có dây xích cực nhỏ để điều khiển. Cái luân ấy lướt về phía cổ của Trần Hạo Minh với tốc độ nhanh hơn cả gió, lưu lại nơi nó đi qua từng hồi âm thanh rít rít quỷ dị.
Trần Hạo Minh nhanh chóng nhảy lên khỏi mặt đất hơn 2m, sau đó chĩa mũi kiếm về phía cổ họng của Cơ Quan mà đâm tới, tốc độ cũng không tính là nhanh gì.
Cơ Quan kia thấy hắn tránh được thì thất kinh, nhanh chóng lấy ra trong người thêm hai thứ, ném một thứ trong đó ra, đó là một khối cầu cỡ nắm tay, màu sắc giống như làm bằng sắt. Khối cầu nhanh chóng nổ tung, khói trắng tỏa ra khắp nơi bảo phủ cả võ đài.
Trần Hạo Minh nhìn xuyên qua đám khói thấy được Cơ Quan đang cầm thứ còn lại trong tay, thứ đó trông giống như một cái ống thô sơ bằng kim loại, ở dưới cong lại thành nơi cầm, lại có một cái vòng đặt ngón trỏ vào, đúng là một khẩu súng thô sơ thuộc dạng "mới được nghiên cứu".
Cơ Quan chẳng ngần ngại mà bóp cò, một luồng khói xì xì thoát ra từ đầu súng nhưng sau dó thì tắt ngúm luôn không có phản ứng gì.
Trần Hạo Minh cũng cười cười, tên này thế mà đã nghiên cứu ra cả súng, lại biết vận dụng nội công thêm vào để tăng lực phá hoại, chỉ tiếc là hắn nghiên cứu chưa kỹ nên thời khắc quan trọng nhất lại xảy ra trục trặc.
Lắc lắc đầu, Trần Hạo Minh lướt đến bên hắn, kề kiếm lên cổ hắn rồi cất giọng:
- Nhận thua đi, thuật cơ quan của ngươi cũng chỉ có vậy.
Cơ Quan dù tức giận nhưng không dám nhúc nhích, chỉ căm giận cất tiếng:
- Chỉ tại thứ này mới được ta nghiên cứu ra nên chưa thể hoàn mỹ được, nếu không thì ta sẽ là người thắng.
- Nếu ta có thứ còn tinh vi hơn những thứ đồ của ngươi thì sao?
- Hừ! Đừng có lừa ta, nếu ngươi có thì đã đem ra dùng từ lâu rồi.
- Được, nếu ta lấy ra được thứ đó thì ngươi phải nhận ta làm chủ, sau này đi theo phục vụ ta, thế nào? - Trần Hạo Minh bắt đầu lên giọng dụ dỗ.
- Được, nếu ngươi đưa ra được vật như vậy thì đi theo ngươi cũng không có gì hết, dù sao thì ta cũng chẳng bao giờ được người ta coi trọng.
- Ở đây có bao nhiêu người làm chứng, ngươi hãy lập lời thề đi.
Sau đó hai người đều lập lời thề, Trần Hạo Minh thì hứa nếu Cơ Quan thắng thì tha mạng cho hắn, Cơ Quan hứa nếu thua thì đi theo Trần Hạo Minh.
Trần Hạo Minh chậm rãi lấy ra khẩu súng Blue Rose đã lâu không dùng, lấy một viên đạn được đặc chế ra rồi lắp vào, lên đạn và vứt cho Cơ Quan:
- Thế nào, trông cũng khí thế hơn cái thứ của ngươi nhiều, cầm lấy nó rồi bắn thẳng vào ngọn núi ngoại thành xem nào.
Khẩu súng này có thể cho bất cứ ai dùng, tùy lực lượng được truyền vào mà tạo ra uy lực khác nhau. Nếu phàm nhân không chút lực lượng mà sử dụng đạn thường thì cũng có thể làm lở một góc của một ngọn núi.
Cơ Quan cầm khẩu súng trông như một món đồ mỹ nghệ kia mà cảm thấy nghi ngờ, làm theo Trần Hạo Minh thì trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy viên đạn bắn ra làm khẩu súng giật ngược lại, lực phản chấn suýt nữa làm lệch vai Cơ Quan, viên đạn bay thẳng lên sườn núi bắn phá ra một vụ nổ nhỏ, khói bay lên theo hình nấm cao 2 mét, sườn núi cũng bị đục ra một cái hố sâu gần một mét. Với nhãn lực của Cơ Quan thì cái thứ này phải mạnh hơn súng của hắn gấp cả trăm lần, tất nhiên là với điều kiện không truyền thêm lực lượng vào.
Giật mình kinh hãi, Cơ Quan cứ ngơ ngác cầm khẩu súng đứng đó hồi lâu, mãi tới lúc trọng tài tuyên bố Trần Hạo Minh chiến thắng và tiếng vỗ tay vang lên, hắn mới sực tỉnh quỳ xuống trước mặt Trần Hạo Minh:
- Chủ công! Ta nguyện ý đi theo chủ công! Chỉ xin chủ công chỉ dạy cho ta về kỹ thuật cơ quan cao minh này.
Trần Hạo Minh cũng mỉm cười:
- Yên tâm! Theo ta, ngươi sẽ không phải hối hận.