Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 36: Bảy nước đông tiên tụ hội






- Được, ta cũng tin con một lần này. Hi vọng là con không lừa ta. Nếu người mà con nói vẫn giống những thánh nhân khác, bắt chúng ta rập khuôn theo thứ mà họ gọi là "đạo" thì ta dù chết cũng không tha cho con.



Trần Hạo Minh cũng vui mừng, được lão cha đồng ý đã là thành công một nửa rồi.



- Được! Vậy nhi thần tới nói với sư phụ con, phụ hoàng cũng triệu tập sứ giả của sáu nước còn lại tập trung để cùng đạt được nhất trí của bảy nước, sáng mai sư phụ con sẽ tới để xem phản ứng của mọi người.



Sau đó, Trần Hạo Minh lui xuống, nhanh chóng trở về cung của hắn để chuẩn bị một hình tượng mới cho ngày mai. Hắn cũng đã suy nghĩ rất kỹ, thân phận của hắn chưa thể lộ ra được, ít nhất là cho tới khi ba nàng kia đủ thực lực để tự bảo vệ mình. Vì vậy lựa chọn tốt nhất là sử dụng "Ức biến" để cải trang, hắn không tin rằng bảo vật sánh ngang tiên thiên chí bảo, cộng với hỗn nguyên lực điều động mà mấy vị thánh nhân kia còn nhìn ra được chân diện mục của hắn.




Hơn nữa sử dụng "ức biến" để cải trang cũng không phải là vô ích, ít ra thì nó sẽ hình thành một lớp bảo vệ luôn cho thân thể, trong chiến đấu với thánh nhân sẽ có tác dụng bảo vệ thân thể nhất định.



Sáng hôm sau, hoàng đế Tiên Loan quốc lâm triều, triệu tập toàn bộ sáu sứ giả của sáu nước liên minh, đó là: Tiên Hạc quốc, Tiên Phượng quốc, Tiên Kiếm quốc, Đại Hải quốc, Long Tường quốc và Nhật Quang quốc.



Bảy quốc gia này đều có tín ngưỡng của riêng mình, vì thế không hề muốn dứt bỏ ra đề đi theo đạo của năm nước lớn.



Tiên Loan quốc và Tiên Phượng quốc trước đây là một quốc gia, gọi là Hòa Minh quốc, ý nói Loan Phượng Hòa Minh. Tôn sùng đạo vợ chồng, người ta đều lấy việc vợ chồng có đồng tâm, đồng lòng hay không để cùng nhau tiến đạo. Nhưng vì sau có một vùng đất giữa hai nước lại bị chiếm mất nên đành phải chia cắt ra thành Tiên Loan và Tiên Phượng.



Tiên Hạc quốc năm xưa có tiền thân là Tiên Vân quốc, họ vốn tôn sùng tiêu diêu đạo, muốn tự do tự tại, làm theo ý thích nên lấy quốc hiệu là "Vân". Vì sau vì bị diệt quốc, thành lập lại quốc gia cũng không thể dùng quốc hiệu cũ để tránh kẻ thù có cớ sinh sự nên lấy hình ảnh Hạc, vốn là những bóng trắng luôn bay sát bên những đám mây kia làm quốc Hiệu.



Tiên Kiếm quốc, tên như ý nghĩa, là một quốc gia tôn sùng kiếm đạo, lấy kiếm nhập đạo, phải luyện tập qua các cảnh giới riêng như "tâm kiếm giao dung", "nhân kiếm hợp nhất", "nhục thân hóa kiếm",... mới dần dần ngộ ra được nhiều điều của kiếm đạo.



Đại Hải quốc thì hầu hết là con cháu hải tộc, họ luôn tôn sùng hải mẫu, lấy nàng làm vị thần tối cao của mình. Long Tường quốc tất nhiên là quốc gia của long tộc, là quốc gia của loài thần long trong truyền thuyết. Người của hai nước này dù có chân thân không phải loài người nhưng họ không cho rằng mình là yêu tộc, long tộc và hải tộc đều rất cao ngạo, họ không cho phép người khác đánh đồng mình với yêu tộc nên mới từ chối quy phục Tiên Yêu quốc.



Còn Nhật Quang quốc là một quốc gia kỳ lạ. Họ không tu luyện theo những công pháp tu chân của Tiên Linh đại lục mà lại dùng những nghi thức tế lễ, quỳ bái quái dị để đạt được nguồn sức mạnh dương cực vô biên từ mặt trời.




Sau khi sáu đại sứ giả ngồi xuống, Trần Thiên Đức trước mặt bá quan cùng các vị sứ giả nói ra chuyện mà Trần Hạo Minh đã đề cập hôm qua, đồng thời cũng nói chút nữa vị đó cũng sẽ tới, xem phản ứng của mọi người thế nào. Bá quan thì xì xầm bàn tán, còn sáu vị sứ giả chỉ trầm ngâm mà không hề mở miệng.



Sau nửa canh giờ, bỗng nhiên một cỗ áp lực kinh khủng, mà lại dồn dập như sóng biển trùng trùng áp xuống đại điện. Mọi người cùng giật mình nhìn ra ngoài cửa, đã thấy một người thanh niên tầm 24, 25 tuổi, mặc một bộ trường bào màu đen, khuôn mặt tuy không tính là đẹp trai nhưng cũng khá là thanh tú, bên hông đeo một cái bao nhỏ bằng da có giắt một cục bạc kỳ quái (súng - cớm đó).



Người thanh niên đó đi vào đại điện, chẳng khách khí gì ngồi ngay vào vị trí còn trống trên đại điện, khoanh tay lại rồi trầm giọng nói:



- Các vị, ta nghĩ mọi người cũng đã nghe về việc mà ta đề ra rồi, mọi người nghĩ thế nào?



- Xin mạn phép cho kẻ hèn này được hỏi, đại danh của thánh nhân là gì? - Người lên tiếng là sứ giả Tiên Kiếm quốc, cũng là điều mà mọi người muốn biết.



- Ta tên là Trần Hạo Minh, cùng tên với lục hoàng tử Tiên Loan quốc, cũng chính vì thế mà ta nhận hắn làm đệ tử của ta. Còn đừng gọi ta là thánh nhân, ta trước đây là một hồn giả, không phải tu sĩ, bây giờ ta là một "hồn tôn", không phải thánh nhân. Các người có thể gọi ta là Trần tôn giả. - Trần Hạo Minh vẫn nhàn nhạt lên tiếng, không hề có thái độ kiêu căng, nhưng vẫn mang theo một cỗ khí phách ngạo nghễ trời đất.



- Vâng! Trần tôn giả, người nói người có thể đối đầu với thánh nhân, vậy người có gì chứng minh không?



- Hừ, ngươi nghi ngờ ta? Nếu ta không thể đối đầu với bọn họ thì ta bảo hộ các ngươi sao được? Đừng nói đến ta muốn vị trí đứng đầu này vì nếu không có người chống đỡ, cái liên minh này sớm muộn cũng tan rã mà thôi.




Cả sáu sứ giả và Trần Thiên Đức đều trầm ngâm lời hắn nói, họ biết, hắn nói đúng.



- Vậy tôn giả có thể cho ta hỏi lại, nếu người thực sự muốn "bảo hộ" chúng ta, vậy thì sẽ không can thiệp vào đạo và tín ngưỡng của chúng ta chứ?



- Đúng thế, ta đã nói, ta không phải thánh nhân, vì thế ta không có đạo. Cứ cho là thành lập một cái giáo phái thì đạo của các ngươi sẽ là đạo của giáo phái, ta không truyền đạo cho các ngươi nhưng ta có thể sẽ giúp các ngươi ngộ ra tín ngưỡng cao nhất của chính mình. Các ngươi cũng không cần phải coi ta là lớn nhất, dành vị trí đó cho tín ngưỡng của các ngươi đi.



- Vậy, nếu làm như vậy thì người được những gì?



- Hỏi rất hay. Ta bảo hộ các ngươi chỉ là muốn có cái đối đầu với các thánh nhân kia. Các ngươi đã sớm không muốn theo bọn họ, vậy thì ta sẽ làm hậu thuẫn cho các ngươi tranh đấu với thế lực của họ, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.



Bảy người lại lâm vào trầm tư, sau cùng, cả bảy người cùng lộ ra thần sắc kiên quyết, họ biết, Trần Hạo Minh không cần phải nói dối họ làm gì. Sáu sứ giả đồng thời lấy ra ngọc giản truyền tin của mình, bóp nát để báo tin về cho hoàng đế nước mình.