Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 39: bày tỏ






Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, phố xá nhộn nhịp, ồn ào thì Nhạc Huyền Cầm mới tỉnh dậy, chính xác hơn là bị đánh thức dậy.



Nàng cảm thấy trước ngực mình có cái gì đó nhột nhột nên phải tỉnh dậy xem.



Đập vào mắt nàng là cái gì đó đen xì xì đang dụi dụi trước ngực nàng, nhìn kĩ lại thì hóa ra là cái đầu tóc của cái tên hôm qua khinh bạc nàng. Cái mũi hôm qua còn phả hơi nóng vào cổ nàng giờ đang hít hà mui hương, bộ dáng rất là hưởng thụ.



Giật mình kinh hãi, Nhạc Huyền Cầm đẩy hắn ra, nhảy dựng lên lấy hai tai che ngực, khuôn mặt đỏ bừng như sắp chảy máu.



Trần Hạo Minh lúc này cũng "mơ màng" tỉnh dậy, cặp mắt cũng chưa có nhìn nàng mà cứ gục gục xuống, nói:




- Làm gì vậy chứ Huyền Cầm? Ta đang mơ một giấc mơ đẹp, nàng dậy thì thôi đi chứ sao còn đánh thức ta? Thật là, ôi thật là lưu luyến cái hương thơm ở vườn hoa đấy.



Nhạc Huyền Cầm tức giận đến không biết nói gì, chỉ biết chỉ một ngón tay vào hắn, mắt mở trừng như sắp phát hỏa. Nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn chiếm tiện nghi thì thôi đi, cũng không phải lần đầu nhưng mà hắn lại dám coi đó là giấc mơ, trách nàng đánh thức hắn, tội lỗi của hắn đã được nàng liệt vào dạng "không thể tha thứ".



- Ui! Nàng làm gì vậy? Đã đánh thức ta không nói lại tự tiện đánh người. Cứu mạng!



Trần Hạo Minh nhảy dựng lên, trốn tránh quanh phòng, sau đó thì bị Nhạc Huyền Cầm đánh trúng một phấn quyền ngã lăn ra giường, Nhạc Huyền Cầm đang xấu hổ cần phát tiết nên nhảy thẳng lên người hắn, phấn quyền như mưa trút lên ngực, bụng hắn làm hắn "tha hồ" la oai oái.



Sau một hồi đùa giỡn, Nhạc Huyền Cầm vừa mới bớt xấu hổ đi một chút thì lại chú ý đến bộ dáng bây giờ của mình: quần áo ngủ còn chưa thay bây giờ đã xốc xếch, tóc tai tán loạn, hình tượng này của nàng làm Trần Hạo Minh ở phía dưới tha hồ no mắt mà nàng thì lại càng xấu hổ. Lấy tay chỉnh lại quần áo, đầu tóc, nàng ngồi đó mở trừng mắt nhìn lại hắn không thèm nói gì, sau đó thì quay mặt đi không thèm để ý đến hắn.



Trần Hạo Minh gọi mấy lần không được, đang định đứng lên đi ra ngoài hóng gió, tối về giải quyết sau thì tiếng nức nở của Nhạc Huyền Cầm lại vang lên làm thân thể hắn cứng đờ:



- Ui ui! Đừng khóc nha! Đại tỷ, tiểu muội, cô cô, nãi nãi của ta à, đừng khóc... Ui, nàng giận ta thì ta cho nàng đánh nha, đánh Hạo Minh hư, Hạo Minh xấu. Đừng khóc nữa mà.



Hắn càng nói Nhạc Huyền Cầm lại càng khóc lớn. Nàng ủy khuất không phải hắn dám chiếm tiện nghi mà là chiếm xong không thèm chịu trách nhiệm, cứ giơ cái mặt trâng tráo ra mà đùa cợt. Nàng lại giơ tay lên đấm thùm thụp vào ngực hắn mà phát tiết, Trần Hạo Minh cũng đành cười khổ mà "chịu trận".



Sau khi tiếng khóc nhỏ đi, Nhạc Huyền Cầm mới nức nở nói:



- Ngươi... chỉ biết khi dễ ta.



Trần Hạo Minh cũng không phải là thằng ngu, tuy hắn rất ít khi tiếp xúc với tâm tình của phụ nữ nhưng mà mấy tên khoa học gia của kiếp trước thì không phải a. Mấy quyển sách nghiên cứu về tâm lý phụ nữ tuy không dám nói là bắt được tâm tư chị em nhưng kiểu "giận dỗi yêu" lộ liễu thế này thì vẫn phải biết. Nếu nàng thật sự giận hắn thì đã cho hắn một chưởng rồi phất tay bỏ đi rồi.




- Được rồi, đừng khóc nữa, cùng lắm là chúng ta không đóng giả vợ chồng nữa là được chứ gì? - Trần Hạo Minh nói.



- Vậy là ý gì? - Nhạc Huyền Cầm run lên, không đóng giả vợ chồng nữa chẳng phải là trở lại quan hệ bình thường trước đây sao, đừng tưởng lúc đầu nàng phản đối nhưng những ngày ở bên hắn thế này , nàng cũng rất vui vẻ.



Trần Hạo Minh ôm lấy hai vai nàng, cất giọng thật thâm tình:



- Làm vợ chồng thật thì khỏi phải đóng giả. Bây giờ ta muốn nàng làm người của ta, làm mẹ của con ta sau này. Ta biết rằng ta chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì, là kẻ "ăn trong bát nhìn trong nồi", nhưng mà ta cũng tự nhận là mình chưa bao giờ làm những người ta yêu quý phải chịu ủy khuất. Vì thế ta muốn nàng làm lão bà của ta, để ta có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc cho nàng, danh chính ngôn thuận... "ăn đậu hũ".



Nhạc Huyền Cầm đang chìm trong những lời nói thâm tình của hắn nên chẳng để tâm đến mấy lời lí nhí làm hỏng cả một câu tình thoại ở cuối câu, nàng hỏi lại:



- Vậy Tuyết Nhan thì sao bây giờ?



- Ta hỏi nàng nhé, chúng ta còn sống được bao lâu?



- Là sao? Người khác có thể không biết chứ ta biết cả chàng và Tuyết Nhan nếu không thể trường sinh bất tử, ít nhất cũng là sống cả chục vạn năm.



- Ừ! Chính là như thế đấy. Chúng ta sống lâu như vậy mà chỉ có hai người nàng không thấy quá nhạt nhẽo và cô đơn sao? Mấy thánh nhân kia và đám tu sĩ, họ có thể tự xuất gia thanh tâm quả dục nhưng ta thì không phải, từ trước tới nay ta đều không phải là một tu sĩ mà là một tên thô bỉ, lưu manh mà thôi.



- Nhưng ta cũng là một tu sĩ, sau đó mới phi thăng lên thiên đình mà? - Nhạc Huyền Cầm lại hỏi lại.




- Nàng khác bọn họ, thứ nàng theo đuổi là âm nhạc, là tiếng đàn. Tâm trạng tốt thì tiếng đàn mới có hồn, mới hay. Nay nàng đã động lòng với ta, nếu cứ ép mình thì tiếng đàn của nàng cũng chỉ là một tiếng đàn thất hồn lạc phách mà thôi. Hiểu chứ, bé yêu?



- Hừ, ai là bé yêu của chàng?



- Không gọi bé yêu cũng được, gọi nương tử nha.



- Ta chưa đồng ý với chàng.



- Bây giờ ta không cần nàng đồng ý nữa, ta muốn làm sơn trại đại vương bắt dân nữ về làm áp trại phu nhân, he he.



Tiếng cười của sói cùng tiếng kêu sợ hãi của con cừu non vang lên, làm náo động cả một tầng khách điếm. May mà bây giờ là ban ngày, người ta ra ngoài hết nên cũng chẳng ai quản hai người cười đùa trong đó.



Một lúc sau, hai người đi ra trả phòng cho ông chủ. Nhạc Huyền Cầm bây giờ rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Trần Hạo Minh, khuôn mặt hồng hào ánh lên vẻ rạng rỡ, không cần nói người ta cũng biết đây không phải là vợ chồng thì cũng là tình lữ.



Lão chủ tươi cười ám muội làm Nhạc Huyền Cầm xấu hổ đỏ mặt, tay đưa ra nắm lấy vùng thịt mềm ở eo của Trần Hạo Minh mà bấm một cái làm hắn nhăn nhó đau khổ quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt "ai oán".



Bóng dáng đôi vợ chồng trẻ dần biến mất nơi góc đường, chỉ còn lại ánh mắt ngưỡng mộ của ông chủ và vài người trong khách điếm.