Lâm Thành Nhân bị đưa về căn viện phía Tây, vốn là căn viện của "tiểu thư" nhà này.
Không thương tiếc ném "cô gia" cái bịch vào trong phòng, khóa cửa lại, hai tên võ sư kia đứng ra ngoài cổng viện canh gác.
Lâm Thành Nhân giờ đang trong mối kinh hoàng tột độ. Đứng trước mặt hắn là một khối thịt, hay chính xác hơn là một con khủng long.
Con khủng long này chính là "tiểu thư" trong mồm của tên công tử kia. Muội muội hắn từ nhỏ đã bị chứng bệnh béo phì này, chữa kiểu gì cũng không hết, trong Võ Phong quốc thì không ai chữa được, tính ra ngoài tìm tiên nhân chữa giúp nhưng lại sợ không đủ thân phận, dù sao họ võ giả còn không phải thì đấu với tiên nhân sao được.
Chính vì bệnh này nên "tiểu thư" bị nhiều người xa lánh, coi như quái vật. Nàng ta cũng không giống như Tuyết Nhan vốn có sự xinh đẹp trời ban để tự thuyết phục mình chưa đến nỗi thành quái vật, cho nên vị "tiểu thư" này rất là khó chịu với những người xung quanh, gặp ai mà không vừa mắt là lấy thịt đè người nên cũng chẳng ai muốn dây với nàng ta làm gì.
Chính vì bị mọi người xa lánh nên khi nghe lén được ca ca và tên thư sinh kia bàn chuyện giả bộ là đính hôn với nàng để từ chối cô gái kia thì...
Vì vậy nên Lâm Thành Nhân đáng thương đã bị người khác tính kế, làm giả thành thật luôn mất rồi.
Hắn đang vừa sợ vừa giận, lại vô cùng hối hận khi đã tin vào cái nhà khốn nạn này, khối thịt kia lại không khách khí gì chuẩn bị "dẫm cương" hắn.
"Tiểu thư" cứ từ từ áp sát, ném hắn lên giường như ném một con gà, dù sao thì nàng ta cũng luyện võ một thời gian để giảm cân nên khí lực lớn hơn Lâm thư sinh nhiều.
Thân hình như một ngọn núi đổ ập lên người hắn làm hắn suýt ngạt thở. Nhưng sau một lúc lâu, Lâm Thành Nhân lại không thấy động tĩnh gì nên thấp thỏm mở mắt ra xem. "Tiểu thư" kia đúng là đang nằm sấp trên người hắn, hàm răng vàng vàng hôi thối chạm lên cổ hắn làm hắn cảm thấy ghê tởm.
Cố hết sức đẩy cái khối thịt kia ra, Lâm Thành Nhân vừa ngồi dậy thì đã thấy trong phòng có một tên nam nhân hết sức tuấn lãng đang ngồi thoải mái uống trà, sau lưng hắn có thêm một cô gái mặc áo hồng nhạt, khuôn mặt tuyệt sắc như tiên nữ giáng trần đang đứng bóp vai cho hắn.
Hai người đang nhìn Lâm Thành Nhân với ánh mắt đùa cợt làm cho hắn cũng cảm thấy sợ đến nỗi co vòi vào.
- Phế vật! Quả đúng là phế vật a! Đến người yêu mà cũng đi giao cho kẻ khác, ta khâm phục phế vật ngươi a. - Trần Hạo Minh lên tiếng châm chọc.
- Hai người chửi đúng lắm. Ta đúng là phế vật.
Lâm Thành Nhân cũng thông minh, đoán rằng hai người này là võ giả cảnh giới cao cường đến dự thi tỷ võ, thấy chuyện bất bình ra tay nên cũng không dám hỏi nhiều về danh tính.
- Ừ! Biết mình là phế vật là tốt, biết mình thì mới có thể hoàn thiện, không nói dối ngươi, trước đây ta cũng là phế vật. - Trần Hạo Minh nói thế cũng không sai, lục hoàng tử trước kia đúng là phế vật mười phần.
- Biết rồi thì có muốn thay đổi điều đó không?
- Làm sao thay đổi được bây giờ? Hai người tuy là tuyệt đại võ giả cũng không giúp nổi ta đâu. Quách gia tuy là phàm nhân nhưng hộ vệ lại rất đông đảo, hầu hết là võ giả cảnh giới võ sư trở lên. Hai người muốn giúp ta cũng khó.
- Ai nói là ta giúp ngươi? Hắc hắc, giúp ngươi thì được cái gì chứ, ta chỉ là muốn mua cái mạng của ngươi. Ta có thể cho ngươi bên người ngươi yêu, có thể giúp ngươi báo thù nhưng mà mạng ngươi là của ta. Ngoài việc bảo ngươi đi chết và bảo ngươi hại người thân của mình thì việc gì cũng phải nghe ta hết. Thế nào?
Trần Hạo Minh cũng là đột nhiên nghĩ ra ý này. Hắn thành lập liên minh thì cần phải cải tổ lại chính sách đôi chút. Chỉ có đời sống tốt lên thì người dân mới an cư lạc nghiệp, hắn cũng sẽ tiến hành tuyên truyền vài cái tư tưởng mới, tránh cho dân chúng đi theo các giáo khác.
Dù sao thì ở thời kiếp trước hắn cũng thấy sự suy bại của nho giáo và đạo giáo, chứng tỏ chúng không ưu việt bằng những chính sách thiết thực thời hiện đại được. Mà làm được như thế thì hắn cần một người biết đạo trị quốc, lại còn trẻ chưa hoàn toàn đắm chìm vào những tư tưởng cổ hủ để thi hành. Tên Lâm Thành Nhân này đúng là một nhân tuyển khá tốt.
- Được! Ta đồng ý, cái mạng này của ta bây giờ là của ân công. - Lâm Thành Nhân cũng không hề do dự mà đồng ý, hắn cũng chẳng còn đường nào để đi nữa.
- Được rồi, trước hết nói cho ta chuyện của ngươi là thế nào.
Lâm Thành Nhân nhanh chóng kể lại câu chuyện của hắn. Hắn cũng là người Lâm Gia Thôn, là bạn thanh mai trúc mã của cô gái Tâm Nhi kia. Hai người yêu nhau và đã hứa gả cho nhau từ sớm, nhưng tên này lại muốn có chút công danh để người mình yêu không chịu khổ. Tâm Nhi cũng thông cảm với hắn mà đồng ý, lại giúp hắn một chút tiền để hắn vào trong kinh học đạo trị quốc, nhằm vào triều làm quan văn.
Nhưng tên này là một thư sinh cù lần chính hiệu, chưa đến kinh thành đã bị cướp sạch. Lang thang mấy ngày gần như chết đói, may mà được một lão nhân đi hái thuốc trên núi cứu về.
Vì sau lại biết ông là một triều thần nổi tiếng trong Võ Phong quốc nhưng sau đó từ quan về dưỡng già, làm một người bốc thuốc cứu bệnh. Cũng vì thế mà hắn bái sư học đạo của ông, lại vì nơi đây vắng người nên cũng không thể nhờ người nào mang thư về cho Tâm Nhi. Sau ba năm, hắn học thành tài, lại giúp sư phụ khám bệnh kiếm được chút tiền riêng nên xin cáo từ sư phụ lên kinh để thi tài, giúp nước.
Khi hắn đỗ đạt, còn chưa kịp về quê thăm người yêu thì tên Quách công tử kia đã tìm đến, nói hắn để ý Tâm Nhi trong một lần ra ngoại thành săn bắn. Cho nên yêu cầu Lâm Thành Nhân nhường nàng cho hắn, nếu không thì hắn sẽ giết chết cả nhà nàng trước khi Lâm Thành Nhân trở về Lâm Gia Thôn.
Bất đắc dĩ không thể chống lại thế lớn của Quách gia, Lâm Thành Nhân đánh đồng ý với hắn, cố nén đau thương mà dứt tình với Tâm Nhi nơi quê nhà. Sau lại biết hắn cố tình lừa gạt mình nên mới ra cớ sự bây giờ.
Trần Hạo Minh nghe xong thì cảm thán. Trong chuyện này tuy nói Lâm Thành Nhân quá nhu nhược không làm gì được nhưng cũng không thể trách hắn. Hắn từ ban đầu đã không đi trên con đường của cường giả rồi.
Tình yêu nhu nhược! Mãi mãi chỉ là bi kịch a!