Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 34: Trở về tiên loan quốc






Đã động sát tâm, Trần Hạo Minh quyết sẽ không cho Bắc Cuồng Tiên Ông một cơ hội nào. Tuy nói là hắn phải áp chế thực lực chỉ còn sáu thành nhưng sức mạnh đó ngay cả một Huyền tiên thượng giai cũng không chống đỡ nổi chứ đừng nói là một tên huyền tiên sơ giai.



Áp lực phô thiên cái địa tỏa ra khóa chặt lấy hai sư đồ Bắc Cuồng Tiên Ông làm chúng ngay cả cử động cũng cảm thấy khó khăn, đừng nói đến là đề khí chống lại.



Từng bước từng bước, trong anh mắt hoảng sợ của Bắc Cuồng Tiên Ông, Trần Hạo Minh bước tới gần hắn chầm chậm giống như người bình thường đi bộ. Thế nhưng mỗi bước tới gần thì áp lực lại càng đè mạnh lên người lão làm cho lão tức ngực tới sắp thổ huyết.



Khi chỉ còn một bước chân là áp sát người của Bắc Cuồng Tiên Ông, Trần Hạo Minh dừng lại đột ngột, lão còn chưa kịp nghi hoặc thì một cước của Trần Hạo Minh đã tung ra nhằm ngay vào bụng lão. Một cước tưởng chừng đơn giản nhưng đã phá tan phòng ngự của lão, công kích thẳng vào nội tạng làm ruột gan lão lộn tùng phèo, ngã sấp xuống rồi thổ ra một ngụm máu tươi.



Trần Hạo Minh cũng không dừng lại mà dùng chân lật ngửa người lão lên, sau đó dẫm lên khuôn mặt đang nhăn nhúm lại vì đau đớn của lão, cất tiếng:




- Tao bảo loại cẩu tử như mày thì nên ở nhà mà sủa bậy, chó thì phải cậy gần nhà. Mày lại dám chạy ra đây khiêu khích với tao, thật là đồ ngu, nói mày là chó có khi còn sỉ nhục mấy tên yêu tu cẩu tộc nữa. Dạy dỗ ra một thằng Dương Kiện Vi chó má, đã không dạy nó làm chó cho ra chó, lại dám vì nó mà đả thương lão bà của tao. Mẹ nó, hôm nay tao cho chúng mày chết trong nhục nhã.



Sau đó hắn mặc Bắc Cuồng tiên ông đã mất hết sức phản kháng, tiến lại gần Dương Kiện Vi đang hãi hùng khiếp vía ở đằng sau, rồi tung ra một cước tương tự cho hắn nằm sóng soài ra đất. Nhạc Huyền Cầm bên kia thì xấu hổ đỏ bừng mặt mày, thầm nghĩ ai là lão bà của hắn chứ, nhưng trong lòng lại thật vui mừng khi có người ra mặt vì nàng, bảo vệ nàng. Còn đang suy nghĩ miên man thì giọng của Trần Hạo Minh lại vang lên:



- Huyền Cầm, tên Cẩu tiên ông này giao cho nàng, chẳng phải hắn vừa đả thương nàng sao? Vĩnh Ái, tên vô liêm sỉ Dương Kiện Hoa này dám coi muội chỉ là đồ vật, lần trước còn suýt chút nữa bắt muội đi, giao tên tiểu nhân này cho muội đó, nhớ kỹ là chơi đùa thì chơi đùa nhưng không được để chúng sống mà rời đi.



Nói xong hắn lùi lại bên người Lạc Tuyết Nhan, mặc cho hai nàng hành động. Hắn cũng không muốn hai nàng tu luyện mà không biết giết người, như thế thì làm sao tự bảo vệ mình được, thêm nữa hắn cũng muốn hai nàng được tự tay rửa nhục, và một cô gái đang trọng thương, một cô bé trước đây bị coi là "lô đỉnh" kết liễu hai thầy trò chúng thì cũng là một mối đại sỉ nhục rồi.



Nhạc Huyền Cầm thì chẳng sao, trước đây nàng giết người cũng không phải là ít, nàng luôn giữ bộ dáng cao cao tại thượng khi còn ở tu chân giới nên những kẻ mạo phạm nàng thì cũng chỉ "may mắn" được vào luân hồi mà thôi.



Hoa Vĩnh Ái thì không được như vậy, nàng bị bắt nhốt nhiều năm, lòng tự tôn đã bị chà đạp đến gần như biến mất, đối với Dương Kiện Vi không dám có hận ý gì mà chỉ có khiếp đảm. Vì thế giết được hắn thì nàng mới có thể có lại một chút tự tin vào bản thân mình, tránh sau này vì sự nhút nhát sợ sệt ấy mà tự thành tâm ma, hỏng đường tu luyện.



Thấy Hoa Vĩnh Ái run lẩy bẩy cầm thanh kiếm hắn đưa cho, Trần Hạo Minh biết nàng còn đang khiếp đảm nên cất tiếng:



- Vĩnh Ái, không cần sợ, hắn cũng chỉ là một con chó không hơn không kém, một con chó vì dám có ý đồ cắn muội nên bị trừng phạt. Một tu sĩ thì không được sợ một con chó cắn dám muội, nếu không thì muội ngay cả con heo con cũng không bằng.




Hoa Vĩnh Ái nghe thấy hắn cổ vũ thì đã bớt run rẩy hơn, nghe thấy hắn nói mình ngay cả heo con cũng không bằng thì vừa tức vừa buồn cười, nhất thời quên đi nỗi sợ hãi. Nàng tự tìm cho mình cái lý do "không muốn kém heo con" để quên đi sợ hãi, hai mắt nhắm tịt cầm kiếm đâm xuống người tên Dương Kiện Vi.



Chính vì "nhắm mắt đưa tay" nên Hoa Vĩnh Ái cũng không biết mình đã đâm vào đâu, đến lúc bỏ tay ra thì đã nghe thấy một tiếng thét kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu tử mồm tên kia vang ra rồi. Nhìn lại mới thấy, nàng đâm vào đâu không đâm, lại chọc trúng phải "cái cần tăng trưởng dân số" của Dương Kiện Vi, làm đũng quần của hắn rách toác, hạ thân đang chảy máu đầm đìa. Nhìn thôi cũng làm Trần Hạo Minh thấy lạnh toát sống lưng, vô thức đứng nấp sau lưng Lạc Tuyết Nhan mà nắm chặt lấy vai nàng.



Nhìn cái bộ dạng hai hàm răng va lập cập, ánh mắt sợ hãi hắn nhìn Hoa Vĩnh Ái mà Lạc Tuyết Nhan thầm buồn cười, cái tên này khả năng thì thông thiên, không đến mức bị nha đầu Vĩnh Ái dọa sợ đến mức này chứ?



Hoa Vĩnh Ái đâm xong mới biết nhầm chỗ, sau đó lại luống cuống lắp bắp:



- Ối, xin lỗi, xin lỗi, ta đâm nhầm chỗ, cũng tại ta không tự tin lắm. Ngươi đau lắm hả, yên tâm lần sau ta sẽ không đâm nhầm như thế nữa, ngươi sẽ không đau đớn nữa đâu, đừng trách ta nha.



Nhìn bộ dạng của nàng, khuôn mặt đang có màu gan lợn của Trần Hạo Minh cũng đỏ bừng lên, sau đó không nhịn được mà cười phá lên. Dương Kiện Vi cũng trợn ngược mắt, con nhóc này không biết là ngây thơ hay là châm chọc hắn nữa. Nhất thời nộ khí xung tâm mà thổ ra thêm một ngụm máu tươi, không cần Hoa Vĩnh Ái đâm thêm nhát nữa đã chết vì tức rồi.



Hoa Vĩnh Ái thấy hắn đã chết, cũng thở phào nhẹ nhõm chạy lại bên cạnh Lạc Tuyết Nhan than thở:



- Ôi cái tên này, sao lại chết lãng nhách như thế chứ? Mà trông cái chỗ đó của hắn cũng nhỏ thật, chỉ như mấy quả ớt, vậy mà muội nghe mấy người dạy dỗ muội hồi trước nói cái đó của đàn ông rất lớn, nếu bị trúng chiêu lần đầu thì rất là đau đớn nha.



Lạc Tuyết Nhan và Nhạc Huyền Cầm nghe thấy thế thì mặt mày đỏ bừng, còn sắc mặt của Trần Hạo Minh thì đen thui, tối sầm lại. Ôi bọn thú vật kia dạy một cô bé ngây thơ này cái gì vậy chứ, mặt hắn chợt nghiêm lại nói:




- Vĩnh Ái, muội còn là một con nhóc tì thì tìm hiểu cái này làm gì, tập trung mà tu luyện cho tốt đi.



- Muội lớn rồi mà... - Hoa Vĩnh Ái lí nhí lên tiếng coi như là phản đối hắn dám nói nàng là nhóc tì, thực sự thì nàng cũng đã 17 tuổi, với người phàm thì coi như là đã trưởng thành rồi.



- Nhưng mà cho muội hỏi một vấn đề cuối cùng thôi nha. Nếu mà không hết tò mò thì muội tu luyện cũng bị ảnh hưởng nhiều lắm nha. - Từ ngày tu luyện "mẫu đơn truyền thừa quyết", tuy chưa được một tháng nhưng tính cách của Vĩnh Ái ngày càng giống Mẫu đơn tiên tử năm xưa: hồn nhiên hoạt bát, lại thêm hai nàng Tuyết Nhan và Huyền Cầm thường xuyên trò chuyện với nàng nên càng làm cho tính cách ấy của nàng phát triển ngày càng mạnh mẽ, trở thành hình tượng của Vĩnh Ái bây giờ.



- Thôi được rồi! - Trần Hạo Minh bất đắc dĩ lên tiếng, cái con bé này may mà gặp hắn chứ nếu không thì đã bị người ta dày vò tới chết rồi chứ đâu còn ở đây mà cười đùa được vậy. Cũng chính vì hắn đã mang đến cuộc sống mới cho nàng nên hắn cũng rất yêu thương nàng, muốn nàng hạnh phúc hơn nữa, dáng vẻ này của nàng càng làm hắn vui vẻ hơn là vẻ thương tâm mất hồn trước đây.



- Hạo Minh ca ca, có phải đàn ông ai cũng nhỏ như tên kia không vậy? Ca ca có phải cũng thế không?



Nghe câu hỏi này, Trần Hạo Minh cũng suýt chút nữa là ngất xỉu đương trường. Bây giờ hắn cũng có cùng ý tưởng với Dương Kiện Vi, con bé này ngây thơ thật hay ngây thơ "cụ" đây không biết nữa. Trên trán hắn thêm mấy vạch đen, quay mặt đi coi như không quen con bé hư hỏng này, bay thẳng về hướng Tiên Loan quốc. Hai nàng kia cũng thầm cười trộm, Huyền Cầm lại ôm lấy Vĩnh Ái rồi cùng Tuyết Nhan đuổi theo bóng hình nam nhân kia.



Ánh sáng bình minh chiếu sáng cả con đường trở về Tiên Loan của bốn người.